Em không còn gan chơi nữa à?

Bên kia im lặng.
 
Diệp Vũ Thanh đợi nửa phút rồi nhỏ giọng nói: “Nè, em giận thật đấy, em không nói gì anh thì thôi, em... còn có thể đăng lên vòng bạn bè, đăng lên Weibo cùng mọi người lên án tội trạng của anh, anh cũng không sợ sao?”
 
Đầu dây bên kia có tiếng thở dài rất nhẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Vũ Thanh có chút ngẩn ngơ, hoài nghi cô đang gặp ảo giác. Thật sự anh không có gì muốn nói với cô sao? Kỳ thực chỉ cần một câu giải thích đơn giản cũng được mà. Nghĩ như vậy, không hiểu sao Diệp Vũ Thanh cảm thấy hơi mất mát, ngữ điệu cũng thấp hơn: “Lý Triệt... có phải anh đang ở cùng cô gái khác không?”
 
“Chỉ mình anh.” Cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình anh.
 
“À.” Chỉ cần không phải bỏ cô chạy đi tìm cô gái khác thì vẫn có thể cho anh cơ hội.
 
Diệp Vũ Thanh nhìn hoa quả mà sáng nay bọn họ mua đặt trên bàn, giọng nói nhàn nhạt: “Vậy anh đã suy nghĩ kĩ chưa, em sẽ chờ anh tối đa ba ngày, hôm nay anh chưa nói gì đã đi như vậy thì đổi lại là ai cũng tức giận cả thôi, anh phải đứng trước mặt em nói rõ ràng mới được.”
 
Rồi cô chợt nghĩ đến anh đang ở thành phố khác, có thể sẽ không trở về nhanh như vậy liền sửa lại: “Thôi bỏ đi, cho anh tối đa bảy ngày vậy. Bảy ngày sau... đúng là là ngày thứ 88 chúng ta quen biết.”
 
Người khác đều chúc mừng kỉ niệm 100 ngày, rồi một năm, hết lần này tới lần khác cô lại chọn ngày thứ 88. Chí ít cũng may mắn, cô tự an ủi mình.
 
“Ngủ ngon mơ đẹp.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm tư Lý Triệt có chút hỗn loạn, ngàn vạn lời nói cuối cùng cũng kết thúc bằng bốn chữ mà mỗi buổi tối cô đều nói với anh ta.
 
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vũ Thanh nhìn chòng chọc vào màn hình. Cô cảm thấy tâm trạng đối phương không tốt, nhưng rõ ràng trước đó hai người vẫn vui vẻ mà. Lẽ nào... là bởi vì cô sao?

 
-
 
Diệp Vũ Thanh đặt bảng vẽ xuống, lại một lần nữa nhìn xuống màn hình điện thoại. Đã ba ngày rồi, anh ấy không hề gửi tin nhắn cho cô. Mỗi ngày có vô số ý niệm lướt qua đầu cô, rất rất muốn chủ động liên lạc với đối phương. Nhưng rồi cô lại cố gắng kiềm chế, những ngày gần đây ngay cả tin nhắn chúc ngủ ngon cô cũng không gửi nữa. Ngay lúc này đây, cô muốn để Lý Triệt tới tìm cô. 
 
Sáng hôm qua có một công ty game khác gửi tin nhắn riêng trên Weibo của cô, mời cô tham gia thiết kế phong cảnh bản đồ trò chơi. Ra giá rất cao. Công việc này là cơ hội cực kì khó có được, bên kia là công ty lớn nên cũng rất thận trọng với việc hợp tác, dù cho cô chỉ phụ trách về bản đồ cũng phải định kì đến công ty ở Thượng Hải hợp, sẽ được trả lộ phí. 
 
Diệp Vũ Thanh do dự không đến một phút đồng hồ đã đồng ý. Gần đây cô trầm mê vào việc kiếm tiền, đối với công việc này cũng cảm thấy rất hứng thú. Ầy, nếu chuyện tình cảm có thể thuận buồm xuôi gió như sự nghiệp thì tốt rồi. Lúc đó cô muốn lập tức khoe với Lý Triệt tin này nhưng vừa cầm điện thoại lên đã bỏ xuống. Dù sao cô cũng dã đi tới bước này rồi.
 
-
 
Ở một bên khác.
 
Đối tác chính thức gửi hợp đồng chính thức cho Diệp Vũ Thanh, quản lí công ty game ở Quảng Châu sau khi biết lập tức báo cho Lý Triệt. Anh ta là một nhân tinh, trực giác mách bảo rằng ông chủ có hứng thú với cô họa sĩ xinh đẹp kia, khó tránh nói thêm vài câu: “Bên kia nói cách vẽ của Diệp tiểu thư rất phù hợp với bản đồ trò chơi mới, hơn nữa gần đây nhân khí của Diệp tiểu thư trên Weibo rất cao, coi như cũng có lợi với việc hợp tác.”
 
“Được rồi.” Lý Triệt chỉ nói hai chữ liền cúp điện thoại. 
 
Quản lí không hiểu gì cả, sao đột nhiên thái độ lại lạnh nhạt như vậy, không phải ngài bảo tôi đề cử sao? Vậy nên rốt cuộc là thích hay không thích đây. Ầy, tâm tư ông chủ mi đừng đoán nữa.
 
Lý Triệt sau khi cúp điện thoại thì ném sang một bên, đi thẳng vào phòng tắm. Anh ta vừa xuống máy bay đã trơ về khách sạn, cả người mệt mỏi rã rời. Đúng lúc căn nhà cũ kia bị trưng thu, anh ta tự mình đi giải quyết các thủ tục và ký tên. Qua nửa năm nữa tòa nhà kia cũng sẽ bị đập đi xây lại, nơi cũ sẽ biến thành nhà khu chung cư, vết tích trước kia sẽ từ từ biến mất.
 
Như vậy anh có thể bắt đầu lại được không?
 
Mấy năm trước Lý Triệt đã đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng đối phương cũng không thể khiến anh ta bỏ xuống sự phòng bị của mình. Anh ta biết rõ đó chỉ là một người cầm tiền để lắng nghe, cũng không thể giải quyết vấn đề của anh ta. E rằng trong lòng còn cười nhạo anh ta nữa. Anh ta ghét bất cứ ai tới gần mình, hoặc làm ra hành vi vượt qua ranh giới cuối cùng của anh ta. Điều này sẽ khiến sự tàn nhẫn trong lòng anh ta nhen nhóm lên, muốn giết chết đối phương. 
 

Nhưng Diệp Vũ Thanh lại đột nhiên xuất hiện mà không hề báo trước, sôi nổi và thẳng thắn, hết thảy ý nghĩ của đối phương anh ta đều có thể đoán được. Thậm chí cô còn nói muốn lấy tiền để cho anh ta dùng. Cô còn nói, hy vọng anh ta có thể vui vẻ. 
 
Lần đầu tiên Lý Triệt lại do dự như thế. Anh không xác định có thể dẫm lên vết xe đổ được hay không, dù sao thời điểm mỗi người hạ quyết tâm cũng không thể biết trước sau này có hối hận hay không. Đó là thứ đã khắc sâu vào trong kí ức, hoặc là trong máu, trong gene gì đó. Lúc còn ngọt ngào tất nhiên có thể che đậy được, nhưng lâu dần cũng sẽ bị mài mòn đi, thanh kiếm treo trên kia sẽ rơi xuống. Hai người bình dì đứng trên vách đá, ai cũng không biết liệu ngày nào đó vách đá kia có sụp xuống không, liệu có kéo người bên cạnh cùng nhau rơi xuống vực hay không.
 
Không ai có thể tính trước được tương lai. 
 
Anh ta bất đắc dĩ cười, rõ ràng ngay từ khi bắt đầu anh ta đã nghĩ đến năm rộng tháng dài sau này, không biết cô có giống như Tống Ca, ánh sáng trong mắt dần dần tàn lụi hay không. Vốn dĩ có thể bay cao để đón ánh nắng mặt trời nhưng lại bị bóp nghẹt trong lao tù, bị anh ta liên lụy.
 
Lý Triệt vẫn cảm thấy người bố anh ta nên sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại, đừng nên đi reo rắc tai họa cho người khác. 
 
Vậy còn anh ta, kẻ mang trong mình gene của người đàn ông đó thì sao?
 
-
 
Cuối tuần này Diệp Vũ Thanh có hẹn đi ăn với bạn cấp ba. Lúc đầu cô không muốn đi nhưng nhìn thấy tên nhà hàng lại giật mình, đột nhiên cái rễ đã bén trong lòng lại bị kích thích. Khi cô mới quen Lý Triệt, cô dành rất nhiều thời gian để lựa chọn vài nhà hàng. Cô nghĩ rằng có chuẩn bị sẽ không mắc phải sai lần, sau này bọn họ đến check từng cái một, lúc nào cũng có cơ hôi jdid. 
 
Nhà hàng này là cái thứ tư nằm trong danh sách, vẫn chưa từng tới, một nhà hàng có phục vụ âm nhạc. Cuối tuần lượng khách rất đông, còn có ca sĩ hát trực tiếp, cực kì có không khí, phù hợp với những cặp đôi yêu nhau đến hẹn hò và bạn bè đến tụ tập.
 
Diệp Vũ Thanh nghĩ đến đây, không biết sau này... có có còn cơ hội tới đây với anh nữa hay không. Mấy ngày gần đây chỉ cần trong đầu cô không cần suy nghĩ gì thì đều cảm thấy khó chịu, do đó mỗi ngày cô đều tự ép bản thân điên cuồng vẽ rồi vẽ lại vẽ. Nhưng luôn luôn có những phút thất thần. Cô sẽ hoài nghi không phải bản thân mình bị ảo giác, mà quả thật anh ấy không hề thích cô. 
 
Diệp Vũ Thanh đã ở nhã nghẹn lâu như vậy, muốn ra ngoài hóng gió một chút, miễn cho sau này suy nghĩ miên man rồi rơi vào ngõ cụt.
 
-

 
Hôm nay là thứ bảy, Diệp Vũ Thanh trang điểm rất hẳn hoi, chuẩn bị xong quần áo mới ra ngoài. Hôm nay cô muốn gặp hai người bạn học, khi còn đi học quan hệ không tệ lắm, lên đại học còn thường xuyên gặp nhau. Sau này vì công việc nên mọi người đều bận rộn thì đổi thành nửa năm tụ tập một lần. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
 
Cô dậy từ rất sớm, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lý Triệt nhưng rồi lại thôi. Đây có lẽ là nguyên tắc của người trưởng thành. Ngày đó sau câu “ngủ ngon mơ đẹp” thì cô cũng không gửi thêm tin nào nữa. Nếu sau này không còn nhắn tin nữa, đến một ngày nào đó hai người cũng sẽ biến mất ở thế giới của đối phương.
 
Thời điểm Diệp Vũ Thanh đi vào nhà hàng thì những bạn học khác đều đã có mặt. Trong số đó còn có một người đàn ông, Diệp Vũ Thanh tưởng là bạn trai của một trong số các bạn cô nên không để ý lắm. Cho đến khi người đàn ông ngồi đối diện mở miệng tự giới thiệu, Diệp Vũ Thanh mới bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
 
“Chào cậu, Diệp Vũ Thanh. Tôi là Tào Vĩ, học lớp 4 bên cạnh lớp cậu hồi cấp ba.”
 
Thấy cô gái đi tới đây, trong mắt Tào Vĩ sáng ngời, dường như còn đẹp hơn so với trí nhớ của anh ta. Đón nhận lấy ánh mắt của Diệp Vũ Thanh, Tào Vĩ cười nói: “Chúng ta trước đó đã add WeChat nói chuyện, nhưng bạn của cậu nói với tôi bây giờ cậu không có bạn trai mà.”
 
Diệp Vũ Thanh: “...”
 
Mấy hôm trước bạn học hỏi cô đã có bạn trai chưa, có thể cùng đưa ra ngoài chơi. Diệp Vũ Thanh nghĩ đến đã mấy ngày không liên lạc với Lý Triệt liền trả lời không có. Đúng vậy, vốn dĩ anh ấy vẫn chưa phải bạn trai của cô. Diệp Vũ Thanh mạnh miệng nói, đàn ông thì có gì tốt chứ, vừa khéo mọi người đều đang ế, chủ đề cuối tuần chính là “am ni cô”.
 
Tào Vĩ thấy Diệp Vũ Thanh không nói lời nào thì cười nói: “Hôm nay tôi tới có hơi đường đột, nhưng thực sự muốn gặp cậu một lần, bữa hôm nay tôi sẽ mời.”
 
Giọng nói Diệp Vũ Thanh rất nhẹ: “Hay là để tôi mời cho, mọi người đều là bạn học mà.”
 
Tào Vĩ giơ tay gọi người phục vụ qua đó để gọi đồ, anh ta nhận lấy menu, hỏi qua mấy cô gái khác có kiêng thứ gì không, rất nhanh đã chọn được vài món. Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, còn gọi giúp ba cô gái rót thêm nước. 
 
Trước khi đến đây Tống Tư Mặc đã đáp ứng sẽ làm trợ lực cho đối phương, cô cười nói: “Oa, Diệp Tử cậu xem đi, Tào Vĩ đúng là tri kỉ mà.”
 
Diệp Vũ Thanh bị hỏi thì giật mình: “Ừ.”
 
Cô lại nhớ đến có lần đến một nhà hàng vô cùng đắt tiền, người phục vụ thu thêm 10% phí nên toàn bộ bữa ăn đều được phục vụ ở phòng bao. Lý Triệt không thích bị quấy rầy nên bảo người phục vụ rời đi, ngày hôm đó đều là anh châm trà cho cô. Trong lòng cô trống trải, nhận thấy người đàn ông đối diện đang nhìn, cô vô thức cười một cái.
 
Tào Vĩ nhất thời cảm thấy vui vẻ, nháy mắt cảm thấy bản thân mình có cơ hội. 

 
Bởi vì có nốt nhạc đệm này, Diệp Vũ Thanh không có khẩu vị, chỉ tùy ý ăn hai miếng rồi buông đũa xuống. Rõ ràng cô là người có thể ăn, lẽ nào vì thất tình nên muốn giảm câm sao? Vậy cũng không tệ. 
 
Hai cô gái ở bên cạnh vẫn ngồi nói chuyện với Tào Vĩ, trông có vẻ rất vui mừng. Chỉ có một vài kỉ niệm hồi cấp ba, thỉnh thoảng cue đến Diệp Vũ Thanh thì cô mới nói vài câu, những lúc khác thì rất yên tĩnh.
 
Nhà hàng này tổng cộng ba tầng, tầng một dùng để dùng bữa, tầng cao nhất sửa thành phòng kính, có thể ngồi uống cà phê nói chuyện phiếm, là một nơi mà nhiều người nổi tiếng trên mạng đến check-in. 
 
Ăn cơm xong, Tống Tư Mặc kéo cô gái kia lên tầng 3 chụp ảnh, nhường lại không gian cho Tào Vĩ và Diệp Vũ Thanh.
 
Diệp Vũ Thanh hơi không có tâm trạng, vì không muốn ảnh hướng tới người khác nên không biểu hiện ra bên ngoài. Lúc đầu vì thấy ở nhà một mình khó chịu nên mới ra ngoài, nhưng sau khi đi thì lại lấy cũng chẳng khá hơn là bao. Thậm chí bây giờ cô còn muốn lập tức gọi điện cho Lý Triệt, muốn chạy đi gặp anh.
 
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này cô lại cố nén lại. Diệp Vũ Thanh cảm thấy Lý Triệt thích cô, đó không phải là ảo giác nên cô mới khó chịu như vậy. Nhưng hình như không giống như thế này. 
 
Sau bữa chính, Tào Vĩ gọi thêm một ít đồ ngọt. Diệp Vũ Thanh lấy một miếng caramel nhỏ rồi bỏ vào trong miệng, còn chẳng ngon bằng cô làm. Đáng tiếc, ngày đó Lý Triệt không được ăn. 
 
Trên sân khấu đổi thành một nữ ca sĩ, hát một bài tình ca nhẹ nhàng mà ít người biết. Thanh âm của cô có chút nghẹn ngào, kết hợp cùng ca từ của bài hát đem lại cho người nghe một cảm giác bi thương nhàn nhạt và sự bất đắc dĩ. 
 
Diệp Vũ Thanh rũ mắt xuống, có chút thương cảm. Dường như cô chẳng có chỗ nào đặc biệt tốt cả, có lẽ không quá xinh đẹp, cũng không phải rất thông minh. Cô chỉ có tiền, nhưng cũng không phải rất nhiều tiền, anh ấy cũng không muốn tiền của cô. Cô tự nói với lòng mình rằng sự khó chịu này sẽ rất nhanh qua đi thôi. Giống như mặt trời mỗi ngày đều mọc rồi lại lặn, sẽ không vì bất kì yếu tố nào thay đổi. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục bước về phía trước. 
 
Ưu điểm lớn nhất của cô có lẽ là tâm tính tốt. Thuận theo tự nhiên, không cố cưỡng cầu thì mỗi ngày đều vui vẻ. Nhưng chỉ có điều, cô không xác định lần này có giống như trước đây hay không. Có khi nào sẽ khó chịu rất lâu hay không?
 
“Cậu đang nghĩ gì thế? Đúng rồi, vì sao lần trước cậu lại nói là đã có bạn trai?” Tào Vĩ cười hỏi. So với hai cô gái vừa rồi, anh ta lại càng thích kiểu như cô hơn. Dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
 
Diệp Vũ Thanh lấy lại tinh thần, thản nhiên đáp: “Lúc đó tôi đang theo đuổi người khác, chỉ có điều lại không đuổi kịp.”
 
Tào Vĩ có hơi ngoài ý muốn, kinh ngạc hỏi: “Cậu theo đuổi người đàn ông khác sao? Đúng là không nghĩ tới mà.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận