Em không còn gan chơi nữa à?

Diệp Vũ Thanh: “Trời đất, tôi, tôi về ngay đây.”
 
Hôm qua cô mới dọn phòng xong, còn sắp xếp lại phòng khách nữa. Mấu chốt là cô còn đặt ít bản nháp mới vẽ ở trên bàn, các thiết bị điện cũng không thể ngấm nước, nếu không sau này sẽ rất phiền phức.
 
Diệp Vũ Thanh nghiêng mặt, có chút luống cuống nói: “Ống nước tầng trên nhà em bị vỡ, bảo vệ nói có thể thể thấm xuống tầng dưới, em phải về xem xem.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Triệt do dự nói: “Không bằng để anh đi cho.”
 
“Không được, anh không xử lí được đâu.” Đối phương là sinh viên chưa tốt nghiệp, sợ rằng xử lý không tốt. Hơn nữa cô là người thuê nhà, vẫn nên tự mình về xem. 
 
“Anh đưa em về, chúng ta cùng đi xử lí.”
 
Diệp Vũ Thanh lắc đầu một cái, nói rằng hôm nay cô đã nói sẽ đưa bạn trai đi ăn cơm cùng bạn bè. Mặc dù có tình huống phát sinh nhưng cho người ta leo cây cũng không tốt lắm. Hạ Dĩnh tranh thủ thời gian nghỉ giữa cuộc họp, Trương Mộ Mộ còn khoa trương hơn, khấu trừ một ngày nghỉ đông để chạy tới, hai người đều là bị Tiêu Dao giật dây. 
 
Diệp Vũ Thanh nghĩ một lát rồi nhìn về phía anh: “Anh... có thể đi một mình không? Em xử lí xong sẽ lập tức tới ngay. Em không muốn thất hẹn với bạn, dù sao trong chúng ta cũng phải có một người ở lại.”
 
“Thật sự phải làm vậy sao?”
 
Diệp Vũ Thanh chắp hai tay, nhìn anh: “Nhờ anh đó nhờ anh đó, được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Triệt khẽ than thở: “Em đã nói vậy rồi, anh cũng không còn cách nào cả.”
 
Diệp Vũ Thanh hôn lên mặt anh một cái rồi mới xuống xe, cô vẫy vẫy tay: “Anh thật tốt, em bắt xe về đây, có chuyện gì thì gọi điện nói với em, bạn em tốt lắm đó! Em xử lí xong sẽ lập tức quay lại!”
 
Lý Triệt thở dài: “Đúng là hết cách với em, trên đường cẩn thận một chút, đừng vội vàng.”
 
Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, nụ cười trên mặt người đàn ông biến mất. Anh ta chớp mắt, thấu kính phản xạ lại tầng sáng lạnh như băng. Lý Triệt lấy điện thoại ra bấm số.
 
-
 
Sáng sớm Jason đã tới địa điểm chỉ định, sợ làm lỡ chuyện. Anh ta có hơi khẩn trương, nghĩ tới nghĩ lui liền gọi cho Triệu Ngạn Lỗi: “Anh, anh nói nếu em làm hỏng chuyện thì ông chủ có chặt em ra rồi ném vào trong nước không?”
 
Giọng nói trợ lý Triệu dịu dàng: “Sao có thể chứ, bây giờ là xã hội pháp trị, chỉ có điều gần đây ông chủ hùn vốn cùng người khác mở một khách sạn trên vách núi ở Cam-pu-chia, hình như anh ta đầu tư mấy triệu đấy, rất có khả năng sẽ điều cậu qua bên đó để làm việc và học tập.”
 
Trái tim vừa mới thả lỏng của Jason nháy mắt vọt lên cổ họng, thanh âm run rẩy: “Anh, anh đừng dọa em.” Anh ta không đi Cam-pu-chia đâu!
 
Trợ lý Triệu cười một cái: “Một vị tướng quân bên Cam-pu-chia có quan hệ không tệ với ông chủ, con gái của ông ấy nói muốn tìm một con rể người Trung Quốc, ông chủ nói rằng đến lúc đó thể giới thiệu cậu cho cô ấy, nếu như cậu tới đó rồi thì khả năng sẽ không muốn về nước.”
 
Jason trợn to hai mắt: “Không không không! Em là người nối nghiệp của chủ nghĩa công sản! Không có gì không thể khắc phục được! Chuyện hôm nay em cam đoan không có bất kì sơ suất nào!”
 
“Ừ, tôi tin tưởng cậu, cố gắng hen.” Triệu Ngạn Lỗi cúp điện thoại, trong lòng thở dài. Tuy ông chủ không nói rõ nhưng anh ta cũng đoán được đại khái rồi. Thứ phụ nữ muốn là thẳng thắn, thành khẩn, mặc dù bắt đầu có thể sẽ tức giận nhưng về sau sẽ khá hơn. Nhưng suy nghĩ của đàn ông lại khác, chỉ cần có thể lừa được vậy tức là tôi chưa làm gì cả. Dù người bình thường có khôn khéo cỡ nào cũng giống như vậy. Nhưng anh ta cũng không dám kiến nghị với ông chủ, nói cho cùng thì anh ta cũng chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo, còn người trong cuộc thì lại u mê, nếu như anh ta đứng ở vị trí của ông chủ, có lẽ anh ta cũng lựa chọn như vậy.
 
-
 
Jason lắc qua lắc lại hai tiếng, cuối cùng cũng chờ được cuộc gọi tới: “Tôi đã tới từ sớm! Bên này không có bất kì vấn đề gì cả!” Sau khi được kết nối, anh ta lập tức biểu lộ sự quyết tâm của mình. Tuyệt đối sẽ không đi Cam-pu-chia!
 
“Bây giờ cậu lập tức đến nhà hàng kia, thả lỏng một chút, đừng căng thẳng quá.”
 
“Tôi, tôi biết rồi!” Jason cúp điện thoại, anh ta hít một hơi thật sâu, ép chính mình phải tính táo lại. Chuyện này cũng bình thường thôi! Củng cố tư tưởng thêm vài lần, Jason đi vào nhà hàng kia.
 
-
 
Diệp Vũ Thanh ngồi trên taxi rồi gọi điện cho Tiêu Dao, nói cho đối phương biết cô phải về nhà xử lí nước bị dột.
 
Sau khi Tiêu Dao cúp điện thoại, nói với hai người khác có lẽ chỉ có mình Jason đến thôi, Diệp Vũ Thanh bảo mọi người hàm súc một chút, đừng dọa người ta chạy mất. Vừa dứt lời thì có người tới gõ cửa. Mấy giây sau cửa bị đẩy ra, người đi vào là một soái ca, khiến hai mắt người ta sáng bừng.
 
Tiêu Dao vẫn luôn khen Jason rất đẹp trai khiến kì vọng của hai người khác rất cao. Sự dễ thương của anh ta sự đan xen giữa một cậu bé và một người đàn ông, bảo sao Diệp Vũ Thanh lại thích như vậy!
 
Jason cười rồi bắt chuyện, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu hơi cẩn trọng, không thoải mái được, bởi anh ta không muốn đến Cam-pu-chia. Anh ta sợ sẽ bị vạch trần. Mặc dù bình thường nhìn ông chủ rất tốt, nhưng anh ta là người có truyền thuyết đó, đắc tội với anh ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Jason ngẫm lại liền sợ run người, anh ta tuyệt đối sẽ không đến Cam-pu-chia hòa thân đâu!
 
Được một lúc, anh ta dần trở nên tự nhiên hơn, năng lực xã giao rất nổi bật. Jason không dám ngồi quá lâu, sau khi ăn được nửa tiếng thì mượn cớ lo lắng cho Diệp Vũ Thanh, phải về xem cô thế nào. Yêu cầu này hợp tình hợp lí, mấy người khác tất nhiên không có dị nghị gì.
 
“Chờ chút, Diệp Tử chắc vẫn chưa ăn trưa đâu, anh gói về cho cô ấy một chút.” Hạ Dĩnh nhắc nhở.
 
“À, được.” Jason gật đầu. Thực ra ngồi cùng ba người này rất thoải mái. 
 
Chờ đối phương đi rồi, Tiêu Dao cười hỏi: “Đẹp trai ha, hình như so với hồi nhìn thấy ở CLB còn đẹp trai hơn một chút.”
 
Lần đầu tiên nhìn thấy cô đã muốn xin WeChat của Jason, nhưng không có kết quả. Bây giờ thì chắc chắn cô sẽ không add, quá gần gũi với bạn trai của bạn thân thì sẽ xảy ra vấn đề, có vô số tiền lệ như vậy rồi.
 
Trương Mộ Mộ: “Đờ mờ, Diệp Vũ Thanh tìm được anh đẹp trai mà tui mừng như tui tìm được luôn á, hôm nay tui may mắn ghê.”
 
Hạ Dĩnh nhấp một ngụm trà: “Cũng tạm được, trên phương diện bạn trai.”
 
E rằng vì tuổi còn trẻ nên cô thấy đối phương vẫn chưa xác định rõ, nhưng cũng không phải phần tử xấu gì. Tổng thể mà nói, ấn tượng của cô đối với người này không tồi, yêu đương cũng không thành vấn đề. Huống chi người ta còn là một anh đẹp trai.
 
Jason mua xong đồ rồi rời khỏi nhà hàng, toàn bộ lòng bàn tay đều là mồ hôi. Anh ta cẩn thận nhớ lại một hồi, xác định không sai sót ở điểm nào mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng là muốn mạng mà. Anh ta đi thang máy đến bãi gửi xe, đầu cúi thấp, đem những chuyện trong bữa cơm vừa rồi nói tỉ mỉ lại một lần. 
 
Lý Triệt ở bên cạnh lắng nghe, đợi Jason nói xong, anh ta khẽ gật đầu: “Sau này cậu đừng bay nhảy khắp nơi nữa, tránh gặp lại mấy cô ấy.”
 
“Tôi biết.”
 
Chờ xe đi rồi, Jason mới thở ra được. Anh ta cảm thấy ông chủ suy nghĩ quá nhiều rồi, thế giới lớn như vậy, sao có thể dễ dàng gặp được chứ. Nhưng lúc đó anh ta sợ thì sợ, nhưng hình như công việc còn nhẹ nhàng hơn ở CLB, tiền cũng không ít. Tính ra công việc này cũng không tệ nhỉ? Ngoại trừ lời dụ dỗ đến Cam-pu-chia...
 
-
 
Diệp Vũ Thanh vô cùng lo lắng mà chạy về nhà. Ống nước tầng trên bị vỡ, cũng may chống thấm nước của tòa nhà này rất tốt, không thấm xuống dưới nhà cô. Cô thở phào một hơi, lập tức gửi tin nhắn vào group WeChat, nói cô sẽ lập tức sang đó. 
 
Diệp Vũ Thanh vừa ra khỏi thang máy đã nhận được tin nhắn của Tiêu Dao: “Không cần tới đâu, bạn trai cậu lo lắng nên đã chạy về rồi, còn mua bữa trưa cho cậu nữa, lần sau tụ tập tiếp nha.”
 
Diệp Vũ Thanh giật mình, Lý Triệt đã về rồi sao? Nhưng xem ra ba người này rất hài lòng với anh ấy, ánh mắt cô cũng được đấy chú. Diệp Vũ Thanh quay người chuẩn bị về nhà. Ấn đợi thang máy được chừng mười giây thì cửa thang máy mở ra, có một nhóm nam nữ vừa nói vừa cười đi ra. Diệp Vũ Thanh đang cúi đầu nhắn tin nên không ngẩng đầu lên nhìn, mãi cho đến khi bị người ta gọi tên.
 
“Diệp Vũ Thanh?” Diệp Thần Nguyệt có chút ngoài ý muốn, đợi đến khi đối phương ngẩng đầu lên mới xác định mình không nhìn nhầm: “Chị ở chỗ này sao?”
 
Mấy người đi cùng cô cũng nhao nhao nhìn lại.
 
“Đây là bạn cậu à?” Một cô gái mở miệng hỏi.
 
Diệp Vũ Thanh không nghĩ tới sẽ đụng mặt người này ở đây. Trong đầu cô còn đang suy nghĩ, mới nói được chữ “Tôi...” thì một cánh cửa thang máy khác cũng mở ra, một người mặc đồng phục bảo vệ từ bên trong đi ra. 
 
Người phụ nữ dẫn đầu thấy Diệp Vũ Thanh thì mở lời trước: “Thật ngại quá Diệp tiểu thư, đột nhiên gọi cô về đây, nhưng cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu như sau này phát hiện vấn đề gì đều có thể thông báo với bảo vệ của chúng ta.”
 
Diệp Vũ Thanh: “À... được.” Lúc này thì cô cũng không cần nghĩ xem nên nói thật hay nói dối rồi.
 
Vẻ mặt Diệp Thần Nguyệt ngạc nhiên. Diệp Vũ Thanh không phải bạn của cô mà là con gái của bố và vợ trước, bình thường hai người ít khi nói chuyện, cơ bản cũng không liên hệ gì. Tiền thuê ở tiểu khu này không rẻ, đây là tòa nhà tốt nhất ở gần đây. Bởi vì nhìn được cảnh sống nên tiền thuê ở đây cũng rất cao, dù chỉ là diện tích nhỏ thì cùng lên tới 4000 tệ một tháng.
 
Diệp Thần Nguyệt cảm thấy càng sớm học đại học càng tốt, 16 tuổi cô đã tham gia bài sát hạch nghệ thuật. Nhưng trường cô học chỉ là một đại học bình thường, cô học chuyên ngành múa dân tộc nên không dễ tìm việc cho lắm, sau này lại đi bổ túc một chút, bây giờ đang là huấn luyện viên dạy Break-dance. Nếu như lịch dạy ổn định thì một tháng cũng có thể kiếm được hơn vạn, chỉ là vất vả một chút. Nhưng chi tiêu của cô cũng lớn, phải mua quần áo, mua đồ trang điểm nên không thể ở trong một căn phòng đắt như thế.
 
Năm cô học lớp 12, kinh tế trong nhà có vấn đề, bố mẹ vì muốn cho em trai học đại học nên cũng không có khả năng giúp đỡ cô. Hôm nay Diệp Thần Nguyệt tới nhà bạn làm khách, mặc dù rất thích tiểu khu này nhưng hiển nhiên cô không thuê được. 
 
Nhưng Diệp Vũ Thanh thì sao? Không phải nói tiền lương của cô chỉ có 3, 4000 sao, lại còn gửi 2000 cho bà nội nữa? Chút tiền còn lại chẳng qua là trứng chọi với đá, làm sao có tiền mà thuê ở đây được?
 
Đã nhiều năm Diệp Thần Nguyệt không liên hệ với Diệp Vũ Thanh, vẫn cho rằng hiện tại Diệp Vũ Thanh ở ngoại thành, thuê một căn phòng một tháng mấy trăm tệ. Bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, mỗi tháng cho trong nhà 2000, tiền thuê nhà ở đây khoảng 4000 đến 5000 tệ... Sao Diệp Vũ Thanh lại có nhiều tiền như vậy? Cô đã thay đổi công việc? Hay tìm một người bạn trai có tiền rồi? Sao cô không biết gì cả? 
 
Ha, lần trước còn nghe nói Diệp Vũ Thanh phải lập gia đình. Cô có chút không chấp nhận được, người từ nhỏ đến lớn không bằng cô như Diệp Vũ Thanh vậy mà cuộc sống hiện tại lại có vẻ tốt hơn cô.
 
Diệp Thần Nguyệt suy nghĩ rồi nhìn Diệp Vũ Thanh: “Cô ở tầng mấy thế? Cô ở một mình sao?”
 
“...”
 
Diệp Thần Nguyệt nghi hoặc đầy mình, lặng lẽ lấy điện thoại ra: “Chúng ta add WeChat đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui