Em không còn gan chơi nữa à?

Chương 41
 
“Tôi không tức giận với cô.” Lý Triệt nói xong, đưa tay sờ sờ mũi. Cái người này vừa thẳng thắn lại chân thành, đầu óc cũng thông minh, tính tình lại ôn hòa. Vậy nên cảm giác khi ở bên cạnh cô không giống với người khác, căn bản không cần lãng phí đầu óc. Muốn nói gì thì nói, cực kì tùy ý, cũng không cần phải cảnh giác với bất kỳ thứ gì. Hết lần này tới lần khác, con người này khiến tâm trí anh ta rối loạn. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Lý Triệt mới nhận ra anh ta quá bất cẩn rồi.
 
Diệp Vũ Thanh lại bị mê hoặc, dè dặt hỏi: “Lẽ nào anh... tự giận chính mình sao>:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không có, sao hôm nay cô lại nhiều lời thế.” Lý Triệt bị nói trúng tim đen càng cảm thấy buồn phiền hơn, trừng mắt cảnh cáo cô.
 
Diệp Vũ Thanh lấy hai ngón trỏ chỉ chỉ vào gương mặt, lông mày nhẽ nhíu: “Nếu anh không tức giận thì tại sao lông mày lại như thế này?”
 
“...”
 
Khóe môi Diệp Vũ Thanh hạ thấp, dùng giọng điệu của đối phương nói chuyện: “Bình thường anh không cười mà như thế này nè, là một cục băng mặc không đổi sắc.”
 
Lý Triệt cười ra tiếng, hai bả vai cũng phối hợp run run, chút phiền muộn kia cũng lập tức biến mất. Cô bắt chước giống y đúc, bình thường trông mình như vậy sao? Nhìn đôi mắt nhạt màu kia, anh ta ấn vào trán cô: “Cô đủ rồi đó, dừng ở đây đi.”
 
Diệp Vũ Thanh đổi lại gương mặt tươi cười: “ Cười rồi, bây giờ em đã tin anh không tức giận rồi. Em vẫn còn một vấn đề cuối cùng.” 
 
Cằm Lý Triệt khẽ nhếch lên, ý bảo đối phương nói đi, vừa nói nhiều vừa yêu cầu nhiều.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vũ Thanh: “Anh đẹp trai có đói bụng không, có hân hạnh đi ăn tối cùng nhau không?”
 
Lý Triệt nghĩ một lát, không nhanh không chậm nói: “Chiều nay tôi có việc, không có thời gian.”

 
“...” Diệp Vũ Thanh không nói gì, dùng ánh mắt thiêu đốt nhìn anh ta. Cô không biết đây là câu cửa miệng nói cho có lệ của đối phương hay thực sự không có thời gian nữa.
 
Lý Triệt ho nhẹ một tiếng, kiên nhẫn nói: “Tôi có việc, thật đấy.”
 
“Ò, vậy được rồi.” Diệp Vũ Thanh nhún vai: “Công việc tương đối quan trọng, ta em đưa anh về khách sạn nhé.”
 
Hai bên đường trông hai hàng cây ngân hạnh, trên mặt đất một màu vàng tươi, hai người bước trên vỉa hè đi về phía trước. Diệp Vũ Thanh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cây ngân hạnh. Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng to gan, cô mở camera trước rồi cười hỏi: “Năm nay là lần đầu tiên em nhìn thấy cây ngân hạnh, chúng ta cùng chụp một tấm nhé?”
 
“Tôi không...”
 
“Lá cây rơi xuống cũng đẹp ghê, quay video hay là chụp ảnh?”
 
“Chụp ảnh.”
 
Diệp Vũ Thanh sát lại gần hơn một chút, đáng tiếc chiều cao hai người cách biệt, Lý Triệt đứng im một chỗ mà chỉ nhìn thấy một phần cằm của anh. Cô nhón chân tới gần, cười lộ ra hai hàm răng. Trong nháy mắt ống kính bắt cảnh, ánh mắt Lý Triệt vừa vặn rơi vào người bên cạnh.
 
Diệp Vũ Thanh nhìn bức ảnh đã được chụp xong, mặc dù anh không nhìn vào màn hình nhưng vẫn rất đẹp trai. Gương mặt này căn bản không có góc chết! Sống mũi cao, xương hàm ưu việt, lông mi đen nhánh. Ngược lại thì cô cười trông hơi ngốc, bởi vì gần ống kính hơn nên vừa nhìn đã thấy mặt to quá. Hoàn toàn bị sắc đẹp của ai đó lấn áp. Nhưng thôi không sao, có thể chụp ảnh chung đã rất vui rồi, trước đây cô có rất ít hình self, hôm nay chỉ là đột nhiên nảy ra ý tưởng này thôi. Sau này không tìm thấy người thì còn có tấm ảnh rõ mặt này.
 
Hai người chậm rãi quay về khách sạn, Diệp Vũ Thanh dừng bước, cười nói: “Anh vào trong đi, nếu như anh bận thì nhận được tin nhắn của em cứ chấm trả một cái, còn nếu bận quá thì không cần trả lời cũng được.”
 
“Ừ.”
 
“Anh có chuyện phiền não thì có thể hỏi em, mặc dù có thể em không giải quyết được nhưng là một người từng trải, em rất nguyện ý lắng nghe.”
 

Diệp Vũ Thanh biết làm thiết kế khổ cực như thế nào, không thiếu được cảnh bị các dự án giày vò, ban đầu khi cô bắt đầu nhận bảo thảo cũng thường xuyên phải sửa đi sửa lại, nếu như không có linh cảm sẽ rất phiền phức. Hiện tại thì khác rồi, bởi vì đã tích lũy trong nhiều năm, những người tìm đến cô đặt bản thảo đều là những người công nhận phong cách tranh của cô, vậy nên cô đã thả lỏng khá nhiều.
 
Lý Triệt nhướn mày, người từng trải? Trải chỗ nào cơ? Anh ta cũng không nhiều lời, chỉ “ừ” một tiếng. 
 
Nhìn bóng lưng đối phương biến mất ở chỗ rẽ, lúc này Lý Triệt mới thu tầm mắt lại, chậm rãi đi vào Jason. Anh ta duỗi người, nói ra thì thời tiết rất tốt, ra ngoài đi dạo một chút cũng thoải mái hơn một chút.
 
-
 
Thứ tư tuần này là sinh nhật của Tiêu Dao, cô gọi một đám bạn bè tới chúc mừng. Diệp Vũ Thanh không thể từ chối, dù sao cũng là bạn tốt, cô cũng không giống Trương Mộ Mộ và Hạ Dĩnh thật sự có việc không thể tới được.
 
Tiêu Dao đặt chỗ ở “Dạ Sắc”, đây là sàn nhảy hot nhất hiện nay, nghe nói phải đặt trước ba ngày mới có chỗ. Hơn nữa còn nói nhất định phải high cả đêm.
 
Thời điểm Diệp Vũ Thanh nhìn thấy địa chỉ Tiêu Dao gửi tới, cô ngây ngẩn cả người. Cô đã từng đến quán bar này, lần trước Lý Triệt uống say ở đây cô đã tới giúp anh lái xe. Nhưng vẫn chưa vào bên trong mà chỉ đứng nhìn từ bên ngoài. 
 
Hình như Lý Triệt thường đến xã giao ở quán bar này nhỉ? Vậy nếu cô vào thì liệu có gặp anh không? Chắc là không đâu, nếu thật sự dễ dàng gặp được như vậy thì cô cười chết mất.
 
Diệp Vũ Thanh chọn cho Tiêu Dao một đôi khuyên tai với kiểu dáng mới. Thời gian hẹn là 7 giờ 30 tối, 7 giờ Diệp Vũ Thanh đã cầm theo món quà đi ra ngoài. Bởi vì phải tới quán bar, để trông không quá lạc quẻ, khiến người ta vừa nhìn đã biết là một con gà nên cô đã cố ý đánh mắt theo video hướng dẫn của một beauty blogger, mặc dù có hơi khác so với tưởng tượng nhưng cũng không tệ lắm, chí ít hai mắt cũng lấp lánh blink blink. Hơn nữa ở những nơi giống như quán bar, tất cả mọi người đều đánh mắt khói nên cũng không sao, cô cũng không phải đi làm.
 
Diệp Vũ Thanh tô một chút son màu đỏ nâu rồi nhín vào gương bặm dặm laị cho đều, có loại cảm giác kia rồi. Tiêu Dao đã dặn cô, nếu dám mặc áo Uniqlo với Toggle Coat và quần bò thì sẽ đánh chết cô. Cô ấy nói dù sao cô cũng là người đã trải qua chuyện yêu đương, không thế nữ tính một chút à? Không thể sexy một chút à? Còn bảo nghe nói Jason thích mấy chị gái sexy. Diệp Vũ Thanh nghĩ ngợi một chút, không ngờ Lý Triệt lại thích kiểu gợi cảm đấy.
 
Bên trong chiếc áo khoác dạ dáng dài màu nâu là một chiếc váy sequin hai dây bó sát người. Đây là kiểu váy gợi cảm mà rất nhiều phụ nữ có, nhưng thuộc về phạm trù “mua rồi không mặc”. Nếu hôm nay không mặc thì đợi đến khi nào.
 
Diệp Vũ Thanh chỉnh lại áo khoác cho chỉnh tề, kế tiếp nhìn vào gương cười một cái. Chẳng ai biết bên trong cô mặc một bộ váy rất có “nội hàm” đâu, xem tình huống vậy, có lẽ cô sẽ không cởi áo khoác ra đâu.

 
-
 
Hôm nay Lý Triệt có hẹn một người bạn đến quán bar nói chuyện. Đối với những vị khách quan trọng, thường anh ta sẽ hẹn ở những nơi như quán trà, còn những người khác thì sẽ hẹn ở quán bar. Người trẻ cũng thích quán bar hơn.
 
Harry có chút bất ngờ, vốn anh ta cho rằng hôm nay Lý Triệt sẽ không đến, không nghĩ tới lại nghe người phục vụ nói rằng ông chủ của bọn họ đúng 6 giờ sẽ đến đây. Khi Harry tới thì Lý Triệt đã ngồi được một lúc lâu, đang nói chuyện cùng với mấy người trẻ tuổi.
 
Thanh niên kia vẫn còn đang ba hoa chích chòe, chẳng ngờ ông chú Lý vẫn kiên nhẫn ngồi nghe, thỉnh thoảng còn nói ra vài quan điểm của mình. Càng đến phần sau thì thanh niên kia càng nói càng kích động, uống một ngụm rượu rồi vỗ bàn: “Tôi cảm thấy hạng mục này tuyệt đối có thể kiếm được tiền, anh với tác với tôi chắc chắn sẽ không lỗ.”
 
Lý Triệt vẫn im lặng không nói lời nào, một tay đặt trên ghế sa-lông, nở một nụ cười. Kim Tử Dương nhìn vào nốt ruồi son nằm phía dưới mắt anh ta, dưới ánh đèn lại càng thêm đẹp mắt, giống như đang chuyển động, câu hồn đoạt phách. Nghĩ thầm bảo sao vị này có thể khiến người ta cho tiền để mở được hai quán bar. Những chuyện một được bật đèn xanh, một đường đi thẳng thì vẫn cần có tư bản.
 
Người này khác với nam minh tinh tuyến mười tám mà bạn anh ta bao nuôi, kiêu người đẹp tỏ vẻ xa cách, lại còn thông mình thật sự rất có cảm giác. Chỉ có điều nhìn có vẻ khoai, chắc phải có tiền có thân phận thì mới được. Giống như Tiểu Lục tổng của Lục thị kia, không lâu trước đó có tin đồn quan hệ với Lý Triệt rất thân thiết. 
 
Kim Tử Dương tìm người ta bàn chuyện hợp tác, nhưng khi liên tưởng đến các lời đồn đại thì trong đầu khó tránh khỏi nảy ra vài ý tưởng tươi đẹp. Nghĩ đến mạng lưới giao thiệp của Lý Triệt rất rộng, anh ta không dám khinh thường quá mức, giọng nói mang theo vài phần tùy tiện, trêu chọc nói: “Anh đẹp trai như vậy hẳn có nhiều người thích lắm nhỉ, tôi cũng không nhịn được phải nhìn thêm mấy lần.”
 
Lý Triệt đặt một tay lên thành ghế, cười hỏi lại: “Thật không?”
 
Trong lòng Harry đổ mồ hôi lạnh, mấy năm gần đây tính tình Lý Triệt càng ngày càng tệ, nói trở mặt là lập tức trở mặt. Người kia lá gan cũng lớn thật đấy. Ấy thế mà ông chủ Lý lại không nối giận, xem ra hôm nay tâm trạng rất tốt. Mà không chỉ ngày hôm nay, gần đây tâm trạng của ông chủ Lý cũng không tệ, kể từ sau buổi chiều gặp vị khách nữ kia. 
 
Kim Tử Dương tiếp tục nói một cách thoải mái, Harry nhìn Lý Triệt ngồi bên cạnh khóe miệng ẩn chứa nụ cười. Trong lòng thầm thắp một nén nhang cho người ta. 
 
Vì thời gian trước trong nước triển khai kế hoạch hóa gia đình nên rất nhiều người có tiền đều chỉ sinh một hoặc là hai con. Cho nên về phương diện người thừa kế công ty không có quá nhiều sự lựa chọn. Cũng giống như người trước mắt này. Đây là bằng chứng của sự đa dạng chủng loài, mấy đứa đần thật sự không ít.
 
Cái tên phá gia chi tử này tính toán kết quả tệ nhất có thể xảy ra rồi đổ toàn bộ tiền vốn vào, có khi cậu ta còn cảm thấy khả năng đấy còn thấp lắm cơ. Nhưng cậu ta chưa từng nghĩ tới trừ khoản tiền vốn đã đổ vào kia có khả năng thiếu một khoản nợ lớn. Và sự thật là tình huống đó đã xảy ra, bố mẹ cậu ta phải đừng ra hòa giải.
 
Khi hai bên ngồi nói hết chuyện thì thời gian vẫn còn sớm, Kim Tử Dương không ngồi yên được nữa, anh ta có cảm giác mình đang làm chuyện lớn, không tránh khỏi sẽ bị kích động, cởi áo khoác ngoài đi ra sàn nhảy, cùng mấy mỹ nữ vờn nhau.
 
Lý Triệt từ chối lời mời cùng chơi với anh ta, khi đám người đi rồi thì ý cười trên mặt anh ta lập tức rút đi.
 

Harry rót một Lý Triệt rượu cho Lý Triệt: “Tâm trạng không tệ nhỉ.”
 
“Cũng không hẳn, tiền đưa tới cửa thì cần gì đẩy ra chứ.” Giọng nói Lý Triệt không mang theo bất kỳ tâm tình gì.
 
“Tôi còn cho là cậu sẽ trở mặt cơ.”
 
“Dù sao người ta cũng là thiện tài đồng tử, tôi có kiên nhẫn một chút.”
 
“Sao cậu không mang Tiểu Diệp Tử đi cùng?” Harry không đoán được mấy cái suy nghĩ lươn lẹo trong đầu Lý Triệt nên kệ luôn. Anh ta không can thiệp được, bình thường còn phải đề phòng để không bị ông chủ Lý lừa gạt. Hơn nữa những vụ làm ăn của Lý Triệt đều hợp pháp, song phương đều tự nguyện hợp tác, còn sau đó... thì khó nói.
 
Lý Triệt liếc mắt nhìn anh ta: “Tại sao tôi phải mang cô ấy tới, hơn nữa cô ấy không thích hợp với mấy nơi như thế này, cô ấy cũng không tới đâu.” Ngoại trừ ăn ra thì cô ấy còn nghĩ được cái gì chứ? À, còn làm ốp điện thoại nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không tới quán bar.
 
“Không thể tin được đây là lời của ông chủ quán bar nói đấy.” Cái này hoàn toàn ngược lại với ý nghĩ của người làm kinh doanh, không phải cậu ta ước gì tất cả những người đủ tuổi, người trung niên đều tới đây tiêu tiền để cho cậu ta kiếm à. 
 
Ánh mắt Harry nhìn về phía mấy người trên sàn nhảy rồi đột nhiên dừng lại. Anh ta hỏi với giọng điệu không mấy chắc chắn: “Tiểu Diệp Tử có chị em ruột gì không? Là kiểu rất giống sinh đôi ấy?”
 
Lý Triệt cười lạnh một tiếng: “Cậu đang suy nghĩ gì thế? Quan tâm bản thân mình đi, ít lo chuyện người khác một chút, hay là cậu muốn chết?”
 
“Không phải, tôi muốn sống lâu trăm tuổi.” Harry ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Triệt, giơ ngón tay lên chỉ xuống phía dưới: “Vậy là không có đúng không, thế thì gương mặt người kia giống cô ấy thật á.”
 
Lý Triệt xùy cười, có phải gần đây anh ta tốt tính quá hay không? 
 
“Cậu đủ chưa t...” Nói được nửa câu, ánh mắt Lý Triệt liếc xuống rồi dừng lại.
 
???
 
Dáng người cũng giống lắm, không phải, cái ánh mắt mơ màng kia... thật đúng là người thật.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận