Suốt dọc đường đi Diệp Vũ Thanh đều trộm cười, nhưng cô đã cố gắng khống chế để bản mình không cười thành tiếng.
Khóe mắt Lý Triệt nhìn về phía cô, khóe miệng không tự chủ mà trở nên dịu dàng hơn. Người phụ nữ này bình thường nhát gan như vậy, nhưng lại thường làm ra những chuyện mà anh ta không dự liệu được. Nơi nào cũng là bẫy, nơi nào cũng có sự kinh ngạc và vui mừng.
“Trong đầu em đang nghĩ gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có gì, đâu có gì đâu.” Diệp Vũ Thanh nhẹ nhàng nói.
Lý Triệt: “... Lưu manh.”
Diệp Vũ Thanh ho nhẹ một tiếng, đè xuống khóe miếng đang tràn ngập ý cười, không sao, em cho anh mắng em đó. Nghĩ đến vừa rồi vóc dáng cao lớn của anh bị cô đè tới mức không thể cựa quậy mà hôn thì cô rất muốn cười. Tuy có hơi ngại ngùng nhưng... thật sự rất thoải mái.
Lý Triệt còn rất thanh thuần, trước đây còn dám nói xằng nói bậy là có 100 người bạn gái. Có mới lạ đấy. Đúng là hành vi của học sinh tiểu học.
Diệp Vũ Thanh lo lắng Lý Triệt sẽ tiếp tục do dự nên cô mới cưỡng hôn anh, làm cho anh hạ quyết tâm luôn. Có cái bảo hiểm rồi thì anh còn khuya mới trốn được.
-
Trong lúc chờ đèn đỏ, cô nhìn nửa gương mặt của anh nói: “Hôm nay em rất vui.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt Lý Triệt có chút không biết làm sao, nhưng độ cong nơi khóe miệng lại dịu dàng hơn nhiều. Hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan chặt, mấy giây sau lại bỏ ra.
Lý Triệt nhắc nhở: “Đừng nhìn anh, nhìn xe đằng trước đi, em như vậy sẽ khiến anh mất tập trung đấy.”
“À, để em giúp anh nhìn xe, chúng ta nhất định phải sống đến trăm tuổi.”
Ánh mắt Lý Triệt lóe lên, sống lâu trăm tuổi, dường như nghe cũng không tồi.
-
Chiếc xe dừng ở ven đường. Diệp Vũ Thanh lại có chút chần chừ, vừa rồi Lý Triệt đều che ô cho cô nên bờ vai anh đã bị nước mưa xối ướt hết, không bằng xử lí một chút rồi hãy đi. Bây giờ tỉ lệ bị cảm cúm cao lắm.
“Anh muốn vào nhà em ngồi một lát không, uống ngụm nước nóng.”
Kỳ thực cô không muốn vừa mới gặp mặt đã phải xa nhau, dù chỉ ở chung nhiều hơn nửa giờ cũng tốt rồi.
Lý Triệt nhìn cô, do dự một chút rồi nói: “Cũng được.”
Diệp Vũ Thanh vào cửa, tìm một cái khăn mặt chưa dùng qua đưa cho anh: “Em sợ anh bị cảm, anh muốn đi tắm không.”
Vừa rồi Lý Triệt ôm cô vào lòng, Diệp Vũ Thanh ngoại trừ tóc và gương mặt bị ướt thì những chỗ khác chỉ dính một chút mưa. Tình trạng của anh còn nghiêm trọng hơn nhiều.
“Ừ.”
Lý Triệt nhận lấy khăn mặt rồi đi vào phòng tắm. Bên trong không gian không lớn nhưng mọi thứ được sắp xếp rất có trật tự. Ở bên ngoài là bồn rửa mặt, chỗ đặt vòi hoa sen có một tấm rèm mềm ngăn cách, trông thì nhỏ nhưng đều có đủ cả.
Khi làn nước ấm từ trên cao dội xuống, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy lần bị người thân nhất của mình bỏ rơi, là ai cũng sẽ hoài nghi bản thân có đáng để được yêu hay không, đáng để được trân trọng hay không. Bởi vì muốn xác nhận lại, muốn lấy được thêm nhiều câu trả lời từ đối phương, đến cuối cùng lại càng đi càng xa hơn. Giống như người đàn anh kia của anh ta.
Hai mắt Lý Triệt nhắm lại, nhất định mình không có vấn đề gì hết. Anh ta sẽ cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Diệp Vũ Thanh ngồi trên ghế salon, lấy máy sấy ra giúp anh sấy khô áo khoác. Nghe thấy nước chảy ở bên trong, đột nhiên cô nghĩ đến cảnh tượng ở khách sạn suối nước nóng ngày đó.
“...”
Mười phút sau, Diệp Vũ Thanh treo quần áo lên, tìm một chỗ để cho máy sấy vào rồi cho nó tiếp tục làm việc. Cô nhẹ nâng bước đi tới cửa phòng tắm, bị cánh cửa ngăn cách nên chẳng thấy gì cả, cô muốn nghe động tĩnh một chút.
Cái người này đã tắm ở bên trong cả nửa tiếng rồi mà tại sao vẫn chưa ra, chẳng lẽ trượt ngã rồi ngất xủi trong đó rồi?
Diệp Vũ Thanh ngồi xổm xuống, hai lỗ tai vểnh lên, kề sát vào cửa phòng tắm để nghe động tĩnh ở bên trong. Cửa kính mờ không nhìn rõ người, nhưng khi cô dán sát vào cửa thì vẫn có thể nhìn thấy đường nét đen thùi lùi ở bên trong.
Lý Triệt vừa định khóa vòi nước thì khóe mắt trông thấy trên cửa có cái bóng đang đè lên, anh ta trực tiếp đi tới đó.
Diệp Vũ Thanh đang nghe hết sức chăm chú, sao ngoài tiếng nước ra loại chẳng nghe được tiếng gì nữa nhỉ? Rồi đột nhiên cánh cửa bị mở tung, cả người cô theo quán tính ngã dúi về phía trước.
Lý Triệt dùng đầu gối đỡ lấy cái đầu đang nhào tới của cô.
Thấy trán có vẻ hơi ươn ướt, Diệp Vũ Thanh ngẩng đầu lên nhìn, giây kế tiếp bò lùi về phía sau mấy bước.
Mặt Lý Triệt không chút thay đổi, hỏi cô: “Em muốn làm gì thế? Có phải muốn vào tắm với anh không?” Mặc dù anh ta đã mặc quần lót vào nhưng có vẻ tình hình cũng chẳng khả quan cho lắm.
Diệp Vũ Thanh từ dưới đất đứng lên: “Em mới không có! Tốc độ của anh nhanh lên một chút! Em là sợ anh ngất trong đó thôi.” Nói xong lập tức chạy trối chết, không dám quay lưng lại nhìn anh nữa, Diệp Vũ Thanh cầm chiếc máy sấy lên tiếp tục sấy khô quần áo cho anh.
Cùng tắm gì gì đó... anh ấy thực sự nghĩ như vậy sao? Tiến độ như vậy hình như nhanh quá rồi!
Lý Triệt khẽ cười, xem ra thì gan vẫn chưa lớn lắm.
Diệp Vũ Thanh một bên sấy quần áo, một bên tiếp tục vểnh tai lên nghe động tĩnh. Sau khi biết đối phương đã ra khỏi phòng tắm, cô kéo dài thêm chừng hai phút mới ôm quần áo đi tới: “Anh mặc quần áo vào đi, đừng để bị lạnh.” Cô không dám đối mặt với ánh mắt của đối phương mà nhỏ giọng nói: “Em đi nấu trà gừng cho anh, tránh cho bị cảm.”
Cô đặt áo khoác trên ghế salon rồi xoay người đi vào bếp.
Ánh mắt Lý Triệt nhìn theo bóng lưng cô, sắc mặt nhu hòa, khi cô xấu hổ cũng rất thú vị.
Mười lăm phút sau Diệp Vũ Thanh bưng một cái nồi nhỏ đi ra, rót cho mỗi người một bát: “Có thể sẽ hơi nóng đấy, trà gừng nên uống lúc nóng thì sẽ tốt hơn.”
Lý Triệt đã mặc xong áo khóc, vào khoảnh khắc Diệp Vũ Thanh ngồi xuống, anh ta không hề báo trước mà sáp đến gần cô.
Diệp Vũ Thanh giật minh, cả người dán lên lưng ghế, trong lòng cô hơi khẩn trương, không rõ đối phương muốn làm gì.
Hai tay Lý Triệt đặt trên thành ghế, nhốt cô vào giữa hai cánh tay mình phòng ngừa cô định trốn mất, lúc này anh ta mới thong thả cúi đầu nói: “Có một vấn đề anh muốn hỏi em.”
“Cái, cái gì ạ?” Diệp Vũ Thanh quay đầu đi.
“Em nói xem?” Lý Triệt nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, hỏi ngược lại.
Trái tim Diệp Vũ Thanh đập vô cùng nhanh, nhưng hai người mới trở thành người yêu mà đã tắm chung thì tốc độ cũng quá nhanh rồi á. Mặc dù cô đã sớm nhìn thấy bộ dáng không mặc quần áo của đối phương, nhưng cái này... Hơn nữa nếu thật sự đến bước đó, khẳng định không chỉ là tắm táp đơn thuần thôi đâu.
“Kỳ thực, em, em cảm thấy có chút hơi nhanh.” Vừa nhắc tới việc này vành tai cô liền phối hợp ửng đỏ.
Lý Triệt: “Trong đầu em đang nghĩ cái gì thế? Anh muốn hỏi chuyện của người đàn ông hồi nãy kìa, em đừng có nghĩ qua mặt được anh.”
“A? Anh nói cái này à?” Diệp Vũ Thanh ngơ ngác, xem ra là do cô hiểu lầm rồi.
Lý Triệt ngồi ngăn ngắn lại, cười thành tiếng: “Bây giờ có thể nói rồi chứ, đúng lúc chờ trà gừng nguội bớt.”
“...”
Diệp Vũ Thanh thẹn quá thành giận, nhất định là anh ấy cố ý. Vị đồng chí này, nếu anh biết trong đầu em đang nghĩ tới bộ dạng không mặc quần áo của anh, không chừng sẽ bị dọa chạy luôn ấy nhỉ. Diệp Vũ Thanh ho khan một tiếng, thuật lại một cách đơn giản chuyện đã xảy ra. Mà thực chất việc này cũng chẳng có gì để giấu giếm.
“Em cũng bó tay với anh ta luôn, anh ta học tiến sĩ ở đại học L, anh ta luôn mồm nói với em rằng thầy hướng dẫn luận án tiến sĩ của anh ta lợi hại này kia, rồi thì tốt nghiệp Oxford về nước giảng dạy, còn nói thầy hướng dẫn rất coi trọng anh ta, nhưng thế thì có liên quan gì tới em chú? Em căn bản không thích làm tài chính! Nghe nói còn loạn hơn cả giới giải trí, em chỉ thích người như anh thôi!”
Dù sao cũng là hai thế giới với cô, cô chỉ là một dân chúng nhỏ bé bình thường mà thôi. Diệp Vũ Thanh hoàn toàn không hiểu về giới tài chính, nhưng bây giờ không phải đang dỗ người ta sao, bất kể ra sao hôm nay thì tính chất cuộc gặp gỡ của cô với tên khốn kia chính là để xem mắt.
Biểu tình trên mặt Lý Triệt trở nên sâu xa, chầm chậm nói: “Là vậy ư.”
Quyết tâm tạm thời không nói rõ chân tướng ra, đầu Diệp Vũ Thanh gật như gà mổ thóc, tiếp tục thể hiện lòng chung thủy: “Sao em lại có thể thích người khác được chứ, anh vuốt lại lương tâm của mình mà ngẫm lại đi, em là hạng người như vậy sao?”
Lý Triệt: “Quần áo dày quá sờ không tới.”
“...”
Diệp Vũ Thanh: “Không sao, chúng ta uống trà gừng đi.”
Uống xong trà gừng giải cảm, Diệp Vũ Thanh tiễn Lý Triệt xuống dưới nhà. Đến khi trở lại trong nhà, cả người cô ngã ra ghế salon, kéo một chiếc gối đặt trên ghế qua rồi dùng sức ôm chặt.
Cuối cùng cũng theo đuổi được rồi! Thoát ế rồi!
Tâm tình của Diệp Vũ Thanh khoảng chục giây sau mới bình tĩnh lại được, sau đó cô lấy điện thoại rồi mở WeChat ra, cùi đầu gõ chữ.
Diệp Vũ Thanh: Chị em oiiii, tui thoát ế gòi!!!!!
Chỉ sau một phút đồng hồ, cả group chat bắt đầu sôi trào.
Trương Mộ Mộ: ?!
Hạ Dĩnh: Gửi ảnh qua xem nào, anh ta làm nghề gì thế?
Tiêu Dao: Má má má! Diệp Tử đỉnh vãi!!!
Tiêu Dao: Một tên trộm đắt tiền đứng đầu nhóm trà nghệ ở CLB! Nhưng mà đây chỉ là làm thêm thôi.
Tiêu Dao: Jason vẫn còn đang đi học đấy! Là nghiên cứu sinh ngành thiết kế! Khuôn mặt và khí chất bỏ rơi boy group trong nước cả năm con đường! Đẹp trai đến kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu!
Tiêu Dao: Khá lắm! Khá lắm con nhóc này!
Trương Mộ Mộ: Chồi ôi!