Em không còn gan chơi nữa à?

Chương 47
 
Diệp Vũ Thanh gục đầu xuống, đôi mắt ngập nước, phải giải thích như thế nào bây giờ. Có thể lừa được không nhỉ? Nói thật thứ này do bạn tặng vào bốn năm trước? Sau đó anh sẽ hỏi cô bốn năm trước cô tuổi trẻ tài cao như vậy à, như vậy chẳng phải sẽ lanh tanh bành hơn sao?
 
“Ừm... ừm...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Triệt liếc mắt nhìn cô, đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm: “Đừng ‘ừm’ nữa, nghĩ kĩ rồi nói.”
 
“...”
 
Cô muốn nói là đi mua bóng bay nhưng không cẩn thận mua nhầm thì Lý Triệt có tin không? Đương nhiên là không rồi!
 
Trong đầu Diệp Vũ Thanh nhanh chóng lên dây, giọng điệu chật vật nói: “Thật ra là khu phố nhà em phát vài món đồ kế hoạch hóa, em ngại ném đi nên vẫn để trong balo!”
 
Đúng đúng đúng! Chính là như vậy đó!
 
Lý Triệt cúi đầu nhìn dòng chữ nhỏ trên bao bì, thản nhiên nói: “Bao gai, ý tưởng của khu phố nhà em cũng sáng tạo nhỉ, kinh phí cũng rất lớn.”
 
Diệp Vũ Thanh: “...” Tại sao anh còn đọc làm gì! Cái người xấu này!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đỏ mặt cúi đầu tìm một hồi lâu mà vẫn không tìm được cái lỗ nào để chui vào. Sự tình đã thành ra như vậy, Diệp Vũ Thanh cũng mặc kệ luôn, cô ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt đối phương, hỏi ngược lại: “Thế, thế anh thì sao? Sao có thể tùy tiện lục đồ đạc của con gái chứ, em cũng cần sự riêng tư được không...” Để trong túi kép còn bị lục ra. Nếu anh không lục thì sẽ không có những chuyện sau này rồi! 
 
Nếu như lúc này gương mặt cô không đỏ, giọng nói không run rẩy thì thực sự rất có khí thế. 
 
Lý Triệt vẫn ung dung nói: “Còn trách tôi? Hôm qua em trèo cửa sổ nhìn lén tôi tắm, chẳng lẽ tôi không nên đề phòng một chút, để ý một chút sao?” 
 
Vừa rồi khi anh ta lấy đồ thì phát hiện trong balo của cô cái gì cũng có, chuẩn bị đẩy đủ mọi thứ, rất cẩn thận, tỉ mỉ. Tay sờ trúng vật gì đó hình tứ giác bên trong túi kép, Lý Triệt tưởng hộp thuốc, muốn lấy ra xem có phải thuốc cảm hay không. Sáng sớm anh ta thấy Diệp Vũ Thanh ho khan vài tiếng, có lẽ vì tối qua cô đứng bên ngoài bên bị trúng gió rồi.
 
Diệp Vũ Thanh: “...” 
 
Hình như cũng có lí, đàn ông ở bên ngoài cũng nên tự bảo vệ cho mình. Qua mấy giây cô mới phản ứng được là đối phương đề phòng mình, cô nhỏ giọng thanh minh: “Em không nhìn lén thật mà, tại anh không mặc quần áo đã chạy ra ngoài đấy chứ, chúng ta đều có lỗi cả.”
 
“Còn cãi nữa?”
 
“... Có đâu.”
 
Lý Triệt nhìn cô một cái, đứng dậy đi ra ngoài. 
 
Diệp Vũ Thanh còn đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào thì giọng nói cách đó vài mét của anh truyền đến: “Còn không mau tới đây, đi dùng điểm tâm nào, nha hoàn.” Rồi lại nói: “Em đừng ném bao gai đi, còn chưa dùng đâu, lãng phí không tốt.”
 
“...”
 
Một câu Diệp Vũ Thanh cũng không nói được, cầm hai cái bánh mì lên rồi đi theo.
 
-
 
Lý Triệt đi phía trước khẽ cười. Vừa nãy anh ta đã cầm lên nhìn rồi. Ngày sản xuất là bốn năm trước, có lẽ vẫn được đặt trong túi, chưa từng được lấy ra, cạnh hộp làm được nhựa trong suốt đã bị mài mòn, vừa nhìn đã biết không phải mới mua. Anh ta muốn trêu cô một chút, được rồi, thật ra ý tưởng này cũng khá kì quái.
 
-
 
Tâm tình Diệp Vũ Thanh phức tạp, thời điểm cô đi vào nhà ăn thì những người khác đã bắt đầu dùng bữa. Bữa sáng của khách sạn được chuẩn bị khá đơn giản nhưng cũng xem như có tâm. Sữa đậu nành, sữa bò, bánh quẩy, khoai lang, màn thầu, còn nó một ít hoa quả và trứng gà. Tất cả được đặt trong một cái mâm lớn, ai cần thứ gì thì có thể tự lấy.
 
Diệp Vũ Thanh lấy bánh mì kiểu Âu mang theo ra, chuẩn bị chia cho mọi người cùng ăn. Đột nhiên Lý Triệt ngồi ở đối diện đưa tay ra: “Nha hoàn, đưa cho tôi đi.”
 
“Vừa nãy không phải anh không ăn sao?”
 
“Ai nói tôi không ăn?” Đây là thứ mang đi cho anh ta, sao lại không ăn chứ?
 
Diệp Vũ Thanh đưa cho anh ta một cái, để lại cho mình một cái rồi chia số còn lại cho mọi người. Trong đầu cô đang rất hỗn loạn, ăn uống cũng thấp thỏm không yên. 
 
Những người ngồi cùng bàn đang thảo luận xem hung thủ ngày hôm qua là ai, vốn dĩ Diệp Vũ Thanh chẳng có manh mối nào, hiện tại càng lúc càng thêm mơ hồ. Lý Triệt rất ít nói, nhưng Diệp Vũ Thanh lại cảm thấy mỗi câu anh nói ra đều rất có tính định hướng. Có lí lại có chứng cứ, không phải dựa vào suy đoán của trực giác. Cô hay thường liếc mắt nhìn đối phương, đến khi anh chuẩn bị quay đầu nhìn lại thì cô vội vã nhìn sang chỗ khác. 
 
Sau bữa sáng, tất cẳ người chơi sẽ thảo luận rồi bắt đầu bỏ phiếu để tìm ra hung thủ. Mười sáu người chơi thì có chín người bỏ phiếu cho người đóng vai kiếm khách, Triệu Tử Lộ.
 
Triệu Tử Lộ không nghĩ tới sau vố số lần đứng ra giải thích mà số phiếu của anh ta vẫn cao nhất, sắc mặt nhất thời u ám, bất mãn nói: “Tôi đã nói là không phải tôi rồi mà! Mấy người nhầm rồi! Chắc tôi điên mất!” 
 
Chết tiệt, tất cả đều tại lời nói của tên thương nhân kia ban nãy, từng chi tiết đều nhắm vào anh ta! Mấu chốt là mấy người này lại tin vào đó. 
 
Bỏ phiếu đã kết thúc, ông chủ quán trọ đi tới tuyên bố hung thủ: “Hung thủ là thương nhân, thật đáng tiếc, lần này mọi người đã phá án thất bại.”
 
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều nhao nhao lên.
 
Người làm thương nhân là Lý Triệt chỉ nhận được đúng một phiếu...
 
Triệu Tử Lộ giận không có chỗ để phát tiết, biểu tình cực kì bất đắc dĩ: “Tôi đã nói không phải tôi rồi mà, lẽ nào mấy người các cô nhìn mặt mà bầu phiếu à? Chỉ vì anh ta là tiểu bạch kiểm sao? Cười vl, cạn lời.”
 
Diệp Vũ Thanh liếc Lý Triệt đang bày ra gương mặt chẳng có tí cảm xúc nào, nhỏ giọng nói: “Nhưng vừa rồi anh phân tích có đúng đâu, người anh đoán là một hoa khôi khác mà.”
 
“...”
 
Triệu Tử Lộ có chút tức giận, rõ ràng tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng hoa khôi, sao cuối cùng lại là thương nhân? Việc này không hợp lí! Anh ta nhìn về hướng ông chủ khách sạn: “Kịch bản của ông chắc chắn có vấn đề, tôi dám khẳng định luôn.”
 
Tình tình ông chủ lại khá tốt, cười giải thích: “Là vì lần này có người thay đổi chứng cứ đấy chứ. Ngay từ khi cầm được kịch bản, hung thủ đã biết mình chính là hung thủ rồi. Anh ta ko cần phải suy luận nữa, nhiệm vụ chủ yếu là đánh lạc hướng những người khác, che giấu tung tích của mình.”
 
“Còn có một nhánh kịch bản, hung thủ biết manh mối trong tay anh ta và trong tay mọi người giống nhau, sau khi anh ta tìm thấy cũng có thể thay đổi cho hợp lí, chỉ là tình huống này bình thường rất ít gặp, dù sao mọi người có mười lăm người, hung thủ chỉ có một người, không thể nghĩ ra nhiều như vậy khi hành động một mình được.” 
 
Ông chủ cũng rất bất ngờ, hung thủ lần này lợi hại ngoài sức tưởng tượng. Cùng một kịch bản, trong khách sạn cũng bố trí rất nhiều đường đi không giống nhau để thay đổi manh mối, ai cũng có thể trở thành hung thủ, nếu không tìm trên mạng một bài phân tích thì sẽ không còn cảm giác thần bí nữa. Nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.
 
Mọi người: “...”
 
Cho nên cái đầu của mười lăm người cộng lại cũng không bằng một mình hung thủ phải không? 
 
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lý Triệt, thật ra... anh ta độc lai độc vãng, cũng có người nghi ngờ rồi. Nhưng một đại soái ca dường như nên lạnh lẽo cô quạnh, không nhiễm bụi trần, vậy nên chẳng hiểu kiểu gì lại tự thuyết phục chính mình. Người này thật lợi hại! Thâm tàng bất lộ!
 
Script Kill đã kết thúc, ông chủ khách sạn cảm ơn tất cả NPC và người chơi đã tham gia trò chơi này. Thời điểm mọi người chụp ảnh lưu niệm thì Lý Triệt đã đi trước một bước.
 
Diệp Vũ Thanh chụp xong ảnh thì nhanh chóng đi đến bên cạnh Lý Triệt, nhỏ giọng hỏi: “Anh đổi chứng cứ khi nào thế?”
 
Giọng nói Lý Triệt rất nhẹ: “Em đoán xem.”
 
Diệp Vũ Thanh chắp hai tay, năn nỉ: “Quan hệ của chúng ta thân thiết như vậy, em cũng không phải người khác, năn nỉ anh nói cho em biết đi mà.”
 
“Không.”
 
Diệp Vũ Thanh: “...” Sao anh ấy lại như thế chứ, chẳng lẽ vẫn còn đang tức giận sao? 
 
Khóe mắt Lý Triệt khẽ liếc Diệp Vũ Thanh. Nếu như hôm qua không tốn vài phút đi bố trí thì cũng sẽ không tắm trễ,  bị cô xông vào nhìn thấy hết, đúng là đáng chết.
 
Khách sạn suối nước nóng yêu cầu trả phòng vào 11 giờ vì buổi chiều sẽ có một nhóm khách mới tới đây chơi Script Kill. Ở đây mỗi ngày sẽ chia làm hai lượt, lượt vào 1 giờ chiều sẽ rẻ hơn một chút, lượt vào 6 giờ 30 sẽ phải ngủ lại nên sẽ đắt hơn.
 
Diệp Vũ Thanh yên lặng theo phía sau Lý Triệt về phòng khách sạn. Cô chỉ có một cái balo, cũng không có gì cần dọn dẹp, nghĩ tới hộp bao gai đang đặt trong balo, cô lặng im, hai mắt nhắm nghiền. 
 
Đứng ngoài đình viện chờ Lý Triệt ra ngoài, Diệp Vũ Thanh buồn chán bắt đầu nghịch điện thoại. Tiêu Dao đã gửi cho cô hai tin nhắn, cái thứ nhất vào lúc 9 giờ, cái thứ hai là vào năm phút trước.
 
“Có phải hai người đã làm hết những thứ cần làm ròi không?”
 
“Sao còn chưa trả lời tin nhắn của tôi thế? Chẵng lẽ ngày hôm qua anh ta quá cuồng dã à?”
 
Diệp Vũ Thanh cúi thấp đầu, thở dài một cái, cúi đầu đánh chữ: “Không phải, là tôi quá cuồng dã nên đã dọa anh ấy rồi, huhu.”
 
Tiêu Dao lập tức gửi trả môt hàng dấu chấm hỏi. Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải chứ! Cậu có tiền đồ như thế cơ à?
 
Diệp Vũ Thanh kể gắn gọn lại câu chuyện trong vài câu, kể cả chuyện vừa rồi Lý Triệt lục ra hộp bao gai...
 
Tiêu Dao: “Đúng dịp ghê ha! Sao cậu không dùng với anh ta luôn đi?”
 
Diệp Vũ Thanh gửi lại một hàng chấm tròn, còn cộng thêm một cái icon khóc lóc. 
 
Tiêu Dao nghĩ một chút, cũng đúng, Diệp Tử đâu phải là cô. Bởi vậy nên Tiêu Dao vén tay áo lên trả lời: “Uầy đờ mờ, thế mà hôm qua Jason có thể chịu được à. Mà cậu có phát hiện không, anh ta chính là kiểu đàn ông thanh thuần mà kiêu ngạo đấy, trước đây một hải vương* như tôi thiếu chút nữa đã bị anh ta mê hoặc mà mắc dâu rồi, đúng là quỳ luôn.”
*hải vương: thả thính lung tung.
 
Diệp Vũ Thanh giật mình, kiểu đàn ông thành thuần kiêu ngạo sao? Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Lý Triệt. Dưới ánh đèn, nốt ruồi và đôi môi của anh cùng một màu sắc, ngũ quan tuấn mỹ, lạnh lùng, quyến như như tấm nhung đỏ. Hầy... chỉ có thể nói anh là yêu nghiệt, chẳng có tí liên quan nào với hia chữ thanh thuần cả.
 
Sau này dần dần tiếp xúc gần hơn mới phát hiện thực sự anh ấy rất lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng thỉnh thoảng cũng khá dịu dàng. Sự dịu dàng hiếm thấy này có thể khiến người ta cực kì rung động. Cho tới tận bây giờ, kỳ thực Diệp Vũ Thanh cũng không quá hiểu về đối phương. Nhưng nhìn chỗ nào cô cũng rất thích, xem như đã hoàn toàn ngã vào vũng bùn rồi.
 
Diệp Vũ Thanh nghĩ lại, Tiêu Dao nói thanh thuần là ý chỉ quan hệ với khách hàng sao? Có khả năng lắm. Dù sao hôm đó ở bên ngoài quán bar, người đàn ông kia nói chuyện ngả ngớn nhưng Lý Triệt lại không đáp lời, cũng không có ý muốn nịnh nọt anh ta. 
 
Cho dù có kiêu ngạo thì cũng là kiêu ngạo với người khác, đối với cô anh không hề như vậy. Mấy cô gái tham gia chơi Script Kill lần này thường xuyên liếc nhìn anh, đẹp cho lắm vào rồi lại thành họa thủy.
 
Trong đầu Diệp Vũ Thanh có hơi hỗn loạn, cúi đầu trả lời: “Nhưng mà hình như anh ấy đang giận tôi, tôi không biết nên làm thế nào cả.”
 
Tiêu Dao: Có gì mà tức giận chứ? Sợ cậu bá vương ngạnh thượng cung à? Vậy thì anh ta thực sự để mắt đến cậu rồi đấy.
 
Diệp Vũ Thanh: ...
 
Diệp Vũ Thanh: Đàn ông thanh thuần kiêu ngạo cũng là đàn ông, bé cưng cậu thử làm nũng một lần xem sao!
 
Diệp Vũ Thanh có chút do dự, nhưng Tiêu Dao nói rất đúng, ở phương diện làm thế nào để ở chung với đàn ông này, khẳng định cô ấy có kinh nghiệp hơn cơ. Chi bằng...
 
Lý Triệt xách vali ra khỏi phòng, nhìn Diệp Vũ Thanh đang đứng ở hành lang, giọng nói anh ta nhàn nhạt: “Đi thôi.”
 
“Nhưng mấy người kia nói muốn đi dạo xung quanh đây một vòng, ở đây có rất nhiều đồ ăn, phong cảnh cũng không tệt, còn có một ngôi miếu rất linh nghiệm nữa.”
 
“Không đi.”
 
Đói với đáp án này, Diệp Vũ Thanh chẳng ngạc nhiên tí nào. Cô mím môi dưới, trong lòng hạ quyết tâm, đi tới bên cạnh lắc lắc góc áo của Lý Triệt, khó khăn mở miệng: “Cùng đi đi mà, một mình em đi rất nhàm chán.”
 
Lý Triệt liếc mắt nhìn cô, lại còn dám giả vờ tội nghiệp cơ đấy. Có thể bởi vì tự nhiên bị trúng chiêu này, ngay cả lời cự tuyệt anh ta cũng không thể nói ra. Gặp quỷ rồi. Anh ta ngước mắt lên, nếu đã không có cách nào từ chối... Biểu tình trên mặt anh ta không thay đổi, hỏi: “Sao em có nhiều ý tưởng thế?”
 
“Vậy anh có đi không?”
 
“Bỏ đi, dù sao hôm nay tôi cũng có thời gian.”
 
Diệp Vũ Thanh thở phào nhẹ nhõm, làm nũng chẳng có tí tác dụng nào, nhưng ít ra anh ấy cũng đáp ứng rồi.
 
Một đám người sau khi trả phòng thì vứt hành lí trên xe, tụm năm tụm ba đến ngôi miếu kia. Cả nhóm hẹn nhau 5 giờ sẽ tập hợp để quay về thành phố
 
Ngôi miếu trên núi này rất linh nghiệm nên bình thường có rất nhiều khách hành hương tới đây. Có danh tiếng của miếu nên dưới chân núi mở vài nhà trọ nhỏ, còn có các loại hàng quán, có thể thấy vô cùng náo nhiệt.
 
Diệp Vũ Thanh dừng chân ở một quán nước, quay đầu hỏi: “Anh muốn uống chút gì không? Nước trái cây được chứ?”
 
“Không uống.”
 
“Nước ép dưa chuột hay là nước táo?” Diệp Vũ Thanh nhìn vào menu quả quán rồi hỏi.
 
“Dưa chuột.”
 
“Anh chờ ở đây một chút, em lập tức đi mua, sẽ ra nhanh thôi.” Diệp Vũ Thanh cười dặn dò rồi đi vào trong mua nước. Hy vọng uống xong nước ép anh ấy sẽ không tức giận nữa. 
 
Mấy phút sau, cô mang hai cốc nước ép ra. 
 
“Em uống nước ép dưa hấu, cái cốc màu xanh biếc này của anh.” Tay phải cô đưa cốc cho Lý Triệt.
 
Lý Triệt nhận lấy, dưới ánh nhìn chăm chú và nụ cười nhẹ nhàng của đối phương, anh ta uống một ngụm nhỏ, giọng nói lạnh lùng: “Chẳng có vị gì cả.”
 
“Dưa chuột vốn không có mùi vị mà. Thế anh có muốn uống nước dưa hấu của em không? Nhưng cái này rất ngọt đấy.” Diệp Vũ Thanh nói xong đưa cốc nước của mình cho anh. Hào phòng cho anh làm người uống đầu tiên.
 
Lý Triệt chần chừ một chút, có lẽ vì nụ cười của cô quá xán lạn, quỷ thần xui khiến thế nào mà anh ta lại tiến lên uống một ngụm.
 
Diệp Vũ Thanh có chút mong đợi hỏi: “Có phải ngọt lắm không?”
 
Lý Triệt nhớ lại vừa nãy cô cười vui vẻ nói với ông chủ trẻ tuổi của quán này là muốn uống nước dưa hấu ngọt một chút. Ông chủ kia quả thực rất quá đáng, nguyên liệu bỏ vào cái cốc nước dưa hấu này nhiều gấp đôi cốc nước dưa chuột kia. Bây giờ không phải trong mùa dưa hấu, bán như thế thì có thể kiếm tiền được à? Cũng may người như cô không nhiều lắm, nếu không... lỗ chết luôn!
 
Diệp Vũ Thanh dường như rất dễ dàng có được hảo cảm của cả nam lẫn nữ ở xung quanh cô. Mặc dù Lý Triệt cận hai độ, nhưng vừa rồi anh ta vẫn trông thấy rõ ràng lắm. Cô nhìn ông chủ kia cười rất tươi, còn gọi đối phương là soái ca, vẻ mặt ông chủ kia cũng vui không kém. Nghĩ đến đó, anh ta uống một hơi hết hơn nửa cốc nước dưa hấu. 
 
Lý Triệt đứng thẳng người, mặt không đổi sắc nói: “Bình thường.”
 
Diệp Vũ Thanh nhìn chằm chằm cốc nước dưa hấu chỉ còn lại một chút, vẻ mặt cạn lời. Cô chỉ định cho anh uống một ngụm nhỏ thôi: “Sao vừa nãy anh lại không nói với em, vậy là anh thích nước dưa hấu hơn à...”
 
Lý Triệt không chút ảnh hưởng nói: “Tôi không thích.”
 
“...”
 
Diệp Vũ Thanh ngơ luôn, nếu đã không thích thì sao làm một hơi hết nhiều như vậy? Chẳng lẽ vẫn còn đang canh cánh trong lòng? Anh cố ý trả thù em phải không? Đúng là ấu trĩ mà...
 
Diệp Vũ Thanh cảm thấy Lý Triệt vẫn còn đang tức giận, nước dưa hấu như vậy mà cũng không thấy ngọt. Cô cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
 
Thấy người bên cạnh đột nhiên an tĩnh lạ thường, Lý Triệt hơi mất tự nhiên, nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu em thấy chán thì chúng ta về thôi.”
 
Diệp Vũ Thanh lại càng cúi thấp hơn, do dự mãi cô mới có dũng khí lí nhí hỏi anh: “Sao anh lại khó dỗ như thế chứ? Anh vẫn định tức giận tiếp đấy à?”
 
Lý Triệt im lặng.
 
Diệp Vũ Thanh mặc kệ anh, hỏi tiếp: “Có phải sau ngày hôm nay anh sẽ không muốn nhìn thấy em nữa không?” Nhưng mà, em thật sự không phải kẻ háo sắc đầu, bình thường em nhã nhặn lắm, chẳng lẽ anh không cảm thấy như vậy sao?
 
“Em cảm thấy thế nào?”
 
Trong lòng Diệp Vũ Thanh càng thêm bối rối. Gương mặt Lý Triệt không chút thay đổi, trông qua thì vô cùng thờ ơ lạnh nhạt, cái kiểu làm nũng dỗ dàng kia hoàn toàn không thể thực hiện được. Chẳng có tí hiệu quả nào cả, còn có khả năng bị anh đập cho một trận nữa. Diệp Vũ Thanh dừng bước, lông mày nhíu lại như muốn khóc.
 
Lý Triệt nhìn cô, trái tim dường như đột nhiên mềm nhũn, nhẹ giọng thở dài nói: “Nếu tôi khó dỗ, em nghĩ em còn có thể sống đứng ở chỗ này sao?”
 
Diệp Vũ Thanh: “A?”
 
“Lục Vãn cảm ơn em tặng cô ấy bộ cốc, mời em cuối tuần này đi ăn, để tôi tới tiếp khách, tôi muốn không tìm em cũng không được, có phải em cố ý hay không?”
 
“A?” Diệp Vũ Thanh càng thêm bối rối.
 
Trái tim Lý Triệt càng đập loạn hơn, sao lại nói với cô ấy những lời này chứ. Anh ta cứ bước về phía trước, nhận ra Diệp Vũ Thanh không theo kịp thì dừng lại, quay đầu nhìn con người đang đứng ngẩn ra kia. Tại sao lại hụt một nhịp nữa rồi.
 
Đột nhiên tâm trạng anh ta tốt lên, cằm hơi nhếch lên, khóe môi mở rộng, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Không phải nói đi leo núi sao? Hay là em không muốn đi nữa?”
 
Diệp Vũ Thanh bị gương mặt của đối phương làm cho giật mình. Quen nhau lâu như vậy rồi, cô vẫn chưa từng thấy anh cười như vậy bao giờ. Giống như toàn bộ sao trời đều được đặt vào trong đôi mắt kia. Chỉ trong chớp mắt, sự lo lắng trong lòng lập tức biến mất, ngược lại còn nở thêm vài đóa hoa.
 
Cô nhanh chóng đi tới bên cạnh anh: “Đương nhiên là em muốn đi rồi, em nghe người ta nói trên núi này có một ngôi miếu cầu nhân duyên linh lắm!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui