Chương 38:
Gân xanh trên trán Lý Triệt nhảy lên, lườm người phía sau, giọng nói lạnh lẽo: “Còn lắm miệng nữa thì không cần xem tay đâu, tôi cam đoan hôm nay cậu sẽ rất trắc trở.”
“...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh niên kia sợ hãi trong lòng, người đàn ông đó sắc mặt âm trầm, anh ta không muốn gây chuyện, hậm hực mà thẳng bước rời đi. Mặc dù cô gái này rất đáng yêu nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại quá đáng sợ!
Lý Triệt quay đầu lại, cô vẫn đang nhìn anh ta mỉm cười, đối với chuyện phát sinh vừa nãy không biết gì cả. Anh ta nắm cố tay Diệp Vũ Thanh lôi đến quầy lễ tân, lập tức mở một căn phòng. Vẫn không thể thả cô ở đại sảnh được, nếu không lại chạy khắp nơi đi xem chỉ tay cho người ta mất.
Vài người phụ nữ có mấy phần tư sắc mà ngốc nghếch khó tránh khỏi ý đồ xấu của đàn ông. Lúc đầu Lý Triệt muốn để phục vụ khách sạn đưa Diệp Vũ Thanh lên phòng, nhưng nghĩ lại thì anh ta cảm thấy có chút lo lắng, nên cùng đi lên, tránh rước thêm phiền toái. Ngày hôm nay đúng là lên chức bố rồi.
Trong thang máy người phục vụ cười nói: “Vị tiểu thư này nhìn không giống đã uống say, rất yên lặng, đợi lát nữa chúng tôi sẽ mang thuốc giải rượu tới, sau khi uống sau sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Nếu như khách hàng uống say trong khách sạn ai cũng dễ hầu hạ như vậy, không ầm ĩ cũng không làm loạn thì cô cũng muốn đi vái Bồ Tát rồi.
Lý Triệt nhìn Diệp Vũ Thanh đứng bên cạnh, ban đầu chỉ cho rằng cô hơi say một chút nên muốn rời đi. Bây giờ xem ra không phải chỉ có một chút, mặc dù cô hơi lắc lư, nhưng vẫn trong phạm vi mà anh ta có thể chịu được.
Cà thẻ vào cửa, Lý Triệt chỉ về phía ghế sô-pha, ra lệnh: “Ra bên kia ngồi đi, không cho cô di chuyển, cũng không cho nói chuyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ò.” Diệp Vũ Thanh nghe lời đi qua đó ngồi, khép hai chân lại, tư thế tiêu chuẩn như một học sinh đang đi học.
Lý Triệt thở dài, bỏ đi, là tại anh ta không chú ý để cho phép cô uống rượu. Hay chờ vị này uống thuốc xong rồi mình mới đi vậy.
Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, Diệp Vũ Thanh lại còn uống rượu, vì để tránh tị hiềm nên Lý Triệt cố ý mở cửa phòng ra. Anh ta là khách quen của khách sạn này, cũng cần danh dự.
Diệp Vũ Thanh ngồi thẳng lưng một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Báo cáo! Thầy Lý, em có thể nhúc nhích được không ạ?”
“Được.”
“Cảm ơn thầy ạ.”
Mí mắt Lý Triệt chớp chớp: “Đừng gọi tôi là thầy Lý nữa.”
Diệp Vũ Thanh quay đầu nhìn anh ta, cảm thấy hơi tủi thân: “Không được gọi là Jason, không được gọi anh trai, bây giờ cũng không được gọi là thầy Lý, yêu cầu của anh nhiều thế.”
“...”
“Vậy em gọi anh là gì? Bạn trai ạ?” Diệp Vũ Thanh vừa nói, vừa đến gần anh ta. Lông mi của cái người này thật dài, giống một cái bàn chải đen nhánh, khi cô muốn tự tay kiểm tra xem có phải hàng giả hay không thì bị Lý Triệt chặn lại.
Đôi mắt Diệp Vũ Thanh khẽ chớp: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Nín đi.”
Diệp Vũ Thanh lắc đầu, cô đã nhịn cả ngày rồi, thậm chí là nín đã lâu lắm rồi. Cô là một người rất biết khắc chế bản thân, nhưng hôm nay uống rượu lại khiến dây thần kinh của cô thả lỏng ra.
“Em rất hài lòng với những gì hôm nay nhìn thấy.”
“Cái gì cơ?” Lý Triệt không hiểu gì cả.
Diệp Vũ Thanh nhấn mạnh từng chữ: “Cơ thể của anh.”
“...”
Lý Triệt lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách của hai người. Thường ngày vẫn bình thường mà, tại sao uống rượu vào lại trở nên như vậy?
Diệp Vũ Thanh giang hai cánh tay ra: “Em không ngoan chút nào hết!” Cô bị vây trong một tấm lưới vô hình, đã nhượng bộ nhiều lần lắm rồi. Thời thiếu niên không dám chạy đi chất vấn bố vì sao sinh con ra lại không nuôi, lên đại học vì sợ tranh chấp mà nhường chức vụ Trưởng ban Tuyên truyền cho bạn học. Đây chính là tính tình tốt trong mắt tất cả mọi người, nhưng thực sự cô muốn được phản nghịch một lần.
Từ lúc dậy thì cho đến năm 25 tuổi, những cảm xúc dồn nén kia nếu còn không bộc phát thì sẽ không còn cơ hội nữa. Lý Triệt chính là ngòi nổ. Cô có người mà bản thân muốn liều mạng giành lấy, cũng một lần nữa có được động lực để tiếp tục cố gắng hơn.
Lý Triệt khẽ nhíu mày, không nói gì cả.
Diệp Vũ Thanh nghiêng đầu: “Cảm ơn anh đã đi ăn cùng với em, lần nào em cũng cảm thấy rất vui vẻ, em đâu phải người sẽ đến mấy chỗ kia chữ, may mắn là có anh.”
Kỳ thực cô rất vô vị, có một mình nên chỉ ở nhà ăn cơm mà thôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn cùng phòng đều có cuộc sống của riêng mình, quan hệ với đồng nghiệp cũng chưa tốt đến mức mà hai người có thể cùng đi đâu đó cùng nhau. Dù Diệp Vũ Thanh có muốn tới nhà hàng ăn thì nghĩ tới cảnh một mình lẻ loi thì lại bỏ ý định đó đi.
Lý Triệt nhìn cái người đang cười ngốc nghếch kia mà trong lòng nổi lên từng đợt sóng lăn tăn. Khi anh ta vừa định nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Xin chào quý khách, thuốc giải rượu đã mang tới rồi ạ.” Người phục vụ nhắc nhở.
Lý Triệt ra ngoài nhận thuốc, sau đó vào quầy bar nhỏ trong phòng lấy một chai nước suối. Anh ta đi về hướng Diệp Vũ Thanh, giọng nói lại khôi phục sự lạnh nhạt: “Uống thuốc đi.”
Diệp Vũ Thanh không nhận mà lắc đầu nói: “Không uống đâu, đắng lắm.”
Lý Triệt bất đắc dĩ, ngoắc ngoắc tay rồi nói: “Cô ngồi lên ghế số phê đi.”
Lần này cô đã nghe mệnh lệnh, yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh Lý Triệt. Anh ta quay đầu nhìn cô rồi nói: “Hà miệng ra.”
Diệp Vũ Thanh lẳng lặng nhìn anh ta. Lý Triệt không kiên nhẫn, anh ta kề sát về phía cô, muốn trực tiếp tách miệng cô ra đổ thuốc vào. Khi đối diện với ánh mắt như sương mù buổi sớm kia ở cự ly gần, Lý Triệt bỗng sững sờ.
Trong khoản khắc ấy, Diệp Vũ Thanh dùng tốc độ ánh sáng tiếp cận anh ta, nhẹ nhàng hôn lên má người đối diện một cái.
Xúc cảm mềm mại mà ấm áp. Một cảm giác kì lạ xông thẳng lên não, trái tim hụt mất một nhịp đập.
Lý Triệt bật dậy khỏi ghế sa-lông, dùng vẻ mặt không thể tin được mà nhìn cô. Khi anh ta còn trẻ, quả thật có rất nhiều người không có ý tốt, muốn tiếp cận anh ta vì một mục đích nào đó, nhưng đều bị anh ta khéo léo tránh được. Hiện tại thì chẳng có ai dám động thủ trên đầu thái tuế nữa. Sao cô lại dám?
Nhưng người anh ta đối mặt là một con ma men căn bản không biết bản thân đang làm gì, Lý Triệt cảm thấy giống như đang đánh lên một lớp bông vải. Thế này cũng không thể tính toán với cô được.
Lý Triệt không thể chấp nhận được chuyện cùng người khác tiếp xúc ở khoảng cách gần. Anh ta đen mặt lại, dùng giọng nói lạnh như băng hỏi: “Cô đang làm gì thế? Cô đang giở trò lưu manh có biết không hả?”
Vẻ mặt Diệp Vũ Thanh bình thản, lông mày cong cong, đôi mắt màu nâu đồng như được phủ lên một tầng sáng: “Là anh để cho em hôn anh mà.”
“Nói bậy, tôi nói khi nào?” Lý Triệt quả thực tức đến nỗi muốn bật cười.
Diệp Vũ Thanh mấp máy môi: “Trên mạng nói một người đàn ông đến gần bạn, nhìn vào bạn mà không nói lời nào chính là để bạn hôn anh ta mà.”
Lý Triệt đơ mất vài giây, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Cô đọc mấy thứ vớ vẩn này ở đâu thế?”
Đầu Diệp Vũ Thanh có cảm giác hơi choáng váng, khi phản ứng lại được mới chậm chạp lấy điện thoại di động ra.
“Ghi chú.”
Nói xong còn mở khóa màn hình điện thoại, để đối phương tự xem. Cô không nói bậy mà.
Lý Triệt nửa tin nửa ngờ cầm lấy điện thoại, anh ta mở phần ghi chú ra, bên trong có các loại bản nháp về linh cảm của Diệp Vũ Thanh. Kéo xuống dưới thì có mấy cuốn sách điện thoại định dạng pdf không biết lấy từ đâu ra.
[Làm sao theo đuổi được soái ca mình ngưỡng mộ trong lòng.pdf]
[Làm sao đối phó được với mấy cô gái xinh đẹp.pdf]
[Người thành công theo đuổi nữ nghiên cứu sinh như thế nào.pdf]
Lý Triệt càng xem, lông mày nhíu càng chặt. Cuối cùng anh ta mở cái [Người thành công theo đuổi nữ nghiên cứu sinh như thế nào.pdf] ra. Cái này tuyệt đối là thứ Diệp Vũ Thanh đọc nhiều nhất, bên trên còn viết mấy cái ghi chú tổng kết.
Vào lúc thích hợp phải bộc lộ sự hài hước.
Phải có tài hoa, không thì nhất định phải có tài lực.
Không được bám đuổi quá dai, nhưng phải thường xuyên xuất hiện....
Trong đó đúng là có một cái “con gái nhìn bạn, có thể nhìn tình huống mà hôn gương mặt cô ấy”, Lý Triệt nhất thời cạn ngôn. Anh ta liếc nhìn Diệp Vũ Thanh, người thành công? Rồi lại nghĩ đến chính mình, nữ nghiên cứu sinh? Mấy thứ này là cái khỉ gì thế?
Diệp Vũ Thanh cũng đâu còn cách nào chứ, cái từ khóa phú bà theo đuổi nam nghiên cứu sinh quá ít, cô tìm trên mạng rất lâu cũng không có giáo trình, chỉ đành tham khảo mấy thứ tương tự.
Cô cảm thấy mình miễn cưỡng cũng có thể xem là người thành công mà. Mặc dù hiện tại tiền kiếm được không nhiều lắm, nhưng cũng may là cô vẫn còn trẻ, về sau nhất định sẽ ngày càng giàu có. Dù sao thì nuôi gia đình cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Lý Triệt muốn hỏi rằng rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, những đối phương còn say lắc say lư, anh ta chỉ có thể nhịn không hỏi tới. Anh ta cười lạnh nói: “Người thành công sẽ không sợ uống thuốc, mau uống chỗ thuốc đặt trên bàn đi.”
Diệp Vũ Thanh cẩn thận suy nghĩ cả phút đồng hồ, cảm thấy cũng có đạo lí, cầm lấy thuốc trên bàn một ngụm uống hết.
“...”
Lý Triệt hoàn toàn phục rồi, đứng lên nói: “Cô đợi trong phòng này đừng đi ra.
Diệp Vũ Thanh thấy anh ta muốn đi, luôn cảm thấy dường như có chuyện gì đó mình đã quên mất, nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Cô níu lấy áo của anh ta, chậm rãi nói ra từng chữ: “Quà tặng.”
“Quà gì?”
Diệp Vũ Thanh không trả lời, chỉ lặp lại lời nói: “Quà tặng.”
Lý Triệt suy nghĩ một chút, chắc là ốp điện thoại lần trước cô làm, anh ta nhìn khắp nơi rồi cầm chiếc balo đặt bên cạnh lên hỏi: “Có ở bên trong không?” Cái ốp điện thoại này anh ta khá thích, vẽ rất dễ thương.
Diệp Vũ Thanh không nói gì, lục lọi tìm thứ gì đó trong balo, tìm khoảng nửa phút rốt cuộc cũng tìm được ốp điện thoại, cười đưa cho anh ta.
Lý Triệt vừa định nhận lấy thì khóe mắt nhìn thấy một món đồ bị đối phương bỏ ra ngoài. Màu đen, lúc đầu còn tưởng khăn mặt nhưng khi nhặt lại thì lại không phải. đây là một bộ bikini.
Lý Triệt hơi nghi hoặc: “Mang theo hai bộ?”
“Ha ha, cái này hôm nay không mặc được.”
Lý Triệt hạ mi mắt xuống: “Để lần sau mặc sao?”
Diệp Vũ Thanh lắc đầu, rồi lại gật đầu, cười nói: “Phải mặc cho bạn trai xem.”
“Cô có à?”
Diệp Vũ Thanh cúi đầu: “Anh đồng ý làm bạn trai em thì em có rồi.”
“Không.”
Diệp Vũ Thanh rũ mắt, không hiểu nói: “Chẳng lẽ anh không muốn có bạn gái sao? Em có thể dùng xe đạp điện chở anh đi hóng gió, mua cho anh khoai lang nướng ngọt đến tận tim, em nấu ăn cũng ngon lắm, lại còn có thể kiếm tiền, em sẽ đối xử với anh thật tốt.”
“...” Tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp, lần thứ hai mất đi quy luật.
“Sắp hết mùa thu rồi, bạn gái anh cũng nên đến mùa thu hoạch rồi, không nên không hiểu lòng tốt của người khác như thế.”
“...”
“Mùa đông sắp đến rồi, một người sẽ rất lạnh đó.”
Lý Triệt ôm trán, cô gái này thực sự uống say rồi sao? Nếu như đang giả vờ, vậy quả thực phải đánh giá cao trí thông minh của cô.
Bức tường rào vững chãi tưởng như không thể lay chuyển trong lòng anh ta bỗng hơi buông lỏng. Lý Triệt để một mình Diệp Vũ Thanh ngây người trên ghế sa-lông, trước khi ra ngoài tăng nhiệt độ phòng lên thêm vài độ. Miễn cho cô ngủ rồi lại bị cảnh lạnh.
-
Khi Diệp Vũ Thanh tỉnh lại thì tròi đã tối. Cô ngồi trên ghế sa-lông vài phút, dần dần hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô uống say rồi, nhưng không làm loạn gì cả, chỉ mượn cảm giác say làm xằng làm bật, lý trí đã không còn sức ràng buộc cô nữa.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh. Cô chạy khắp nơi trong phòng khách sạn của Lý Triệt? Hôn anh ấy? Lại còn mấy phát ngôn lớn gan kia! A A A! Diệp Vũ Thanh rất muốn hét lên. Cô luôn nỗ lực thể hiện mình là một người hoạt bát, dịu dàng, biết điều đó! Hiện tại toàn bộ đều tan vào hư không...
Đấy là rượu gì chứ! Đây là thuốc độc thì có!
Diệp Vũ Thanh nhìn thấy cái áo tắm trên ghế sa-lông, phần sau không nhớ rõ lắm, chẳng lẽ cô còn định chơi biểu diễn thay đổi trang phục à? Rồi bị Lý Triệt quát bảo ngưng lại...
Cô là biến thái à? Đúng là cô quá buông thả bản thân rồi, đây quả thực là nỗi khổ nhân gian... So sánh với trước khi ra ngoài, tâm tình của cô bây giờ đã hóa thành băng lửa hai cực rồi.
Diệp Vũ Thanh rửa mặt rồi ra ngoài. Khi đi ngang qua quầy lễ tân, cô không nhịn được tiến tới hỏi: “Buổi chiều ở đây có ai báo cảnh sát không?” Lý Triệt thật sự sẽ làm thế đó.
“Không có thưa quý khách, trị an của khách sạn chúng tôi rất rốt.”
“À, vâng.”