Em không còn gan chơi nữa à?

Chương 46
 
Trong đình viện ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt anh ta vô cùng đen, như từ trong một màn đen tuyền lộ ra vài tia sáng màu xanh lục. Giống như một mặt hồ yên tĩnh mà sâu thăm thẳm, ẩn giấu rất nhiều xoáy nước nguy hiểm, một khi bị cuốn vào sẽ khó có thể chạy thoát.
 
Điện thoại Diệp Vũ Thanh trượt trên mặt đất, miệng cô hơi hé, trong đầu bão tố bủa vây. Bị nghe thấy rồi, phải làm sao bây giờ? Trời ạ, nhất định Lý Triệt sẽ cảm thấy là cô cố ý! Là một sắc ma da mặt dày... Không phải thật mà! Bình thường cô không như vậy đâu, cô rất chững chạc, rất lịch sự á! 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mí mắt Lý Triệt chớp hcowps, bên tai hơi phiếm đỏ, giọng nói anh ta có hơi buồn bực, thế mà lại biết dùng thành ngũ cơ đấy: “Rõ ràng rành mạch?”
 
Diệp Vũ Thanh ngẩng đầu lên đón nhận tầm mắt của anh, một câu cũng không nói ra được, chỉ biết lắc đầu. Có người bề ngoài thì giả vờ trấn định, kỳ thực bờ đê trong lòng đã sớm vỡ hơn nghìn dặm, lệ rơi thành biển. 
 
Mỗi một giây đều như kéo dài vô tận, không biết qua bao lâu, Lý Triệt khom người tiến lại gần cô, chân Diệp Vũ Thanh mềm nhũn, ngã trên mặt cỏ. Hai tay cô chống xuống đất, thì thầm: “Xin, xin lỗi, em thật sự không cố ý đâu, mong anh xuống tay nhẹ một chút.”
 
Lý Triệt tức đến bật cười: “Em đang nghĩ gì thế?”
 
“Không phải anh muốn đánh em ạ?” Dù sao cũng là cô giở trò lưu manh trước, nhìn thấy hết từ đầu đến chân, nếu cô đứng ở vị trí của anh thì cô cũng muốn múc người. Tuy răng cô chưa từng đánh nhau với người ta. 
 
Giọng Lý Triệt thấp hơn vài phần: “Tôi không đánh em.”
 
“A? Không đánh ạ?” Diệp Vũ Thanh ngẩng đầu lên. Cô ngồi dưới đấy, nghểnh cổ lên nhìn anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi đánh em kiểu gì, em vào bệnh viện tôi vào đồn cảnh sát à?”
 
“...”
 
Lý Triệt chặn nguồn sáng, không trông thấy rõ biểu tình trên mặt. Tóc anh ta còn chưa khô, trên người vẫn còn dính hơi nước sau khi tắm xong, bộ đồ ngủ mỏng dán sát vào cơ thể, vừa vặn phác họa đôi chân dài. Cùng một góc nhìn, Diệp Vũ Thanh lại nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy cách đây mươi lăm phút. Bởi vì ấn tượng quá sâu sắc nên căn bản trong thời gian ngắn không tài nào quên được. Cô xấu hổ cúi đầu, cảm thấy cực kì có lỗi, lại thêm một lần khinh nhờn đối phương.
 
Hô hấp Lý Triệt cứng lại, anh ta đoàn được trong đầu cô đang nghĩ tới điều gì, ngay cả cần cổ người phụ nữ này cũng đỏ bừng cả lên rồi. Anh ta cười lạnh nói: “Em có chừng mực một chút.”
 
Diệp Vũ Thanh: “Xin, xin lỗi, em không có mà.” Không thể nói như vậy được, cô cũng không thể khống chế được suy nghĩ của mình mà.
 
Lý Triệt cúi người xuống, tay phải lướt qua bả vai cô, nhặt chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất lên. Màn hình điện thoại sáng lên, còn không ngừng rung. Lý Triệt liếc mắt, trên màn hình là avatar một cô gái, anh ta bình tĩnh nói: “Điện thoại em rung này, còn nữa, không được nói với người khác chuyện ngày hôm nay!”
 
“Em biết rồi, em không dám đâu.” Diệp Vũ Thanh dùng hai tay nhận lấy điện thoại, nhấn tắt cuộc gọi. 
 
Tiêu Dao đang sốt ruột gặm dưa, muốn hỏi cặn kẽ xem Diệp Vũ Thanh đã nhìn thấy những gì, có hài lòng với những gì mình thấy hay không. Đối phương trả lời quá chậm, cô không đợi được nữa, trực tiếp gọi WeChat luôn. Nhưng rồi cuộc gọi lại bị từ chối, Tiêu Dao giật mình, đã xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào... đang dùng quà sinh nhật lần thứ 20 cô tặng sao? Tốc độ ghê quá vậy!!! Nhưng mà cô thích!
 
Tiêu Dao ngồi trên ghế sa-lông cười hô hố, quyết định sẽ không quấy rầy chuyện tốt của bạn thân nữa.
 
Lý Triệt đi chừng năm, sáu bước thì dừng lại, quay đầu hỏi: “Em muốn đứng trong sân cả buổi tối à?”
 
Vừa rồi trong đầu Diệp Vũ Thanh đang suy nghĩ đến những chuyện khác, ngay cả áo tắm bên trong chiếc áo choàng đang ướt cũng không cảm thấy lạnh. Lúc này cô mới tỉnh táo lại, khẽ rùng mình, chần chừ một chút rồi ôm lấy cánh tay đi theo anh.
 
Diệp Vũ Thanh về đến phòng, tắm qua loa một chút rồi thay một bộ đồ ngủ đi ra. Không khí trong phóng quá lúng túng, Lý Triệt đưa lưng về phía cô đọc sách. Diệp Vũ Thanh suy nghĩ một chút, không thì cô qua chỗ bạn chen chúc tạm một đêm vậy, tránh cho Lý Triệt lo lắng nửa đêm cô sẽ nổi điên làm gì chuyện gì đó...
 
Diệp Vũ Thanh cũng thật bất đắc dĩ, thực sự không phải cô cố ý, hơn nữa cô đâu muốn làm gì đâu, nhìn không quá hai giây đã lập tức quay đi rồi mà. Cô thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói: “Cái đó, tối nay anh ngủ một mình nhé, em sang chỗ bạn em một đêm.” 
 
Lý Triệt ngẩng đầu lên, anh ta không nói gì, dùng ánh mắt để hỏi vì sao.
 
Diệp Vũ Thanh chần chừ một lúc rồi giải thích: “Cái kịch bản Script Kill hôm nay đáng sợ quá, em không dám ngủ một mình, bạn em cũng sợ, đúng lúc bọn em có thể bầu bạn luôn.”
 
“Tôi không cảm thấy có gì đáng sợ cả.” Trong lòng anh ta chút phiền muộn, ngừng một chút rồi nói: “Tùy em.”
 
Diệp Vũ Thanh gật đầu: “Vậy sáng mai chúng ta gặp nhé. Anh ngủ sớm một chút, nhớ khóa trái cửa, lần này phải đóng cả cửa sổ vào nhé.”
 
“...”
 
Diệp Vũ Thanh muốn ra khỏi phòng phải đi qua bàn trà nhỏ của Lý Triệt, khi nhìn thấy cuốn sách anh đang cầm thì giật mình: “Cái đó... anh hứng thú với nhiều thứ thật ha.”
 
Lý Triệt “ừ” một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
 
Diệp Vũ Thanh đợi vài giây, cảm thấy đối phương không định nói chuyện tiếp với mình thì cô mới đi ra ngoài. 
 
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh nhưng trong lòng Lý Triệt lại cảm thấy có chút buồn bực. Rõ ràng là cô... mà sao lại có cảm giác anh ta mới là người sai vậy. Anh ta đặt cuốn sách xuống, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm. Lý Triệt rất ghét gần gũi với người khác, chuyện này hôm nay đã vượt xa khỏi tưởng tượng của điện thoại, không hề có chút điềm báo nào mà đã xảy ra. Nhưng vấn đề là Diệp Vũ Thanh cũng không cố ý, mặc dù có chút bực bội nhưng không đến nỗi tức giận.
 
Khi Lý Triệt đặt cái chén xuống mới nhớ ra câu hỏi trước khi cô ra ngoài đã nói về cuốn sách anh ta tùy tiền rút ra. Mặt trên vẽ mấy con vịt rất sống động, còn có sáu chữ được in đậm “Bách khoa toàn thư nuôi vịt”.
 
“...” Sách quỷ gì đây.
 
-
 
Diệp Vũ Thanh ngồi bên cạnh cửa sổ, hiện tại tâm trạng cô vô cùng rối loạn. Chu Nghiên Nghiên nhìn đối phương không tập trung, cô đi tới rồi vỗ vào bả vai Diệp Vũ Thanh, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Có phải hai người cãi nhau rồi không?”
 
Diệp Vũ Thanh quay đầu, cười nói: “Thế thì không, chẳng qua là tôi muốn ở cùng phòng với các cậu, buổi tối còn có thể nói chuyện, anh ấy hơi khó ngủ”
 
Chu Nghiên Nghiên nhún vai: “Vậy à, nhưng mà anh ấy lạnh lùng thật đó, có lẽ đấy chính là soái ca ha, bị người ta chiều quen rồi.”
 
Bạn cùng phòng Chu Nghiên Nghiên cũng bu lại, mấy người này tràn ngập lòng hiếu kì với Lý Triệt, cười bắt Diệp Vũ Thanh truyền thụ kinh nghiệm làm sao giải quyết được anh đẹp trai.
 
Diệp Vũ Thanh đúng là không có quá nhiều kinh nghiệm, nếu như có thì hiện tại đã không loạn tùng phèo lên rồi. Nhưng thịnh tình không cách nào chối từ, ngoài ra hai cô gái này nhất định sẽ bắt cô phải nói ra đòn sát thủ.
 
Diệp Vũ Thanh: “Đầu tiên là gan phải lớn, phải có lòng tin, phải thường xuyên mời đối phương đi ăn, tạo cơ hội gặp nhau, tìm thời điểm thích hợp lộ ra vẻ hài hước và điều kiện kinh tế, sau đó ra tay phải phóng khoáng, để cho anh ấy có cảm giác an toàn.”
 
Đây chính là giáo trình [Người thành công theo đuổi nữ sinh] mà cô tra được trên mạng, hình như cũng khá hữu dụng.
 
Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau, đồng thời lặng im. Cái này hình như không giống theo đuổi soái ca, mà giống giáo trình phú bà bao nuôi tiểu thịt tươi hơn... Có cái gì đó không đúng.
 
Chu Nghiên Nghiên lúng túng cười: “Giả thế, làm theo cậu mà theo đuổi được thì đúng là gặp ma rồi, nhất định còn có điều giấu giếm! Mau thành khẩn đi!”
 
“Đúng vậy! Bị chơi rồi!”
 
Diệp Vũ Thanh: “...”
 
Không phải, cô rất nghiêm túc đó. Mặc dù quá trình ko thuận lợi lắm nhưng vẫn có tác dụng. Diệp Vũ Thanh còn muốn nói thêm thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
 
Chu Nghiên Nghiên hơi bất ngờ, giờ này rồi ai còn tới đây, cô mở miệng hỏi: “Ai thế?”
 
“Diệp Vũ Thanh có ở đây không?”
 
Nhận ra là giọng của ai, Chu Nghiên Nghiên vội vã xuống giường đi ra mở cửa. Cô hỏi người đàn ông đang đứng bên ngoài: “Anh ở một mình trong phòng chán quá nên tới tìm bọn em chơi phải không?”
 
Ánh mắt Lý Triệt lướt qua cô ta, dừng lên trên gương mặt Diệp Vũ Thanh đang đứng phía sau, ý bảo cô qua đây.
 
Diệp Vũ Thanh lơ mơ không hiểu gì nhưng vẫn đi qua/
 
“Sao anh lại tới đây?”
 
“Tôi tới tìm nha hoàn.”
 
Diệp Vũ Thanh: “...”
 
Hai mắt Chu Nghiên Nghiên đảo qua đảo lại quan sát hai người, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ: “Không phải vừa rồi hai người mới cãi nhau à?” 
 
Lý Triệt không trả lời, Diệp Vũ Thanh cũng không nói chuyện.
 
Chu Nghiên Nghiên hơi bất ngờ, nhún vai, cười nói: “Cãi nhau thật đấy à? Ra ngoài chơi một chút cho thoải mái sao, đúng rồi, vừa rồi bọn em hỏi Diệp Vũ Thanh làm cách nào giải quyết được anh, cô ấy còn giấu không chịu nói, chắc là sợ bọn em học xong đoạt người với cô ấy, nhưng mà anh có thể nói một chút không?”
 
Lý Triệt nhìn về phía Diệp Vũ Thanh, khẽ nhíu mày: “Em cũng bọn họ nói những thứ này?”
 
“... Không có.” Diệp Vũ Thanh yếu ớt trả lời.
 
“Đương nhiên cô ấy không thể nói được rồi, là tôi chủ động.” Lý Triệt ngừng một chút rồi nói tiếp: “Phụ nữ vẫn nên hàm súc một chút thì tốt hơn.”
 
Chu Nghiên Nghiên giật mình đứng một chỗ, thì ra là như vậy. Khuôn mặt Diệp Vũ Thanh hơi nóng, Lý Triệt nói như vậy là vì bên trong cô quá điên cuồng sao. 
 
“Nếu không còn muốn nói thì cùng tôi về đi.” Lý Triệt nói.
 
Dưới tấm mắt đối phương, Diệp Vũ Thanh sờ sờ mũi, chậm rãi ra khỏi phòng: “Thật ngại quá, tôi vẫn nên về phòng thì hơn.” 
 
Nụ cười trên mặt Chu Nghiên Nghiên có hơi lúng túng, cô không nói gì, chỉ gật đầu. Trời ạ, quả nhiên soái ca không dễ thân thiết như thế.
 
Diệp Vũ Thanh theo Lý Triệt về đến phòng, nhìn đối phương đóng cửa lại, cô hỏi: “Sao anh lại tới tìm em thế, có phải sợ ở một mình không?”
 
Lý Triệt quay đầu nhìn cô, mặt không đổi sắc nói: “Tôi sợ em đi rêu rao chuyện vừa rồi với người khác, không cho phép em nói ra ngoài.”
 
“Em không nói đâu.” Diệp Vũ Thanh nằm trên giường, trùm chăn che kín đầu. 
 
Thì ra là vậy à.
 
Lý Triệt nhìn chằm chằm vào cái khối nhô lên khỏi lớp chăn kia, nói tiếp: “Kể cả buổi đêm em có sợ thế nào cũng đừng có leo lên giường của tôi.”
 
“Em không đâu!” Giọng nói Diệp Vũ Thanh qua một lớp chăn có chút buồn bực.
 
Độ cong khóe miệng của Lý Triệt mềm mại hơn rất nhiều, nằm thẳng cẳng trên giường. Ngoan lắm, chí ít còn biết ngại ngùng.
 
-
 
Bốn phía trở nên yên tĩnh, Diệp Vũ Thanh vén chăn lên nhìn mới phát hiện đèn đã tắt. Không gian chìm trong một màu đen, cô lại nghĩ đến căn phòng đầy máu ở đối điện, trong lòng cảm thấy sờ sợ. Thực ra cô nói sợ cũng không hoàn toàn là đang mượn cớ. 
 
Diệp Vũ Thanh lại kéo chăn qua đỉnh đầu, không biết qua bao lâu, co mơ hồ nghe được vài âm thanh đứt quãng. Hình như có thứ gì đó đang đứng trước mặt cô. Cô tự nói với mình đây chỉ là ảo giác, nhưng lại không nhịn được mà vén chăn lên nhìn. 
 
Trong phòng rất tối, ánh đèn từ ngoài sân hắt vào cũng có thế nhìn rõ một chút. Có một thứ gì đó đang đứng ở đầu giường cô. Diệp Vũ Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, vừa định kêu thì con quỷ kia vươn tay... bịt miệng cô lại.  Ẩy? Sao tay quỷ lại nóng thế?
 
Giây tiếp theo đèn ngủ trong phòng sáng lên. Lý Triệt mặt không biểu tình đứng nhìn cô. Diệp Vũ Thanh trợn to hai mắt, chầm chậm lấy lại tinh thần, thở phào một hơi. Đợi đến khi đối phương rút tay lại cô mới hỏi: “Sao anh lại cố ý hù em chứ? Anh muốn trả thù em đúng không?” Vừa nãy quả thực tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
“Trong phòng trừ em ra chỉ còn tôi, chẳng lẽ còn có người khác à? Em đã lăn qua lăn lại bốn mươi phút rối, làm phiền tôi rất nghiêm trọng.” 
 
Cách bày trí trong phòng rất thống nhất, trong phòng có hai chiếc giường gỗ được thiết kế theo kiểu kiểu cổ, không vững chãi lắm.
 
Lý Triệt: “Em sợ như vậy sao?”
 
Diệp Vũ Thanh nhìn anh, nghĩ một chút mới nói: “Anh có thể để em mở đèn trên đầu giường được không?”
 
“Không được, mở đèn tôi không ngủ được.”
 
“À, em sẽ cố gắng không động đậy.” Diệp Vũ Thanh rụt cổ lại.
 
Lý Triệt cảm thấy kì lạ, tại sao anh ta lại phải tới đây? Lại còn ở trong một căn phòng như vậy nữa? Đúng là không hợp logic.
 
“Em ngủ chung với tôi đi.”
 
Diệp Vũ Thanh lại trợn to hai mắt: “Thế, thế không tốt lắm đâu ạ.” Anh không sợ em làm gì anh sao?
 
“Em đang nghĩ đi đâu thế? Tôi nói là kéo hai chiếc giường sát lại, như vậy em sẽ không sợ nữa.” Anh ta nói tiếp: “Những người khác đều ngủ cả rồi, em cũng đừng đi làm phiền người ta.”
 
“... Ơ.”
 
Giường đơn làm bằng gỗ rất nhẹ, một mình Diệp Vũ Thanh có thể đẩy tới bên cạnh giường Lý Triệt. Lý Triệt vén chăn lên rồi chui vào: “Em đừng có lăn sang đây đấy.”
 
“Em sẽ không đâu.”
 
“Tôi tắt đèn đây.”
 
Căn phòng lại lần nữa tối om, mặc dù khoảng cách giữa hai người không gần lắm, nhưng không phải một người một giường một chăn nên Diệp Vũ Thanh cũng yên tâm hơn rất nhiều. Có lẽ vì cô biết anh đang ở bên cạnh.
 
Hai mắt Diệp Vũ Thanh nhắm nghiền, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại thì Lý Triệt đã rời giường rồi. Dáng ngủ của hai người đều rất tốt, cô chỉ nằm im trên giường của mình, không chòi sang chỗ của anh. Diệp Vũ Thanh thở phào một hơi, như vậy có thể chứng mình cô là người đứng đắn rồi nhỉ.
 
Thấy người đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô cười nói: “Em đã nói sẽ không làm gì anh mà.”
 
Lý Triệt cười lạnh: “Em không dám.”
 
“...” Diệp Vũ Thanh nhỏ giọng thì thầm: “Vậy thì anh sai rồi.”
 
Lý Triệt liếc cô một cái, không nói gì cả.
 
Khách sạn có cung cấp bữa sáng, Lý Triệt rửa mặt xong ngồi trên bàn trà nhỏ, hiển nhiên đang chờ cô cùng đi. 
 
Diệp Vũ Thanh diễn vai nha hoàn, cô còn phải đi trang điểm, đúng là rất yêu nghề. Sợ đối phương đói bụng, cô cười nói với anh: “Trong balo của em có đồ ăn vặt đấy, có bánh mì, có bánh ngọt, lão gia có thể dùng lót dạ trước.”
 
“Không cần.”
 
“Bánh mì cố ý đi mua cho anh đấy, gần nhà em có một cửa hàng bán bánh mì Âu, bánh không nóng ăn cũng ngon lắm đấy, anh lấy ăn đi, nếu không em lại phải mang về.” Diệp Vũ Thanh cầm chiếc balo đang treo ở một bên đưa cho Lý Triệt. Tất cả đều đặt hết trong balo, để tự anh lấy.
 
Lý Triệt chần chừ một chút mới nhận lấy. Thật ra cô cũng biết cách ăn lắm, thứ cô mang theo có khả năng ngon hơn bữa sáng ở khách sạn này. Sau khi ăn xong thì anh ta cũng không cần xuống dưới ăn nữa, không cần nhìn cái đám người ki lạ kia, tai được thanh tịnh.
 
Diệp Vũ Thanh rửa mặt xong, cô ra ngoài để xem Lý Triệt đã đến chưa, còn muốn hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị của anh hay không. Cô vừa chân ra đã nhìn thấy những thứ đặt trên bàn trà, đầu óc lập tức đơ ra. 
 
Chìa khóa, giấy vệ sinh, ví đựng thẻ, dây buộc tóc, còn có một hộp Durex vẫn chưa ném đi. Vào sinh nhật lần thứ 20, Tiêu Dao tặng cô một hộp Durex, còn nói hạn sử dụng đến năm năm, dù gì cũng sẽ dùng đến. Năm đó Diệp Vũ Thanh đến Thượng Hải công tác có cầm theo, không dùng được. Năm ngoái đi Tây An bồi dưỡng cũng mang theo, chẳng dùng đến. 
 
Cô cầm theo thứ này chạy qua mấy thành phố, đến cả niêm phong cũng chưa được gỡ ra, mắt thấy sắp hết hạn rồi, mấy người bạn cùng phòng kia đều cười cô. Lần này Diệp Vũ Thanh đi công tác cũng sẽ mang thứ này theo, vậy nên đã đặt thứ này ở trong một túi kép nhỏ, lần trước sau khi về nhà cô quên không bỏ ra.
 
Lần đi Quảng Châu vào lễ Quốc Khánh là dùng vali, vì ra ngoài chơi, cô thấy đồ đạc không nhiều lắm nên mới dùng đến cái balo này. Cái hộp kia đặt trong ngăn nhỏ nên cô cũng quên béng luôn, cho đến khi Lý Triệt lôi được nó ra. Hôm qua khi cô thu dọn đồ đạc còn không phát hiện ra, sao anh ấy lại tìm thấy thế?! Anh ấy là thám tử à?
 
Lý Triệt ngẩng đầu lên nhìn cô, không nói không rằng, mặt không biểu cảm chỉ lấy ngón tay gõ xuống mặt bàn. Ý anh ta chính là cô mau nói xem rốt cuộc chuyện gì đây.
 
Trong lòng Diệp Vũ Thanh nghĩ rằng lần này toi rồi, triệt để toi rồi! Cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch! Đi ra ngoài chơi mang theo một hộp Durex, ở trong lòng đối phương, rốt cuộc cô là loại gì á! Bất kì lúc nào cũng chuẩn bị biến thân nhào tới sao? 
 
Trước khi chết Diệp Vũ Thanh còn muốn giãy giụa nốt lần cuối, giọng nói lắp bắp: “Không không không, cái này... không phải mang cho anh đâu.”
 
Lý Triệt vẫn bình tĩnh, không chút vội vàng nói: “Mang cho người khác sao, thế thì em giỏi thật đấy.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui