“Hình như thế.” Ryan thả con chó trong ngực ra. Hai cô gái này trông rất lạ mắt, hiển nhiên không phải khách của CLB. Bạn của Jason? Nhưng sao các cô ấy lại ôm chó của ông chủ? Xâu chuỗi tất cả những thứ này lại, trong lòng Ryan mưa gió nổi lên. Dường như anh ta đã phát hiện ra bí mật gì đó rồi!
Vậy nên con chó này là Jason nuôi? Nhưng lại bị ông chủ mang tới CLB, thế nên quan hệ của hai người này không bình thường. Mấy lần Jason bị ông chủ gọi tới lúc nửa đêm, không bao lâu sau đã nghỉ hẳn. Anh ta có thể nói gì đây, chỉ có thể nói Jason manh vờ lờ, người chơi hệ thanh thuần nhưng lại trâu vãi!!!
Làm việc tại CLB thì không có ai đầu óc không nhanh nhạy, vì dù sao Lý Triệt ghét kẻ ngu xuẩn. Trong chốc lát Ryan đã phản ứng kịp, anh ta không muốn nói thêm lời nào nữa. Dính đến chuyện đời tư của ông chủ mà dám nó luyên thuyên thì trừ phi không muốn sống nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi ông chủ tức giận rất đáng sợ, chỉ nghĩ đến thôi mà anh ta đã xoắn hết cả vào rồi. Anh ta sẽ thất nghiệp sao? Sẽ bị ngành này phong sát sao? Lại có thể bị ném qua Cam-pu-chia công tác 20 năm?
“Chắc tôi nhận lầm rồi, tôi tiếp tục chạy bộ đây, cuối tuần vui vẻ nhé.” Ryan giả vờ bình thản nói xong câu này cũng không đứng đấy nữa. Anh ta chạy một mạch về CLB, trong lòng vẫn cảm thấy bất an. Ryan nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra, ấn vào avatar của Jason, nhắc nhở đầy ẩn ý: “Vửa rồi tôi gặp hai cô gái, hai người đó mang con chó của ông chủ đến, còn hỏi cả cậu nữa, là bạn của cậu à?”
-
Một ngày cuối tuần tươi đẹp, Jason đang ngồi trong nhà uống cafe, khi anh ta trông thấy tin nhắn này không nhịn được mà phun ngụm cafe đang ngậm trong miệng ra ngoài. Không thèm dọn dẹp bàn mà vội vã gọi điện thoại cho ông chủ.
Vốn dĩ anh ta không xứng có được số điện thoại của ông chủ, bình thường vẫn liên lạc qua anh triệu trợ lý, nhưng khi đi gặp ba cô gái kia, ông chủ lo lắng sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn nên đã để lại số cho anh ta. Ông chủ đúng là liệu sự như thần.
A a a, anh ta cảm thấy thông báo nhậm chức ở Cam-pu-chia đang trên đường gửi tới cho anh ta rồi. Bố khỉ! Mặc dù không phải lỗi của anh ta nhưng ông chủ nói anh ta có lõi thì chẳng lẽ anh ta có thể phản bác lại được chắc.
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi người đàn ông kia rời đi, hai cô gái ngồi dưới dất trầm tư. Trương Mộ Mộ ôm lấy con chó trên mặt đất, chần chừ nói: “Tôi cảm thấy hình như Jason có vấn đề.”
“...”
“Anh ta đưa chó của tôi cho ông chủ CLB mang đi? Quan hệ của hai người đó có vẻ thân thiết.”
“...”
“Tôi đoán hai người còn chưa ngủ với nhau nhỉ.”
“...”
Liên tục trúng ba mũi tên, Diệp Vũ Thanh sờ sờ đầu mũi, không nói gì cả. Cô muốn yên tĩnh một chút.
Trương Mộ Mộ nghĩ nghĩ, càng lúc càng cảm thấy chắc chắn. Cô bắt chước giọng Đài Loan, kéo dài âm ra: “Tôi kể cho cậu nghe nha, Jason này ý, có thể anh ta lừa hôn đấy, anh ta có thể là gay.”
Nói chuyện với người khác thì cô còn cố gắng hàm súc một chút, nhưng nói với Diệp Vũ Thanh thì không cần, hai người đã là bạn bảy năm rồi, không có gì không thể nói thẳng cả. Vậy nên vận khí của người chị em này là gì thế này, sổ sưu tầm tra nam à?
Trương Mộ Mộ nghĩ tới Jason ngày đó ăn cơm chung với bọn họ. Hình như là có vấn đề, mới đầu còn lo lắng như đang giấu giếm chuyện gì đó.
Diệp Vũ Thanh: “...”
“Nhìn bằng mắt thường cũng thấy quan hệ của anh ta và ông chủ CLB không bình thường, em nói có đúng không, Tiểu Ba Ba.” Nói xong Trương Mộ Mộ lay lay con chó đặt dưới bụng mình.
Ba Ba rít rít hai tiếng như trả lời.
Trương Mộ Mộ: “Đó xem đi, Ba Ba cũng đồng ý với quan điểm của toi.”
Diệp Vũ Thanh phủ quyết toàn bộ: “Không, điều đó không có khả năng.”
“Vạn sự đều có thể! Em gái vẫn ngây thơ lắm.”
Diệp Vũ Thanh: “Không đâu, cậu có biết hai lần tôi hôn anh ấy đều cứng không.” Cho nên chỉ có thể là trai thẳng thôi.
“Ghề cơ? Cậu nói gì?” Trương Mộ Mộ chộp được trọng điểm trong câu nói của Diệp Vũ Thanh.
“...”
Hiện tại Trương Mộ Mộ không còn nghi ngờ gì nữa, nếu đã cứng thì tuyệt đối không thể gay. Rất có thể chỉ đơn giản là có quan hệ tốt với ông chủ mà thôi. Nhưng cũng không thể trách cô nghĩ nhiều, dù sao người làm tin tức thì việc quan trọng nhất chính là dám nghĩ dám làm! Tư duy phải có chiều sâu!
Vẻ mặt Trương Mộ Mộ nhiều chuyện: “Thế sau khi cứng là gì thế? Nằm trong chăm nói chuyện phiếm à?”
Diệp Vũ Thanh: “...” Cũng không phải, anh ấy đi viết kinh văn rồi, viết hơn mười trang đấy.
“Nam thanh nữ trọc, nam động nữ tĩnh. Giáng bả lưu mạt, nhi sinh vạn vật*.” Diệp Vũ Thanh mơ hồ nghĩ tới vài câu này, không biết nên nói cái gì. Toi rồi toi rồi.
* Nam nữ rất khác biệt nhưng khi kết hợp lại có thể sinh sôi.
Trương Mộ Mộ “xời” một tiếng: “Anh ta cũng chịu được cơ á, vừa nhìn đã thấy là một người làm đại sự, vậy cậu không suy nghĩ kia sao?”
“Vẫn còn tốt mà... có nghĩ một chút.” Diệp Vũ Thanh ho khan vài tiếng, yên lặng gục đầu xuống. Ây, cũng không phải ngượng ngùng gì, chưa ăn thịt heo nhưng vẫn thấy heo chạy rồi mà.
Ba người khác đều đã có bạn trai, thỉnh thoảng cũng sẽ nói về chuyện này, nói ví dụ nào là “thầy truyền đạo”, “lão hán đẩy xe” những cái danh từ này Diệp Vũ Thanh đều biết cả. Cô đã thành niên rất lâu rồi.
Trương Mộ Mộ hoàn toàn kinh hãi. Hai người này nhìn thì rất tốc dộ, vừa quen nhau đã sống chung, lúc đầu tưởng là ngồi tên lửa, ai mà nghĩ tới lại chung sống trong sáng như thế, cái này là xe tập đi của trẻ con thì có.
Diệp Vũ Thanh lấy tay bụm mặt. Trước đây Lý Triệt đã từng nói ông chủ ở CLB là người rất tốt, cũng rất dễ nói chuyện. Khi đó cô còn cười anh quá ngây thơ, người có thể mở một CLB như thế thì chỉ nghĩ cũng thấy là người không đơn giản. Được rồi, khi đối phương từ chức mà còn giữ được mối quan hệ tốt như vậy với ông chủ, xem ra người kia cũng tốt lắm. Nhưng cũng không liên quan gì đến cô.
Hai người khác trong nhóm biết chuyện này đều kinh hãi giống hệt Trương Mộ Mộ. Tiêu Dao hỏi rằng rốt cuộc cứng như thế nào, cảm thán tố chất thân thể đúng là không tệ, tùy tiện cũng có thể vào trạng thái, buổi tối hôm đó giảm cân rưỡi vẫn được đấy! Hơn nhẹ tên khốn kia nửa cân.
Diệp Vũ Thanh thấy vậy cũng không dám trả lời, cũng may có Hạ Dĩnh đứng đắn cứu cô. Hạ Dĩnh có chút bất ngờ, không nghĩ tới Jason còn rất chững chạc, cũng coi như biểu hiện của chịu trách nhiệm. Suy nghĩ của mỗi người khác nhau, nhưng ít ra ấn tượng của cô đối phương Jason đã nhiều thêm một chút.
Diệp Vũ Thanh thở phào nhẹ nhõm, đi tàu điện ngầm về nhà, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho đương sự đã bị lôi ra mổ xẻ cả chiều nay.
Diệp Vũ Thanh: Anh đang ở đâu thế?
Lý Triệt: Trên thuyền*.
*thuyền phiên âm là chuán.
Diệp Vũ Thanh: Trên giường* sao, cần bao lâu?
*giường phiên âm là chuáng.
Lý Triệt: Nửa tiếng.
Diệp Vũ Thanh: Lâu vậy sao?
Lý Triệt: Trên thuyền mà, vẫn ổn chứ.
Diệp Vũ Thanh: Ò ò ò, có chán không? Ở trên giường có tiện nói chuyện với em không?
Lý Triệt: Nếu em còn như vậy thì anh sẽ đổi ghi chú của em thành quỷ háo sắc đấy.
Diệp Vũ Thanh nhìn tin nhắn trả lời mà giật mình. Trong đầu cô vẫn rất loạn, luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng. Nó chợt lóe lên nhưng cô lại không bắt được điểm mấu chốt. Vậy nên cô quyết định đi hỏi Lý Triệt xem sao.
Nói thẳng ra thì không tốt lắm, cô chuẩn bị như lơ đễnh một chút, sau đó lại tự nhiên đề cập đến vấn đề. Nhưng sao chỉ mới vào bước lơ đễnh mà đối phương đã muốn đổi ghi chú của cô rồi?
Diệp Vũ Thanh dời ánh mắt nhìn lên phía trên, trông những tin nhắn vừa rồi. Lúc này cô mới nhận ra bản thân đã gõ sai chữ. Hơn nữa còn sai rất vi diệu, trên giường lâu như vậy? Cả người cô đều cảm thấy không khỏe. A a a, sao trước khi gửi cô không kiểm tra cẩn thận lại một lần chứ?
Điện thoại rung lên một cái, bên kia lại gửi tin nhắn dến.
Lý Triệt: Rốt cuộc trong đầu em mỗi ngày đều nghĩ gì thế?
Diệp Vũ Thanh: Không phải đâu! Phương thức nhập sai đó! Em muốn gõ là thuyền mà! Thuyền! Thuyền! Trên thuyền!
Cái bộ gõ chết tiệt này, hại cả đời người ta mà.
Lý Triệt: Phương thức nhập mặc định? Vừa rồi em nói chuyện với ai, nói những gì thế?
...
Đương nhiên là cùng mấy người chị em nói về anh, nói về tính khả thi của một đêm ba tiếng. Diệp Vũ Thanh hít một hơi thật sâu, không dám đánh chữ nữa, trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua.
“Không có mà, em muốn đổi một đệm giường lớn hơn thôi! Vừa rồi nói chuyện với chủ shop trên Taobao mà.”
Lý Triệt: Ha ha, thế thì vất vả cho em rôi.
“...” Tâm tư Diệp Vũ Thanh bị cắt đứt, nào còn dám hỏi tiếp, cô vội vã đóng khung chat. Có chuyện gì đi chăng nữa vẫn nên nói trước măt.
-
Lý Triệt không thấy bên kia trả lời, chiếc thuyền đã cập bến, anh ta không thể làm gì hơn ngoài việc cất điện thoại đi. Xem ra đã qua ải được rồi. Anh ta ngàn vạn lần không nghĩ tới vấn đề lại xuất phát từ con chó ngốc kia, phòng về tất cả mọi người nhưng hết lần này tới lần trước lại bỏ qua côn một con chó.
Lý Triệt xuống thuyền, đi tới ôm Tang Nam. Tang Nam là một người đàn ông trẻ tuổi da ngăm đen, cũng là người bạn mà trước đây đi du học Lý Triệt quen biết. thái độ của anh ta cực kì nhiệt tình: “Hi, mau đi theo tôi, tôi và bố hay nhắc đến cậu lắm, ông ấy rất có hảo cảm với cậu, may mằn lần đó cậu quả quyết mở kho gõ đuổi đám người xâm nhập bất hợp pháp kia mới cứu được tôi, cả đời này chúng ta đều là anh em tốt.”
Hai buông nhau ra, Lý Triệt vừa đi vừa cười nói: “Gần đây thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều tốt cả, bà xã tôi mới sinh cho tôi một đứa con trai, cậu thi sao? Chưa kết hôn à?”
Lý Triệt mỉm cười: “Nếu tôi cử hành hôn lẽ nhất định sẽ mời cậu.”
Những người đi cùng tấm tắc lấy làm khó hiểu, Lý Triệt đúng là lợi hại thật, có vị tướng quân này chống đỡ thì việc làm ăn của khách sạn bọn họ tất nhiên sẽ không có vấn đề gì cả, an toàn của khách hàng cũng được đảm bảo. Điều này mới là quan trọng nhát. Thảo nào chỉ bỏ ra mấy triệu lại dám dùng công phu sư tử ngoạm lấy nhiều cổ phần công ty như vậy.