Chương 64
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế salon, cũng không cần phải làm gì cả. Hai người nhỏ giọng nói chuyện, hoặc sợ cái gì cũng đều có thể nói ra. Trái tim dường như đã được lấp đầy.
Diệp Vũ Thanh ôm lấy cánh tay anh: “Em cảm giác mình bây giờ rất hạnh phúc.” Dù thời khắc này có dừng vĩnh viễn cũng tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Triệt mỉm cười, anh ta cũng cảm thấy vậy. Chỉ là, thứ gì quá đẹp luôn dễ dàng bị nghiền nát. Trước đây Lý Triệt nói ít, hiện tại cũng như vậy. Thường anh ta sẽ chỉ nghe Diệp Vũ Thanh nói, sau đó nhận xét hoặc đưa ra đề nghị. Dĩ nhiên so với trước đây một lời bình cũng không có thì đây cũng là một thay đổi lớn rồi.
Trước khi ngủ, Diệp Vũ Thanh đặt ngọn nến thơm giúp ngủ ngon trên đầu giường anh rồi châm lửa.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lý Triệt nhìn nhằm nhằm vào ngọn lửa, cười nói.
-
Ảnh chụp màn hình trong vòng bạn bè của Diệp Vũ Thanh bị chuyển đi chuyển lại tới mấy lần. những người đã từng ăn dưa chia tay trước đây cực kì kinh ngạc khi Diệp Vũ Thanh nhanh chóng yêu một đối tượng không tồi khác.
Sáng hôm sau, tấm ảnh chụp này bị gửi đến chỗ Hàn Xuyên. Anh ta nhìn thấy tấm ảnh kia, mất hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, gân xanh trên trán nổi lên. Là người đàn ông mà anh ta đã gặp mặt hai lần kia sao? Sau đêm anh ta hứa với cô sẽ giải quyết sạch sẽ chuyện tình cảm với Lâm Lãm Nguyệt thì hai người vẫn chưa gặp nhau lần nào. Bởi vì cho tới bây giờ... anh ta vẫn chưa giải quyết xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Xuyên có lòng tin, kể cả khi Diệp Vũ Thanh có bạn trai mới thì anh ta cũng có thể đoạt lại được, dù gì trước đây hai người ở bên nhau rất hòa thuận, có trụ cột là tình cảm.
Lâm Lãm Nguyệt không chịu chia tay, cô ta nói nếu như không còn tình cảm thì hai người bọn họ có thể bồi đắp lại, thái độ rất nài nỉ. Suy cho cùng Hàn Xuyên đã thích cô nhiều năm như vậy, hai người vẫn lôi lôi kéo kéo, tuy rằng bình thường ít liên lạc nhưng mỗi cuối tuần Lâm Lãm Nguyệt đều sẽ ngủ ở nhà Hàn Xuyên.
Cho tới hôm nay khi nhìn thấy tấm ảnh chụp màn hình này, người đàn ông cảm giác được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm. Hàn Xuyên hẹn Lâm Lãm Nguyệt đến nhà mình, quay đầu đi không nhìn cô ta: “Tôi cho em một khoản bồi thường.”
“Em không cần tiền của anh.” Lâm Lãm Nguyệt nước mắt rơi lã chã, giọng nói nghẹn ngào: “Có phải bởi vì Diệp Vũ Thanh không!”
“... Không phải cô ấy.” Thanh âm Hàn Xuyên do dự.
Trong nháy mắt Lâm Lãm Nguyệt nảy ra rất nhiều suy nghĩ, trước đây cũng có nhiều cô gái tiếp cận Hàn Xuyên, kể cả dùng những thủ đoạn cao mình thì đều bị cô đề phòng cả rồi. Tại sao hết lần này tới lần khác lại là Diệp Vũ Thanh, cô ta không phải quá thông mình, còn ngu muốn chết, nên từ khi bắt đầu Lâm Lãm Nguyệt không coi người đó là đối thủ của mình.
Cô ta không phục, dựa vào gì chứ?
Lâm Lãm Nguyệt nhìn Hàn Xuyên, xoay người ra ban công. Cô ta gọi vào một dãy số không ghi tên trong danh bạ của Hàn Xuyên. Dãy số này cô ta lưu lại khi dùng điện thoại của Hàn Xuyên, bởi vì không muốn vạch mặt nên vẫn chưa nói.
Mặc dù Diệp Vũ Thanh đã thay đổi số, nhưng cô ta ko tin hai người kia không có liên hệ gì cả!
Quả nhiên là thế.
Diệp Vũ Thanh đang ngồi ăn sáng. Bữa sáng cô ăn rất đơn giản, trước đó đi mua bánh mì, rán hai quả trứng ốp-la, cho một chút rau xà lách vào là thành một cái sandwich, rất hợp với một ly cà phê. Lý Triệt không được chọn, cô ăn gì thì anh phải ăn cái đó.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên, ai mà gọi điện thoại vào lúc sáng sớm thế này, Diệp Vũ Thanh cầm điện thoại lên nhìn, suýt chút nữa thì bị nghẹn sandwich. Cô nhớ số điện thoại của Lâm Lãm Nguyệt, bởi vì bốn số cuối cùng trùng hợp lại là sinh nhật của Hàn Xuyên. Tên khốn kia ra đời vào lễ Giáng Sinh, khá đặc biệt nên không muốn nhớ cũng không được.
Cô uống một ngụm nước cho đỡ nghẹn.
Lý Triệt ngẩng đầu lên, bình thản hỏi: “Ai gọi điện mà làm em vui thế, không phải ở bên ngoài còn nuôi người khác đây chứ?”
Diệp Vũ Thanh trợn to hai mắt, cô vui chỗ nào? Lời nói hung ác. Diệp Vũ Thanh tắt điện thoại đi, còn chưa nuốt được xuống thì 5 giây sau người kia lại gọi tiếp.
Lý Triệt thấy cô nghẹn đến mặt đỏ cả lên, rất tự nhiên cầm lấy điện thoại: “Chi bằng để anh nghe cho nhé?” Vừa hỏi ngón tay vừa trượt xuống, đưa điện thoại lên tai.
Lâm Lãm Nguyệt quả thực muốn nổ tung, nhất định là Diệp Vũ Thanh ở sau lưng dụ dỗ Hàn Xuyên, trước đây hai người chia tay khó coi như vậy vậy mà bây giờ còn có thể tốt lên ư. Cô ta đúng là khinh thường đối phương rồi, đúng là có bản lãnh!
Điện thoại được kết nối, cô ta hít một hơi thật sâu rồi chửi: “Mày chính là đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, chỉ biết quyến rũ đàn ông.”
Tiếng ngoài bên công thu hút Hàn Xuyên đang vùi đầu hút thuốc lá, nhận ra đối phương đang nói chuyện với ai, vội vã giật lấy điện thoại.
“Cô điên rồi sao?”
Diệp Vũ Thanh lại uống thêm một ngụm nước, cô thở ra một hơi, cảm thấy thoải mái hơn.
“Bên kia nói gì với anh thế?” Vẻ mặt lo lắng hỏi.
Lý Triệt đứng lên, một tay đút túi quần: “Cô ta mắng anh là đồ lẳng lơ quyến rũ đàn ông, hiển nhiên anh không phải.”
Đây là cái khỉ gì á.
Diệp Vũ Thanh có chút bất ngờ, nhịn không được phì cười.
Hàn Xuyên giật điện thoại từ trong tay đối phương, lúc đầu muốn cúp nhưng nghĩ thế nào lại mở miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Lý Triệt mím môi, đưa điện thoại ra xa khóe miệng, thở dài nói: “Giờ thì đổi thành một người đàn ông mắng anh.”
Diệp Vũ Thanh giật mình, lập tức phản ứng lại là Hàn Xuyên. Cô nhất thời bùng lên lửa giận, nhận lấy điện thoại trong tay anh, mở miệng mắng: “Anh đừng có mà quá đáng! Cái tên khốn đáng chết này! Cút đi dùm!”
Sau khi mắng xong để tránh đối phương đáp trả, cô lập tức cúp điện thoại.
Hàn Xuyên bất ngờ bị mắng mà sợ đến vỡ mật, Diệp Vũ Thanh bảo anh ta đi chết? Vừa rồi anh ta còn nghe thấy giọng một người đàn ông, anh ta đã nói “xin lỗi” rồi mà, chửi người ta lúc nào chứ? Mẹ kiếp, đúng là bịa đặt. Thần kinh à!
Diệp Vũ Thanh kéo số kia vào sổ đen, lúc này mới ngẩng đầu lên, áy náy nói: “Ngại quá đi.”
Lý Triệt thản nhiên nói: “Không sao, nhưng bọn họ ngang ngược như thế, sau này đừng lui tới nữa.”
“Anh nói đúng.” Đầu Diệp Vũ Thanh gật như trống bỏi. Trước dó cô ghét Hàn Xuyên, bây giờ thì cô hận chết hai kẻ kia rồi.
Sau khi hai người ăn sáng xong, Diệp Vũ Thanh chuẩn bị đi mua thức ăn. Hồi trước một tuần cô mới đi mua một lần, sau khi xử lí xong thì cho vào tủ đông, ngô, nấm, khoai tây đều có thể đông lạnh được. Khi nào cần dùng thì bỏ ra, vừa nhanh lại vừa tiện.
Mặc dù mùi vị và dinh dưỡng không bằng đồ tươi nhưng so với đồ bán bên ngoài vẫn tốt hơn nhiều. Dù sao cũng chỉ có mình cô ăn, khẩu phần khó nắng bắt, làm như vậy sẽ đỡ lãng phí. Nhưng bây giờ nhà đã có một người khác, đương nhiên phải mua thêm chút đồ ăn tươi.
He he he, Diệp Vũ Thanh có chút tâm tư nhỏ, Lý Triệt nấu ăn ngon như vậy, chuẩn bị nhiều nguyên liệu một chút, sau đó dụ dỗ đối phương xuống bếp là cô có lộc ăn rồi.
Hai người rời khỏi nhà đến siêu thị gần nhất. Sau khi mua xong, đi được một lúc thì Diệp Vũ Thanh dừng chân trước một tiệm bán hoa mới mở. Trước đây cô chưa từng trồng cây, bởi vì mua về rồi thì không lâu sau cũng sẽ trở nên khô héo tỏng phòng khách.
Bây giờ thì khác rồi, bạn trai cô hiểu mấy thứ này lắm! Có thể trưng cầu ý kiến, thậm chí mời đối phương làm luôn!
“Cây này xinh ghê, hình như tên là Huyết giác Madagascar. Em cảm thấy rất hợp với ban công nhà chúng ta, anh thấy thế nào?” Diệp Vũ Thanh nghiêng người sang hỏi.
Lý Triệt cười nhẹ: “Em muốn thì mua thôi.”
“Mua về rồi thì anh sẽ giúp em chăm chứ?”
“Sẽ.”
Diệp Vũ Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Chủ quán cười nói 520 tệ, không thể giảm.
Diệp Vũ Thanh còn đang chần chừ thì Lý Triệt đã kề sát vào tai cô, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy mà nói: “Cô bé, không phải mặc cả như vậy đâu, cô nói 520 không thể mặc cả, nhưng cô phải đưa cho chúng tôi một chậu trầu bà với một chậu cây lưỡi hổ.”
Diệp Vũ Thanh hơi nghi hoặc, cái này cũng được hả? Nhưng vẫn thuật lại lời đối phương.
Bà chủ nghe xong thì do dư một chút, sau đó liền gật đầu.
Diệp Vũ Thanh vô cùng bất ngờ, lúc đầu cô dự định phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua, không nghĩ tới còn có thể như vậy. Lý Triệt thực sự rất thông minh, lần trước đi chơi Script Kill cũng vậy.
Diệp Vũ Thanh dành lời khen xuất phát từ đáy lòng cho anh: “Em cảm thấy anh rất phù hợp với việc kinh doanh, không giống người làm nghệ thuật mấy.”
“...”
“Thật đó! Có phải trước đây khi còn đi học anh học toán tốt lắm không?”
“... Thì cũng được thôi, chắc khá hơn em một chút.” Trong lòng Lý Triệt không yên, đột nhiên có chút cảnh giác.
Diệp Vũ Thanh nhìn đống đồ đang xách trên tay, còn có mấy cái cây vừa mới mua kia, vấn đề là làm cách nào chở về vây giờ?
Bóng đèn trong đầu cô chợt sáng lên: “Không thì chúng ta đi mua một cái xe đạp điện đi, sau này cũng thể dùng.”
Trùng hợp ở đối diện có một cửa hàng bán xe đạp điện, mỗi lần đi ngang Diệp Vũ Thanh đều liếc qua mấy lần, trong tiểu khu của cô bây giờ cũng có bãi đổ xe đạp, còn có cột sac điện rất tiện lợi.
Lý Triệt: “À, không phải em đi trộm sao?”
“Trộm cái gì mà trộm, em muốn đi mua đó!” Cái đồ không biết nói chuyện này!
“Cũng được.”
Diệp Vũ Thanh cười một cái: “Vậy bây giờ chúng ta đi xem một chút đi, mang đồ vè nhà trước, gửi mấy cái cây ở chỗ bà chủ rồi một lát sẽ quay lại lấy.”
Cô thở phào, thực ra năm ngoái cô đã muốn mua rồi, nhưng khi đó Hàn Xuyên nói không cần, để dành mua một chiếc xe tốt còn hơn, dù sao cô cũng có bằng lái rồi. Lái xe đạp điện rất mất mặt. Vậy nên Diệp Vũ Thanh vẫn do dự mà chưa đi mua.
Bình thường khi cô đi mua thức ăn thì dùng mọt chút, chỉ hoạt động trong bán kính khoảng 3km xung quanh nhà, không cần lái xe đi nơi khác nên dùng xe đạp điện vừa thực tế, vừa tiện dụng hơn. Diệp Vũ Thanh hạ quyết tâm, hành động rất nhanh gọn.
Một tiếng sau, xe đạp điện dừng bên dưới nhà cô, ba chậu cây bày trong phòng khách và ban công trong nhà. Lý Triệt vào bếp nấu cơm, cô thì về phòng vẽ tranh mình họa.
-
Mấy ngày nay Diệp Vũ Thanh đã hơi buông lỏng việc tìm nhà, thậm chí cuộc điện thoại của người môi giới bảo cô tới xem nhà cô cũng không muốn tiếp. Lý Triệt có bệnh sạch sẽ, mỗi ngóc ngách trong nhà đều bị anh dọn dẹp lại rất sạch sẽ. Hơn nữa nấu cơm cũng rất ngon! Ngon lắm lắm! Cảm giác có người chăm sóc thật tốt, cô không hề muốn rời xa đối phương.
Nếu có thời gian thì làm xong bữa trưa anh ấy mới đi, còn nếu không có thời gian thì 5 giờ chiều sẽ vội trở về nấu cơm tối. Thỉnh thoảng Diệp Vũ Thanh sẽ giúp đỡ một chút nhưng cô làm không ngon bằng đối phương.
Hôm nay vào giờ cơm tối, Diệp Vũ Thanh đang vẽ rất cao hứng, bảo đối phương cứ ăn trước không cần đợi cô. Nhưng nửa tiếng sau khi cô rời khỏi phòng thì phát hiện ra Lý Triệt vẫn chưa hề đụng đũa.
“Em kiếm tiền vất vả như vậy, đương nhiên anh phải đợi em cùng ăn cơm rồi.”
Câu nói này khiến Diệp Vũ Thanh cực kì cảm động. Vừa khéo đã tới mùng 1, cô chuyển cho đối phương 3 vạn tệ. Thậm chí còn cảm thấy tiền này tiêu qua đáng giá á á!!!