Chương 54
Trong phòng VIP tại sân bay, một người đàn ông ngồi trong góc gương mặt tái xanh, cả người tản ra một loại khí tức người lạ đừng đến gần. Mặc dù vẻ ngoài anh ta anh tuấn nhưng mấy cô gái trẻ ở gần đó cũng chỉ dám lén lút nhìn chứ không đi đến gần.
Lý Triệt định là 7 giờ tối nay bay bởi vì muốn có thể ở cùng cô lâu một chút rồi mới đi. Ngày này hàng năm anh ta đều sẽ về tảo mộ. Dù sao trừ anh ra cũng không còn ai tảo mộ cho người phụ nữ kia nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Triệt rời khỏi nhà cô, anh không biết phải đi đâu nên đã tới sân bay trước. Lúc đầu anh ta định chờ Diệp Vũ Thanh ra ngoài rồi sẽ nhéo mặt cô để cô biết rốt cuộc nghĩ thế nào. Nếu như không phải bạn trai thì tại sao anh ta lại cùng cô đi chơi với đám người kì quái kia, chơi cái trò chơi nhàm chán đó. Còn mang cô đi ăn cơm với bạn bè của anh ta, cùng một cặp vợ chồng tiến hành một buổi hẹn hò bốn người. Rồi tại vì sao hôm nay lại sang nhà làm cơm cho cô?
Anh không có gì để che giấu, đã sớm bị lừa từ lâu rồi. Có lẽ vì thấy đối phương không quá thông minh, dễ lừa gạt nên từ lúc gặp nhau không hề đề phòng cô, dẫn tới sau này từng bước rơi vào tay giặc. Hiện tại vài người bạn và trợ lý đều đã biết anh có bạn gái, muốn khống chế cũng không thể.
Lý Triệt chưa từng nghĩ sẽ tìm người yêu, anh ghét việc tạo mối quan hệ thân thiết với người khác. Vẫn là tiền tài đáng yêu nhất, những chữ số lạnh như băng vừa có thể kiềm chế lại vừa lý trí, từng khoản từng khoản rất rõ ràng.
Nhưng cô lại cứ xuất hiện như vậy, giống như một tia sét vào một đêm hè, mặc kệ anh ta có đã chuẩn bị xong hay chưa đều sẽ đánh xuống, rọi sáng không gian. Anh ta đã từng nghĩ sẽ phản công, nhưng hoá ra trong mắt cô anh ta vẫn chưa phải là bạn trai. Chẳng lẽ cô cũng nhập nhờ với người đàn ông khác như vậy sao?
Diệp Vũ Thanh nhìn thì thông minh lanh lợi, nhưng tới thời điểm mấu chốt lại ngơ ngơ ngác ngác. Lý Triệt cực kỳ khó hiểu, tại sao anh ta lại bại dưới tay cô chứ? Nhưng việc đã tới nước này anh ta cũng chỉ đành chịu trận.
Tâm trạng tốt cứ được duy trì cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi tới.
Mấy ngày trước anh ta có gọi cho đàn anh thời đại học, hôm nay đúng vào lúc quan trọng thì đối phương lại gọi cho mình. Khi đó mí mắt Lý Triệt chớp chớp, có một loại dự cảm xấu. Anh ta do dự vài giây rồi nghe điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Oxford có chương trình học Sức khỏe tâm lý tốt nhất, hai người quen biết nhau chính tại môn học tự chọn này. Sau này Hạ Mông còn đầu tư vào thương hiệu anh ta thành lập ở London, quan hệ của hai người càng thêm thân.
Năm đó Hạ Mông cam đoan cả đời sẽ không kết hôn, muốn cô độc đến già, đến năm thứ tư lại đột nhiên rơi vào lưới tình, sau khi tốt nghiệp thì lập tức kết hôn, không lâu sau đã có hai đứa con, cuộc sống rất yên bình.
Lý Triệt vẫn cho là như thế, mấy ngày trước nói chuyện cùng nhau đối phương vẫn còn nói anh ta vẫn ổn, còn đang du lịch cùng cả nhà. Anh ta đã tin là thật. Bây giờ anh ta lại thay đổi tư tưởng, cảm thấy không có gì là không thể.
Giọng nói trong điện thoại vừa bối rối vừa lo âu, như mắc hội chứnh Hysteria*: “Cậu nói đúng, người như chúng ta căn bản không nên yêu đương, không nên kết hôn, tôi hận bố mẹ tôi, nhưng tôi lại không thể khống chế bản thân mình mà biến thành bọn họ, tôi cũng không muốn động vào con, cũng không nên đánh cô ấy, tôi điên rồi sao, lần nào xảy ra tôi cũng đều hối hận.”
“Lần này đi du lịch vốn muốn bù đắp cho hai mẹ con, nhưng cô ấy nói đã quá thất vọng về tôi rồi.”
“Tôi căn bản không nên quen cô ấy, đây thực sự là một sai lầm.”
Sau giây phút điên cuồng, người đàn ông có sự nghiệp thành công, lễ độ khóc òa, tuyệt vọng và bi thương.
Lý Triệt an tĩnh nghe xong, một câu cũng không nói đã cúp điện thoại. Anh ta nhìn Diệp Vũ Thanh đang bận rộn trong phòng bếp, những câu nói kia đột nhiên lại ghim lên ngực anh ta. Trong đầu có chút hỗn loạn, dù sao mấy ngày trước đó anh ta còn hướng về cuộc sống của cô. Lý Triệt muốn nói một tiếng trước khi đi nhưng anh ta lại đi trước. Anh ta nghĩ, nếu cô mở miệng giữ anh ta lại thì nhất định anh ta sẽ không thể bỏ được. Anh ta chỉ cầm theo tấm ảnh chụp chung của hai người.
Thầy bói nói rằng cô sẽ có một gia đình hạnh phúc, có cả trai cả gái, nhưng thật ra quan trọng không phải người kia nói gì, mà là cô tìn vào lời đó, đồng thời còn tràn ngập chờ mong. Cho tới bây giờ Lý Triệt chưa từng nghĩ sẽ kết hôn, cũng không chuẩn bị có con, anh ta trời sinh đã thờ ơ bạc bẽo, hà tất phải liên lụy người khác.
Trong phòng VIP tại sân bay, anh ta ngồi từ lúc hoàng hôn đến lúc màn đen phủ kín bầu trời, mãi cho đến khi người phục vụ dặn anh ta lên máy bay Lý Triệt mới lấy lại tinh thần.
Lý Triệt lấy điện thoại di động ra xem, cô đã gửi hai tin nhắn cho anh ta. Xuống chút nữa là tin nhắn của bên công ty game gửi tới.
“Lần trước anh đề cử họa sĩ Diệp, công ty hợp tác với chúng ta nói rằng cô ấy rất phù hợp nên muốn chính thức mời đối phương hợp tác! Ánh mắt Lý tổng anh tốt thật đấy!”
Đôi mắt Lý Triệt lóe lên. Cô vốn rất ưu tú, chỉ là thiếu một cơ họi, không cần anh ta cố ý thử thách cũng có thể bay cao. Tiền đồ rực rỡ sáng chói.
-
Rời khỏi sân bay, khi Lý Triệt đến được mộ viên đã là 10 giờ tối. Mộ viên không lớn nhưng lại vắng vẻ, anh ta đặt hoa cúc xuống mặt đất, sau đó nương theo ánh trăng nhìn tấm ảnh ở trên bia mộ. Sinh tiền bọn họ không có gì để nói với nhau, sau khi mất đi lại càng không có. Vẻ mặt Lý Triệt không chút thay đổi nhìn vài giây rồi xoay người chậm rãi trở về.
Anh ta đi về căn nhà nhỏ trước kia. Đó là một khu tập thể cũ có bảy tầng, mỗi tầng một nhà ở. Nghe nói đã trở thành khu vực bị giải tỏa, đầu xuân sang năm sẽ khởi công, rất nhiều người đã dọn ra ngoài, tối nay chỉ có hai nhà sáng đèn.
Năm năm trước, giữa đêm khuya Tống Ca treo cổ tự sát trong phòng khách. Bà không đóng rèm cửa nên sau khi trời sáng đã bị người ở nhà đối diện nhìn thấy rồi báo cảnh sát, cảnh sát thông báo cho anh ta. Lý Triệt xử lý chuyện hậu sự, tiện thể bồi thường cho mười ba hộ ở đây một khoản tiền. Anh ta ko muốn người sau đi mất đi còn bị người khác oán hận.
Xuyên qua hành lang tối tăm, Lý Triệt mở cửa ra, đồ bên trong vẫn bày biện chỉnh tề, tất cả đều như cũ. Trên tủ TV bày một khung ảnh, đó là tấm hình năm đó khi Tống Ca kết hôn. Ánh mặt trời xán lạn, bà ấy mặc lên người chiếc váy liền, trên đầu cài khăn lụa chấm bi, dựa vào tay vịn cầu thang mà cười, nét mặt ngây thơ. Đây là dáng vẻ mà anh ta chưa từng nhìn thấy.
Lý Triệt vẫn không hiểu, nếu người đàn ông kia thích bà thì tại sao lại muốn lấy bà về rồi hành hạ bà chứ. Từng chút từng chút khiến ánh sáng trong đôi mắt bà ấy bị mờ đi. Người đàn ông ích kì khắc nghiệt kia căn bản không nên kết hôn để hại người khác.
Trước đây người đàn ông đó uống say rồi ngã từ tầng 5 xuống đất, Lý Triệt biết đối phương chẳng bao lâu nữa sẽ tắc thở, anh ta còn cảm thấy tiếc nuôi. Dễ dàng cho ông ta, thậm chí anh ta còn hi vọng ông ta sẽ phơi thây nơi hoang dã. Ngay cả sau khi đối phương qua đời được nhiều năm, hận ý của anh ta cũng không hề tiêu tán.
Tống Ca luôn yêu cầu nghiêm khắc với Lý Triệt, thành tích nhất định phải ưu tú, bà học qua học ba nên mỗi ngày dù bận bụi đến mấy đều sẽ giành thời gian kiểm tra bài tập của con trai. Lý Triệt cũng không chịu thua kém ai, mỗi lần kiểm tra đều đứng đầu. Nhưng cho dù như vậy cũng không thể khiến người đàn ông kia quay đầu lại.
Lý Viễn có một túi da tốt, chuyện tốt với những người đàn bà khác bay đầy trời, Tống Ca đã phải chịu không ít lời chê trách. Người đàn ông không về nhà thì nhất định là vấn đề của người vợ nên mới không thể giữ người ông ta ở lại. Xinh đẹp thì sao, con trai có thành tích tốt thì sao, còn không phải vẫn chẩng sống được dễ chịu à.
Bà ấy nghe nhiều, không biết bị cái gì kích thích mà lại đi trả thù, cấu kết với một người đun nước nóng ở trong trường học, đó là một người đàn ông 40 tuổi góa vợ, trên mặt có một vết sẹo rất lớn.
Chiều hôm đó Lý Triệt xin nghỉ, ngoài ý muốn thấy được hai người đi ra từ nhà nghỉ. Khi đó nét mặt Tống Ca hoang mang, anh ta lặng thinh đi về phía trước không hề dừng lại. Lúc đó mới học cấp hai nhưng vóc dáng Lý Triệt đã rất cao, anh ta lại trầm mặc ít nói, bình thường sẽ khiến Tống Ca cảm thấy lo sợ. Ở phương diện này hai cha con tính cách giống nhau, trước đây chính vì bà thấy chồng mình ít nói, tướng mạo lại tốt nên mới chọn ông ta từ trong một đám người theo đuổi.
Ngày thứ ba sau cuộc gặp hôm đó, Lý Triệt ở luôn trong trường. Tống Ca nhìn gương mặt rất giống chồng mình vừa giận lại vừa buồn bực, không thể nhịn nổi nữa liền nói: “Mày và bố mày giống nhau như đúc! Sau này mày sẽ là dáng vẻ của ông ta thôi! Cả hai dều là tai họa!” Nói xong, bà ngồi trên ghế salon khóc.
Lý Triệt không phản bác, chỉ ôm sách đi ra ngoài. Anh ta xác định mình sẽ không biến thành người mà anh ta ghét nhất.
Nửa tháng sau khi Lý Viễn chết, Tống Ca ăn một lượng lớn thuốc ngủ. Tinh thần bà vẫn luôn không tốt, lúc đó đã sớm quen với cuộc sống vô vọng như vậy nên đã không còn cảm cảm giác gì cả, cho đến khi cái chết của chồng kích thích bà. Cũng không có mặt mũi nào đối diện với đứa con trai đã xa cách của mình nữa.
Sau khi được cứu trở lại, buồn cười chính là những người xung quanh khuyên bà: Chồng cô chết rồi, nên nghĩ cho con trai cô. Trước đó muốn bà nhịn chồng, chồng chết người khác lại muốn bà nhịn vì con.
Thời gian cứ trôi qua một cách vô vị. Tống Ca cũng ra dáng một bà mẹ, Lý Triệt chưa từng bị đói, quần áo trên người hâu như cũng đều sạch sẽ. Nhưng hai người vẫn cứ xa cách nhau.
Lý Triệt bị trường tư chọn trúng, cấp ba chuyển đến một ngôi trường khác, rồi sang nước ngoài học đại học, càng ít nói chuyện với nhau. Mỗi tháng anh ta đều cố định gửi tiền về cho mẹ, nửa năm hai người mới gọi một cuộc điện thoại, mỗi lần đều không quá năm phút đồng hồ.
Lý Triệt thỉnh thoảng cũng muốn chủ động một chút, nhưng qua nhiều năm như vậy đã sớm thành thói quen, đành phải thôi. Thật ra anh ta chưa từng trách bà, thứ anh ta ghét là cuộc sống.
Điểm số khi đi học của Lý Triệt rất cao, vốn dĩ có thể tốt nghiệp trước hạn nhưng anh ta không muốn về nước quá sớm, nên vừa đầu tư vừa đi học. Sau khi tốt nghiệp thì ở lại Anh thêm một năm mới về nước. Tuần thứ hai sau khi anh ta về nước, Tống Ca tự sát.
Trước khi chồng chưa chết , bà đã mấy lần muốn tự tử, nhưng chỉ có lần này là thành công. Ngày đó nhận được điện thoại của cảnh sát, Lý Triệt cũng không quá khó chịu. Không đoán trước được, nhưng anh ta cũng không quá bất ngờ. Bà đã khổ cực nhiều năm như vậy, như vậy cũng tốt.
Lý Triệt nhìn tấm ảnh nhiều năm về trước của Tống Ca, nếu như đây chính là hôn nhân, tại vì hai người đó lại cứ muốn xúm vào. Có lẽ rất lâu trước đây, hai người cũng từng tràn ngập tình yêu dối với nửa kia.
Anh ta nghĩ đến câu nói kia của mẹ “mày giống hệt bố mày, trên người mày chảy dòng máu của ông ta, các người đều là tai họa!”
Trong nháy mắt cảm giác chua xót, bi thương bắt đầu nổi lên.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian yên tĩnh, kéo tâm trạng đang trùng xuống của anh ta trở lại. Anh ta cúi đầu nhìn điện thoại, là Diệp Vũ Thanh gọi tới. Lý Triệt vuốt màn hình điện thoại, giọng nói của đối phương trong chớp mắt xua tan sự lạnh lẽo đang bao trùm.
-
Diệp Vũ Thanh có chút mơ hồ, bây giờ đã sắp 12 giờ đêm rồi, Lý Triệt xảy ra chuyện gì thế? Trước đây anh ấy cũng không như vậy mà.
Cô bắt đầu hơi buồn bực, nhưng rồi dần dần lại biến thành lo lắng, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Càng nghĩ càng có khả năng, bất chấp sự tức giận, cô vội vã gọi điện thoại cho anh.
“Anh đang ở đâu thế?”
Lý Triệt nói ra một địa điểm.
Diệp Vũ Thanh sửng sốt một chút, sao đột nhiên lại chạy ra như vậy, có vẻ thật sự có việc gấp. Cô chậm rãi nói: “... Cho dù chuyện có lớn nhường nào thì có thể dành năm phút để trả lời tin nhắn của em không?”
Càng nói càng cảm thấy mình hơi lố, thanh âm cũng lớn hơn: “Anh rời khỏi nhà em cũng không nói với em một tiếng, anh xem nhà em là siêu thị à, lẽ nào không sợ em tức giận sao?!”
“Tức giận?”
“Đương nhiên, buổi tối chỉ ăn một miếng hoa quả thôi, là vì bị anh chọc tức đến no rồi được chưa?”
Lý Triệt: “Tôi không tin.”
Diệp Vũ Thanh do dự một chút: “Được rồi... còn ăn luôn hai cái caranmel đã nướng rồi nữa, uống luôn cả cà phê pha cho anh, thật sự không còn gì nữa đâu, bây giờ em giận lắm đấy!”
Tất cả là tại Lý Triệt, nếu sớm biết anh sẽ đi rồi để tất cả lại cho cô ăn thì cô sẽ không vì muốn ngon hơn mà cho thêm nhiều đường như vậy. Thật sự sẽ béo lên đấy! Sau khi ăn xong cô rất tức giận, rất bất bình, lại mang hoa quả ra ăn mới có thể bình tĩnh lại. Ngay sau đó lại rất hội hận, có thể không tức giận được sao?