Em không còn gan chơi nữa à?

Chương 43
 
Diệp Vũ Thanh đơ mất mấy giây mới phản ứng lại. Thì ra không phải anh ấy biết xem bói, hơn nữa đúng lúc anh ấy cũng đang ở đây. Thảo nào cái gì cũng biết... Sao không nói sớm chứ! Thế nên tình huống bây giờ chính là cô nói láo bị tóm tại trận phải không?
 
“Cô gái nhỏ, em đang nghĩ gì thế? Chúng ta quét mã WeChat nhé, em cung gì thế?” Người đàn ông bên cạnh cầm điện thoại quơ quơ, cúi sát người lại rồi hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Vũ Thanh lấy lại tinh thần, cầm chiếc áo khoác đặt bên cạnh lên mặc vào: “Bạn trai tới đón tôi rồi, tôi phải đi đây.”
 
Đối phương đứng chặn lối đi, Diệp Vũ Thanh cũng không muốn tranh cãi với anh ta, dứt khoát đi ra từ một bên khác. Lý Triệt đang chờ ngoài kia, cô vội lắm.
 
Mấy người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh vẫn luôn chú ý đến tình huống bên này, thấy vậy lập tức cười vang. Vừa rồi Lý Thâm còn cam đoan nhất định sẽ lấy được số điện thoại của người ta. Chẳng biết ăn nói thế nào mà dọa con gái nhà người ta chạy mất rồi. 
 
Diệp Vũ Thanh trong lúc ra khỏi quán bar còn gửi tin nhắn cho Tiêu Dao, nói cho cô ấy có chút chuyện nên đi trước.
 
-
 
Lý Triệt đi xuống phía dưới gọi quản lí quán bar đêm nay tới. Anh ta chỉ về hướng tên đàn ông vẫn chưa hết hi vọng, mặt dày sáp lại kia: “Nhớ kĩ tên anh ta, nói cho bên phụ trách đặt chỗ của hai quán bar, nếu anh ta đặt thì cứ bảo hết rồi.”
 
Quản lí giật mình, vị khách kia anh ta trông rất quen mắt, là khách quen của quán bar, sợ bên trong có hiểu lầm gì đó nên do dự nói: “Tuần nào Lý Thâm cũng đến, mỗi lần anh ta tiêu cũng không ít tiền, xảy ra vấn đề gì sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không thiếu chút chút tiền đấy của anh ta, anh ta làm phiền một vị khách nữ.”
 
Ông chủ anh đương nhiên không thiếu tiefn rồi... quản lí quán bar càng thêm nghi ngờ, nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Là có người nào khiếu nại với anh hay sao ạ?”
 
Mặc dù Lý Thâm có hơi háo sắc, tốc độ đổi bạn gái rất nhanh nhưng người ta mặt mũi không tồi, ra tay lại hào phóng, bình thường cũng là đôi bên anh tình tôi nguyện.
 
Lý Triệt: “Tôi khuyến nại, không được à?”
 
Quản lí bừng tỉnh, thái độ thay đổi 360 độ: “Ồ ồ ồ, vậy không thành vấn đề, tôi sẽ đi thông báo xuống bên dưới, còn dặn bộ phận bảo an chú ý, sau này sẽ không cho anh ta vào.”
 
Tới lúc đó thì tùy tiện một cái cớ là được, kể từ ngày hôm nay, tiểu vương tử của các CLB đêm chính thức bị hai quán bar náo nhiệt nhất cấm cửa.

 
Lý Triệt gật đầu, anh ta chợt nghĩ đến một chuyện: “Còn cô gái nói chuyện với anh ta...”
 
Quản lí tiếp lời: “Sau này cũng không cho vào nữa ạ?”
 
Lý Triệt do dự một lát, nếu như không cho Diệp Vũ Thanh tới, có khả năng cô sẽ tới những quán bar khác. Như vậy lại càng khó khăn hơn, không bằng đặt cô dưới mí mắt của mình: “Không cần, cô ấy dị ứng với cồn, nếu như cô ấy gọi rượu thì bảo người phục vụ từ chối, không từ chối được thì nghĩ cách đổi, thấy cô ấy đến đấy thì cậu lập tức gọi điện cho tôi.”
 
Vẻ mặt quản lí vô cùng kinh ngạc, nhưng chuyện của ông chủ anh ta nào dám hỏi nhiều, dựa theo sự phân phó mà làm việc là được: “Vâng, tôi biết rồi.”
 
Ông chủ nhà anh ta giao thiệp rộng, trước đây cũng có mấy lần dặn dò như vậy. Vì để mấy người bạn nữ không bị thua thiệt ở quán bar nên đã dặc người phục vụ âm thầm để ý. Thế nhưng đến trình độ “đầu tiên gọi điện thoại cho tôi” thì vẫn là lần đầu tiên.
 
Quản lỉ âm thầm tặc lưỡi, không biết cô gái này là thiên kim nhà nào mà lại được đối xử đặc biệt như thế.
 
Cuối cùng Lý Triệt còn nhìn tên đàn ông đã đến gần cô thêm một lần rồi mới rời khỏi quán bar.
 
Anh ta gửi tin nhắn gọi Diệp Vũ Thanh ra ngoài, trong lòng lạnh lùng “hừ” một tiếng, tốt nhất vừa nhìn thấy tin nhắn cô phải lập tức đi ra, tối đa năm phút đồng hồ, nếu không anh ta sẽ tự vào đó tóm người.
 
-
 
Sau khi Diệp Vũ Thanh ra ngoài thì dáo dác nhìn xung quanh, vừa liếc mắt đã trông thấy Lý Triệt đang đứng dưới đèn đường. Đối với người mình thích, cô có thể vừa liếc mắt đã nhận ra ngay. Đương nhiên, trừ khi đối phương cố tình trốn tránh.
 
Lý Triệt mặc áo khoác màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lý Triệt đánh giá cô một lượt, lúc này áo khoác được buộc rất chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn thấy bộ đồ bên trong. Ánh mắt anh ta dời xuống phía dưới, nhìn thấy một đoạn chân nhỏ trắng nõn lộ ra, đột nhiên nghĩ đến tấm lưng gầy của cô. Màu sắc giống với đôi chân này, trong hoàn cảnh ánh đèn mờ tối rất thu hút. 
 
Diệp Vũ Thanh thấy đối phương nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, cô cũng không biết nên làm sao đành rũ mắt xuống, bắt đầu hối hận. Sớm biết hôm nay gặp anh ấy ở đây thì cô đã không mang cái mắt bị đánh thất bại này ra đường. Diệp Vũ Thanh hít sâu vào một hơi, cười nói: “Anh nhìn thấy em trong quán rượu ạ, sao không tới chào em?”
 
“Không phải cô bận lắm sao?” Giọng nói Lý Triệt có chút cô đơn.
 
“Không có đâu, anh đừng nói lung tung, em từ chối hết mà, em cũng không nhảy cùng với người khác.” Diệp Vũ Thanh giải thích. Rõ ràng anh đã trông thấy mà còn cố tình hỏi như vậy.
 
“À, không phải nhảy sao? Vậy cô tới quán bar làm gì?”
 
Diệp Vũ Thanh: “Ăn hoa quả ạ, ngọt lắm đấy.”

 
Độ cong nơi khóe miệng của Lý Triệt trở nên mềm mại hơn một chút, anh ta đổi chủ đề: “Cô chưa ăn tối à?” Vừa rồi anh ta trông thấy Diệp Vũ Thanh ăn hết sạch xoài và dưa dưới bên trong đĩa. Những người ngồi ở đó hầu hết đều chơi game, hoặc là nói chuyện phiếm, chỉ có một mình cô tập trung ăn. Nếu như không phải mấy tên đàn ông kia quá đáng ghét, Lý Triệt còn định dặn người phục vụ mang thêm xoài và dưa lưới đến bàn của bọn họ, cho cô ăn no luôn.
 
“Ăn rồi ạ, nên mới muốn ăn chút hoa quả cho dễ tiêu hóa.” Diệp Vũ Thanh lại hỏi: “Anh thì sao, là tới chơi cùng bạn bè hay đi xã giao thế? Hồi nãy anh ngồi ở đâu vậy?” Vừa rồi cô đã tìm mấy lần mà cũng không nhìn thấy anh.
 
Lý Triệt trả lời với gương mặt vô cảm: “Nói chuyện với người khác một lúc, cô còn muốn vào trong à?”
 
Diệp Vũ Thanh lắc đầu: “Không ạ, bọn họ đều đi nhảy, em ngồi một bên nghịch điện thoại cũng buồn chán lắm, anh xong việc chưa?”
 
Lý Triệt nhìn cô: “Tôi xong thì cô định thế nào?”
 
“Em biết gần đây có một chỗ bán đồ ăn khuya ngon lắm, chỗ đó chỉ mở buổi tối thôi.”
 
“Không được, muộn quá rồi.” Lý Triệt nói tiếp: “Tôi gọi xe đưa cô về.”
 
“Nhưng em không buồn ngủ chút nào.” Diệp Vũ Thanh ngửa mặt lên nói. Vất vả lắm mới gặp được nhau, còn chưa nói được mấy câu mà. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là anh muốn vào đó ngồi, em có thể vào cùng anh, không phải rất thích đến quán bar chơi sao.”
 
Lý Triệt nhướng mày: “Ai nói với cô tôi thích đến quán bar chơi?” Rõ ràng không phải anh ta thích chơi, anh ta chỉ thích kiếm tiền ở quán bar thôi. 
 
“A?” Diệp Vũ Thanh hơi ngoài ý muốn, không thích sao?Nhưng cái này không phải là trọng điểm. Cô tháo khăn quảng cổ xuống: “Buổi tối có gió đấy, sao anh lại mặc ít thế này, đến lúc đó bị cảm thì làm sao.”
 
Vốn dĩ thắt lưng đã không tốt, trồng cây cũng không được, bây giờ sắc mặt còn tái nhợt. Tại sao lại không thể chăm sóc tốt cho bản thân mình chứ. 
 
Lý Triệt định nói không cần, trong quán bar có điều hòa, còn có cả hệ thống sưởi, anh ta không cần phải mặc quá dày. Nhưng môi anh ta chỉ khẽ động đậy chứ không lên tiếng, ánh mắt rũ xuống, yên lặng nhìn cô quấn một vòng rồi một vòng, sau đó buộc chặt lại khăn quàng cổ cho mình.
 
Lý Triệt chú ý tới đống face crytal trên mí mắt cô, nghĩ rằng kiểu trang điểm này đúng là xấu thật. Nhưng chắc có lẽ vì nhìn gương mặt này đã quen nên không cảm thấy không đẹp. 
 
Cần cổ được bọc kín khiến gió không thể lọt vào, quả nhiên ấm lên nhiều. Thứ tình cảm ấm áp này như lan đến khắp cả cơ thể, ngay cả chóp mĩ cũng thoảng qua mùi hương của cô, một chút phiền muộn còn sót lại trong lòng Lý Triệt cũng đã biến mất. 
 
Cô vẫn đối xử với anh ta tốt nhất, đôi mắt cũng chưa mù. Mấy tên đàn ông đến gần chẳng có tên nào ra hồn, kể cả hai tên Scene sặc sỡ kia cũng không đáng để tâm.Tâm trạng anh ta trở nên sảng dễ chịu, hỏi thêm: “Cô không lạnh sao? Chân lộ ra ngoài hết rồi kìa.”

 
Diệp Vũ Thanh lắc đầu: “Khi em ra ngoài đã dán miếng giữ nhiệt rồi, không tin anh sờ thử bàn tay em xem, rất  ấm, chỉ cần lòng bàn tay ấm thì cả người sẽ không thấy lạnh.”
 
Lý Triệt nhìn cô đưa mở bàn tay ra, trái tím đập hụt một nhịp, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm lấy: “Ấm thật.” Anh ta cũng không lập tức buông tay cô ra, trong đầu có quỷ rồi mà. Có lẽ vì cô đối với anh ta rất thẳng thắn, lại đơn thuần nên trong lúc vô tình anh ta cũng bị kéo theo, bị cô đồng hóa. Anh ta biết mình của hiện tại và ngày thường hoàn toàn khác nhau, nhưng lại cảm thấy khá tốt.
 
Diệp Vũ Thanh không chú ý tới sự thay đổi của anh ta, “a” một tiếng rồi nói: “Tay anh hơi lạnh đấy, buổi tối nhỡ phải mặc nhiều quần áo, đừng chỉ thích đỏm dáng thôi.”
 
Lý Triệt nhíu mày: “Tôi không thích đỏm dáng.”
 
“Đúng vậy, anh không cần, bởi vì anh dẹp lắm rồi.” Diệp Vũ Thanh ngước mắt lên nhìn anh anh ta, trong con ngươi của cô có thể nhìn thấy đủ loại màu sắc trong quán bar. 
 
Yết hầu Lý Triệt chuyển ododngj, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh ta có thể trông thấy rõ ràng hình bóng của mình trong mắt đối phương. Anh ta nhớ lại để đi được đến ngày hôm nay, bản thân đã phải trải qua rất nhiều chuyện. 
 
Có những người qua lại với nhau nhiều năm, là hình mẫu trong mắt người khác, chỉ còn thiếu một bước sẽ tiến vào thế giới hôn nhân nhưng rồi lại tan vỡ, còn làm ầm lên đến nỗi khó coi. Có những người ngoài miệng nói không tin tình yêu, chỉ chăm chăm tìm một người có tiền có thể giúp đỡ mình, chỉ nói đến tiền, không nói đến tình yêu, nhưng rồi cuối cùng lại cam tâm tình nguyện gả cho một người đàn ông điều kiện bình thường, vào ngày kết hôn trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
 
Suy nghĩ trong đầu quanh cô một hồi, cuối cùng Lý Triệt lại nghĩ đến bố mẹ của mình. Biểu tình trên mặt anh ta lạnh xuống, chậm rãi rụt ta về.
 
Diệp Vũ Thanh cảm nhận được sự biến hóa ucar đối phương, cô không hiểu, chỉ cười hỏi: “Sao thế?”
 
Lý Triệt vẫn không nói gì. Lúc này phía sau vang lên giọng ai đó, rời đi sự chú ý của hai người.
 
-
 
Kim Tử Dương ra tiễn người bạn thì trông thấy Lý Triệt đang ở ngoài này nói chuyện cùng ai đó, anh ta còn tưởng bản thân hoa mắt. Tuy rằng có đội mũ nhưng không sai, chính là Lý Triệt. Anh ta thấy bất ngờ bèn đi qua đó chào hỏi, muốn tìm tòi thực hư.
 
Đối với Lý Triệt, Kim Tử Dương tràn đầy lòng hiếu kì, anh ta là một tư bản hấp dẫn người khác, bất kể ở một phương diện nào. Nhưng người này lại không hề giống trong mấy tin đồn nói rằng không dễ tiếp xúc. Kim Tử Dương uống nhiều rượu, lá gan so với vừa rồi cũng lớn hơn nhiều, anh ta nghĩ rằng nếu đã hợp tác thì chính là bạn bè, lúc này nói chuyện cũng không quá gò bó, giọng điệu có hơi ngả ngớn: “Lý Triệt, sao anh lại ở ngoài này nói chuyện với người ta thế? Cô gái này là ai? Không phải là bạn gái anh chứ?”
 
Nét mặt Lý Triệt không một gợn sóng: “Không phải.”
 
“Ồ ồ ồ, vậy tốt rồi, vừa rồi mấy người tôi quen đến hỏi tôi anh đã có đối tượng chưa, tôi đều cản lại cho anh hết đấy.” Bạn bè bên cạnh Kim Tử Dương đều là những phú nhị đại xấp xỉ anh ta.
 
Lý Triệt làm việc khiêm tốn, luôn luôn kiếm tiền trong im lặng nên rất nhiều người chỉ biết ông chủ của quán bar này rất trẻ mà không biết vẻ ngoài của anh ta ra sao. Vậy nên vừa rồi chỉ mới nhìn thoáng qua mà đã ngỡ gặp được thần tiên, có cô gái to gan còn đòi anh ta giới thiệu cho. Kim Tử Dương từ chối toàn bộ, anh ta cảm thấy nếu Lý Triệt dựa vào gương mặt để kiếm ăn thì chỉ những gia đình sở hữu gia sản cực kì lớn mới có tư cách. Không hổ là người dựa vào gương mặt mà kiếm được sản nghiệp lớn như vậy, là một kẻ nhan khống, thực ra anh ta cũng rất bái phục. Khí chất và thủ đoạn như vậy thì mấy tiểu minh tinh kia làm sao sánh nổi.
 
Kim Tử Dương cười vỗ vỗ bả vai Lý Triệt: “Anh đó, độc thân cũng tốt, để người khác còn nghĩ đến được.” Nói xong anh ta cười lớn rồi quay mông bỏ đi.
 
Lý Triệt nhíu chặt lông mày, xem ra đầu tên này có bệnh, vậy thì lừa cũng dễ dàng hơn.
 

Diệp Vũ Thanh quay đầu, hỏi nhỏ: “Anh ta là khách hàng của anh ạ?”
 
Mặc dù đối phương nói cười vui vẻ nhưng Diệp Vũ Thanh lại cảm thấy có hơi không tôn trọng người khác, cô không thích người này.
 
Lý Triệt: “Có thể xem như vậy.” Dù sao cũng định hợp tác, mặc dù không nhất định cứ hợp tác là cả hai bên đều có thể kiếm được tiền, nhưng anh ta chắc chắn bản thân sẽ kiếm được. 
 
Diệp Vũ Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “... Có quan trọng không?”
 
Lý Triệt: “Không quan trọng lắm.” Ít thì mấy nghìn vạn, nhiều thì cũng khoảng 200 triệu.
 
“Thế mà lớn lối như vậy.”
 
Trong lòng Diệp Vũ Thanh thở dài, dường như cô đã hiểu ra một chuyện. Những minh tinh trẻ tuổi không được phép yêu đương, những nữ blogger có nhân khí cao nếu như bạn trai thì nhân khí cũng sẽ tụt xuống. Có những ngành nghề không cho phép yêu, mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng nhưng lại là quy tắc ngầm tồn tại trong thực tế.
 
Lý Triệt là người đứng đầu bảng của CLB, chắc hẳn có rất nhiều khách hàng có hảo cảm với anh ấy, nếu như biết anh ấy có bạn gái có thể sẽ không gọi anh ấy tới pha trà nữa. Diệp Vũ Thanh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn. nếu không thì tại sao anh lại đột nhiên buông tay cô ra, chắc vì lo lắng bị người khác bắt gặp. Hơn nữa người đàn ông vừa nãy nói mấy câu thật kì quái. Trong tình huống vẫn có người thứ ba đang đứng ở đây mà còn lén lút như chỉ có mình anh ta và Lý Triệt, sao lại xem thường người khác như vậy chứ!
 
Diệp Vũ Thanh càng nghĩ càng không cam lòng, cô nói: “Nếu như anh không vui thì hãy đổi công việc khác đi, đừng qua lại với những người đó nữa.”
 
Cô rất tức giận, CLB trà thu phí đắt như vậy mà tố chất khách hàng lại còn cao thấp không đều nhau? Ông chủ CLB tim quá đen rồi, chẳng lẽ chỉ biết kiếm tiền thôi sao?!
 
Lý Triệt không nói gì.
 
Diệp Vũ Thanh đánh giá vẻ mặt của anh, cẩn thận từng chút một hỏi: “Có phải anh tiêu xài rất nhiều, lo lắng nếu yêu đương sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp không?”
 
Vấn đề chi tiêu của Lý Triệt cực kì rõ ràng, trang phục mặc dù không nhìn thấy logo thương hiệu nhưng đều mang lại cảm giác rất tốt. Đương nhiên, cũng có thể vì người mặc nâng tầm trang phục. Nhưng mỗi ngày đều ở trong khách sạn, cái này tốn rất nhiều tiền đấy. Nhưng hai người vẫn chưa tiến tới quan hệ đó, Diệp Vũ Thanh cũng không tiện can thiệp vào việc tiêu pha của đối phương. Dù sao anh ấy dùng tiền của mình kiếm được, muốn tiêu thế nào cũng được.
 
Mắt Lý Triệt khẽ chớp, dường như không hiểu cô đang nói gì.
 
Diệp Vũ Thanh thấy đối phương không nói chuyện thì ngầm cho rằng anh chấp nhận, chỉ có điều khó có thể mở miệng nói ra. Cô lấy hết dũng khí nói: “Anh có thể yên tâm, chỉ cần anh không vung tay qua trán, số tiền tích góp của em có thể để chúng ta dùng trong khoảng thời gian rất dài, hơn nữa em còn có thể kiếm tiền, nên là... em có thể cho anh tiền.
 
Dù sao anh ấy cũng là nghiên cứu sinh, chắc hẳn chức vị hiện tại không kiếm được tiền. Nếu như mất công việc, thu nhập cũng giảm rất nhiều, anh ấy quen kiểu tiêu tiền như nước rồi, cần thời gian mới sửa được. Nếu như bởi vì trở thành người yêu của cô mà mất đi cơ hội việc làm thì cô nguyện ý nuôi anh.
 
Diệp Vũ Thanh đối với ánh mắt nhìn người của mình vẫn có lòng tin, nếu như anh ấy muốn lừa tiền của cô thì đã sớm làm như vậy rồi. Cô len lén nhìn Lý Triệt, hơn nửa gương mặt anh chìm trong phần bóng của chiếc mũ. Giống như nhung đỏ băng lãnh, đẹp đẽ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng. Tuyệt đối đáng giá.
 
Lý Triệt nháy mắt, cảm thấy kì lạ. Sau đó anh ta nghe thấy giọng của chính mình: “Vậy em có thể cho tôi bao nhiêu?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận