Em không còn gan chơi nữa à?

Nghe xong Diệp Vũ Thanh lục tục gửi thêm mấy tin nhắn thoại, ý cười trên khóe miệng của Lý Triệt không thể kìm được. 
 
Khi bốn phía trở nên yên tĩnh lại, anh ta bắt đầu suy nghĩ chuyện mình vừa đồng ý. Ngày mai phải đi ăn cùng bạn của cô ấy. Mặc dù rất đột ngột nhưng một chút sai sót cũng không thể có. Lý Triệt đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại cho Triệu Ngạn Lỗi: “Lập tực gọi Jason tới đây, tôi muốn gặp cậu ta.”
 
“Được.” Triệu Ngạn Lỗi không hỏi nhiều, anh ta vẫn như trước kìm chế sự tò mò trong lòng lại, dựa theo phân phó mà làm việc. Hiện tại anh ta cũng hơi quen rồi, có sóng to gió lớn nào mà gần đây anh ta chưa trải qua đâu? Ầy, đàn ông yêu đương mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
-
 
Jason nhận được điện thoại, vẻ mặt hoảng sợ: “Anh, không tốt lắm đâu, gần 11 giờ đêm rồi đấy!”
 
Triệu Ngạn Lỗi khẽ cười: “Chỗ nào không tốt chứ, gần trước gặp không phải cũng không có gì sao, ông chủ coi trọng cậu mà.” Giọng điệu lừa con nít vẫn giống như trước.
 
Jason rất nhanh rơi lệ, lần gặp cách đây mấy ngày dọa anh ta sợ đến nỗi nửa đêm mới ngủ được đấy. Cho nên ấy mà, đây chính là nỗi khổ của nhân gian.
 
Trợ lý triệu chầm chậm dụ dỗ một cách hiền lành: “Cậu thả lỏng chút, đừng để ông chủ đợi quá lâu, đi sớm chút đi, ngoan ha.”
 
“À vâng, em biết rồi.”
 
Jason cúp điện thoại, thở dài, ngẩng đầu nhìn mấy người bạn đang ngồi trên ghế dài nói: “Tôi có chuyện phải đi trước, mọi người tiếp tục chơi đi, hay để tôi mời khách, một lát gửi hóa đơn cho tôi.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan hệ của anh ta với các đồng nghiệp ở CLB rất tốt, bây giờ từ chức rời đi nên mới mời đồng nghiệp đến quán bar chơi. Xem như chúc anh ta tiền đồ như gấm. Nhưng mới đặt mông ngồi xuống được nửa tiếng thì điện thoại lại gọi tới, đúng làm muốn mạng người ta mà.
 


Người vừa gọi cho cậu là anh Triệu à?” Một nam sinh ngồi bên cạnh thận trọng hỏi.
 
Jason không nói gì, coi như thầm tán thành.
 
“Cho nên người mấy ngày trước gọi cậu đi cũng là anh Triệu, là ông chủ tìm cậu sao?”
 
“Trời mà!”
 
“Vờ lờ~”
 
Thực ra ngày đó vài đồng nghiệp cũng đã hoài nghi, dù sao khi đó Jason cũng đang tiếp một vị khách quan trọng. Người có mặt mũi lớn đến mức có thể đột ngột gọi anh ta đi hình như chỉ có ông chủ. Lúc này biểu tình trên mặt mọi người đều sai sai.
 
Chuông báo động trong lòng Jason rung lên: Không không không! Không phải như các cậu nghĩ đâu!”
 
“Vậy là như thế nào?” Một nam sinh cười hỏi.
 
Jason: “...” Anh ta có miệng mà khó trả lười, làm sao có thể lắm mồm bí mật của ông chủ được, trừ phi là không muốn sống nữa! Anh ta trầm mặc lại càng khiến biểu tình trên mặt những người khác càng thêm sâu xa.
 
“Hâm mộ quá đi, vận khí cậu tốt thật đấy, khách bình thường hào phóng cũng thôi đi, ngay cả ông chủ cũng đối đãi khác.”
 
Jason không còn lời nào để nói, chạy trối chết. Đối đãi kiểu khác như vậy, cho các cậu thì các cậu có lấy không?
 
Trên đường đến khách sạn, Jason vẫn đang làm công tác tư tưởng. Sau hai mươi phút, đứng trên hành lang tầng cao nhất của khách sạn, đối diện với cánh cửa phòng Suit, anh ta run rẩy đưa tay lên gõ cửa.

 
Cửa bị mở hé ra, Jason chui vào phòng, cái cảm giác đè nén này lại tới nữa rồi.
 
Một tay Lý Triệt đặt trên ghế salon, nhẹ nhàng quét mắt nhìn anh ta: “Ngày mai có thời gian trống nhỉ.”
 
“Vâng, vâng ạ.” Trong Jason cực kì giãy giụa, đầu cúi thấp, cẩn thận từng ly từng tí nói: “Thật ra ngài gọi cho tôi là được rồi, mặc kệ ngài nói gì tôi đều làm theo. Thực sự không cần gọi tôi tới đây, làm lỡ dở thời gian của ngài, còn có thể... khiến người ta hiểu lầm.” Dù sao tôi cũng cần danh dự chứ.
 
Thanh âm Lý Triệt lãnh đạm: “Ngày mai tôi muốn.”
 
Jason giật mình, quả nhiên không phải ảo giác. Hình như càng lúc ông chủ càng nhắm vào anh ta rõ ràng hơn. Nhưng vì sao chú? Bởi vì anh ta đẹp trai sao? Đâu cần phải vậy chứ, ông chủ ơi anh không tự soi gương sao!
 
Trong phòng yên tĩnh lại, nhận thấy ánh mắt ông chủ đang quan sát mình, chân Jason hơi run, anh ta phá vỡ cục diễn bế tắc này, cố nặn ra một nụ cười: “Có phải ngài thấy quần áo hôm nay tôi mặc rất đặc biệt không?”
 
Thanh âm Lý Triệt đều đều: “Thật ra cũng không có gì đáng khen, ừm, nhưng cái tên lại không tồi.” Anh ta coi trọng cái tên “Jason” này, cho anh ta rồi thì sau này sẽ không còn phiền phức nữa. Nghĩ đến người đứng trước mặt này là loại mà Diệp Vũ Thanh thích, trong Lý Triệt không ngừng cười nhạt. Ha, hai người không có cơ hội quen biết đối phương đâu.
 
Jason: “...” Nếu ngài đã nói như vậy thì tôi sẽ coi đó là lời khen vậy, mặc dù lạnh thấu xương.
 
-
 
Đi ra khỏi khách sạn, Jason dựa vào tường ngoài hành lang, chân hơi run run. Vậy luôn à? Mấy đồng nghiệp còn hâm mộ, còn cảm thấy anh ta gặp may? Jason thở dài, anh ta lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe thì có một thông báo hiện ra, là thông báo chuyển khoản của ngân hàng. Số tiền này là anh Triệu chuyển cho anh ta, còn là ai đứng sau thì vừa nhìn đã biết ngay. 
 
Jason tự nhận mình là một người sẽ không vì tiền mà khiến bản thân ủy khuất, nhưng nếu là rất rất nhiều tiền thì những cái khác liền mặc kệ đi! Trong nháy mắt anh ta phục hồi sinh lực, thậm chí còn cảm thấy cái vận khí này có thể duy trì lâu lâu một chút cũng được!

 
-
 
Ngày hôm sau Diệp Vũ Thanh dậy rất sớm, pha một ly cà phê, ngồi trước máy tính làm việc đến 10 giờ. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, lúc này cô mới đi trang điểm, thay quần áo ra ngoài. Lý Triệt nói 11 giờ sẽ tới đón cô. Hôm nay hẹn nhóm bạn 12 giờ đi ăn, nhà hàng chỉ định hơi xa, trên đường có khả năng sẽ kẹt xe. Nhưng dành một tiếng để lái xe chắc cũng đủ rồi.
 
Diệp Vũ Thanh đi xuống dưới nhà, chụp một tấm ảnh bầu trời. Hôm nay ánh mắt trời rất đẹp, mùa đông ít khi có ngày nắng. Cô chụp xong thì đăng vào vòng bạn bè.
 
“Ánh mặt trời thật là tuyệt, đưa bạn trai đi ăn cùng bạn thân. Hài lòng.jpg”
 
Chưa đến một phút đã có người bình luận, rất nhanh ở phía dưới có thêm nhiều bình luận khác. Cái này hẳn là đã công khai rồi! Hơn nữa còn đến cả trình độ mang đi gặp bạn bè! Diệp Vũ Thanh chưa từng show ân ái trên vòng bạn bè, thậm chí còn rất ít đăng status mới, cả list bạn bè đều giật mình kinh hãi.
 
Có người còn hỏi dưới phần bình luận, vậy thì có phải sắp kết hôn rồi không. Tống Tư Mặc kéo đến dòng trạng thái này thì like một cái, rồi nhắn tin riêng với Diệp Vũ Thanh.
 
“Cậu có bạn trai rồi nha~ chuyện lần trước thật ngại quá, tôi cũng không nghĩ tới Tào Vĩ lại là người như vậy.”
 
Đêm hôm đó Tống Tư Mặc đã hỏi cô có phải không vui hay không mà lại ra về giữa chừng, cũng không nói với mọi người một tiếng. Tống Tư Mặc hiểu tính tình của Diệp Vũ Thanh, tuyệt đối sẽ không có nguyên nhân mà lại về như thế. 
 
Sau khi rời khỏi nhà hàng và cho tới tận lúc về đến nhà, trong đầu Diệp Vũ Thanh tất cả đều là Lý Triệt, buổi sáng hôm sau cô mới trả lời đối phương. Bình tình mà thuật lại những gì Tào Vĩ đã nói một lần khiến hai cô gái cùng đi ăn ngày hôm đó dều kinh hãi. 
 
Tống Tư Mặc vừa xấu hổ lại vừa hối hận. Tào Vĩ nói từ lúc cấp ba anh ta đã thích Diệp Vũ Thanh, đến nay đã 7 năm rồi, nghe xong thì thấy rất chung tình. Lại nói, nhìn bên ngoài thì các phương diện khác của tên kia cũng không tồi, người cũng rất có chí. Tào Vĩ còn nói, anh ta và Diệp Vũ Thanh nói chuyện trên WeChat cũng không tồi, dù sao cũng là đối tượng xem mắt là bố mẹ giới thiệu cho. Chỉ có điều Diệp Vũ Thanh xấu hổ không muốn đi gặp nên mới xin cô tác hợp, muốn tự mình chủ động một chút. Lời anh ta nói so với hát còn hay hơn, cũng vì lẽ đó mà Tống Tư Mặc mới đáp ứng. Cô không nghĩ Tào Vĩ nhìn qua thì bình thường mà sau lưng lại là người như vậy. Thái độ thích người khác nhiều năm là như vậy sao? 
 
Lúc Tống Tư Mặc đã nói xin lỗi với Diệp Vũ Thanh, ngược lại Diệp Vũ Thanh cũng không trách gì cô, rất nhiều người đàn ông khi nhìn từ xa đều có phong độ của quý ông. Nhưng khi tiếp xúc gần mới thấy căn bản không phải như thế. Chẳng qua bọn họ bị áp lực từ xung quanh bức bách mới ngụy trang thành bộ dáng nam nữ bình đẩng mặc dù từ sâu trong xương tủy rất coi thường phụ nữ, cảm thấy phụ nữ là công cụ để sinh con và chăm sóc cho mình. Phụ nữ không phải một cá thể độc lập. Hơn nữa cô đã có Lý Triệt, vậy nên không tức giận nữa.
 
Tống Tư Mặc như bị nghẹn trong cổ họng, cô cảm giác giống như mình bị lừa gạt. Giận dữ đăng lên vòng bạn bè. Cô cùng Tào Vĩ là bạn cấp ba nên có rất nhiều bạn bè chung. Khi Tào Vĩ nhìn thấy dòng trạng thái của Tống Tư Mặc tức muốn phát điên, tìm Tống Tư Mặc để lý luận, nói đối phương cố ý bôi nhọ danh tiếng của anh ta. Tống Tư Mặc hoàn toàn mặc xác anh ta, cô chỉ thuật lại những gì Tào Vĩ nói thì làm sao coi là bôi nhọ được? Tào Vĩ cãi không thắng, lại đi tìm cậu của anh ta, muốn tạo áp lực lên bố mẹ Diệp Vũ Thanh. Cho dù chỉ là xem mắt thì cũng không cần phải làm đến mức đó, hơi quá đáng rồi!
 
Triệu Yến Yến rất bất ngờ, lúc đầu bà ta muốn mượn Diệp Vũ Thanh để bấu víu quan hệ, dù sao bề ngoài Diệp Vũ Thanh rất xinh đẹp, bằng cấp không tồi, tính cách cũng tốt. Nếu giới thiệu cho cháu trai của khách hàng thì đây sẽ là một ân tình rất lớn, nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại. Triệu Yến Yến một mực gọi điện thoại cho Diệp Vũ Thanh nhưng lại không thể nối máy. Bà ta đem chuyện này nói cho hai ông bà, không nghĩ tới hai người vẫn bất công như vậy, chỉ nói không hợp thì thôi khiến Triệu Yến Yến giận quá chừng.
 

Đương nhiên Diệp Vũ Thanh sẽ không nhận điện thoại. Cô rất tự biết mình, cô làm ầm ĩ lên không thắng được, mà cãi cũng không thắng được. Thế thì tại sao phải làm ầm ĩ lên chứ? Chẳng lẽ không thể trốn xa một chút sao? Không thể trêu vào thì cô sẽ bắt đầu tránh mặt. 
 
Diệp Vũ Thanh cùng Tống Tư Mặc nói chuyện một lúc thì nghe thấy tiếng ô tô, cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh. 
 
Lý Triệt hạ kính xe xuống, nhìn cô rồi hỏi: “Sao em đã xuống rồi, đợi lâu chưa?”
 
Diệp Vũ Thanh nói với Tống Tư Mặc một câu “tôi đi làm việc đây, nói sau nhé”, rồi cất điện thoại đi.
 
“Không lâu lắm, em xuống phơi nắng để quang hợp thôi.” Rồi cô mở cửa xe ra, ngồi lên. Chiếc xe bon bon trên đường, Diệp Vũ Thanh gửi tin nhắn cho ba người kia là cô đang trên đường tới rồi. 
 
Tiêu Dao cũng vừa lái xe tới. Nghĩ tới Jason, cô đối với Diệp Vũ Thanh tự nhiên sinh ra sự sùng bái. Cô cổ vũ đối phương theo đuổi là mong muốn đối phương sớm ngày thoát khỏi trạng thái thất tình, có thể dời lực chú ý. Không nghĩ rằng theo đuổi được thật!
 
Nhưng nói đi cũng đi nói lại, Diệp Vũ Thanh trông thì Phật hệ nhưng kỳ thực cũng không hẳn. Thời còn học đại học, mỗi ngày Diệp Vũ Thanh đều sẽ vẽ 4, 5 tiếng đồng hồ, Tiêu Dao là người chứng kiến kỹ thuật của đối phương từng  chút từng chút thay đổi. Tự hạn chế và Phật hệ là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược. 
 
Hơn nữa nếu Diệp Vũ Thanh không biết suy nghĩ, không có chủ kiến thì sau khi tốt nghiệp sẽ không nói dối với trong nhà rằng tiền lương chỉ có 3, 4000 tệ. Rất nhiều cô gái bị gia đình hút máu bởi vì thân tình khó có thể dứt bỏ, những người hiểu rõ lại rất ít. 
 
Đương nhiên Diệp Vũ Thanh không phải Phật hệ. Từ lâu cô đã biết mình không thể dựa vào ai. Mặc dù ông bà nội đối xử tốt với cô, nhưng hai người cũng là ông bà, là bố mẹ của người khác nữa, không phải của một mình cô, hơn nữa, tuổi tác của hai người cũng đã cao. Cô quyết định phải đọc nhiều sách, đọc càng nhiều càng tốt. Nếu không thể đọc quá nhiều sách thì nhất định phải cố gắng kiếm tiền, nếu kiếm tiền quá khó thì ít nhất cô cũng phải được độc lập, được tự do.
 
Cuối tuần đường xá có hơi tắc, tốn khoảng 40 phút mới tới được nhà hàng đã hẹn. Nhà hàng nằm trên tầng bốn của trung tâm thương mại. Xe lái vào bãi đỗ, Diệp Vũ Thanh vừa mới tháo dây an toàn ra thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Cô quét mắt nhìn, là bảo vệ gọi tới. Phí bảo vệ ở tiểu khu cô có hơi cao, nhưng dịch vụ rất tốt. Cô không do dự ấn nút trả lời.
 
“Xin hỏi là Diệp tiểu thư phòng 1604 phải không ạ? Ống nước của tầng trên nhà cô bị vỡ, hiện giờ không biết có thấm xuống nhà cô không ạ?”
 
“Gì cơ ạ?”
 
“Thật ngại quá, nhưng không có chìa khóa nhà cô, cô có tiện về nhà một chuyến không ạ?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận