Anh biết, Cố Nghi Lạc giận rồi…
***
Đêm đầu tiên trông ở bệnh viện, Cố Nghi Lạc mơ thấy mình lái xe phun nước, vọt thẳng lên trời, đuổi theo máy bay trực thăng trước mặt.
Cánh quạt máy bay xoay vù vù, tốc độ cực nhanh, cậu đập vút tầm chân ga cũng không đuổi kịp, gấp đến độ ấn còi toe toe: “Anh chờ em với, chờ em với!”
Có người ghé vào tai cậu cười hi hi ha ha, nói cho cậu biết: “Không đuổi kịp, không đuổi kịp.”
Cố Nghi Lạc tức giận đến độ múa một bài quyền anh quân đội (*) trong mơ, tỉnh lại phát hiện mình đang ngồi trên mặt đất, mặt mũi ngơ ngác.
(*) Quyền anh quân đội (军体拳– Military Boxing): Bài quyền được kết hợp giữa các động tác cận chiến như đấm, đá, đập, dùng dao và dùng súng, thường được dạy trong quân ngũ.
Tiếng động không hề nhỏ, dọa cho Cố Đông ngồi nhổm dậy khỏi giường, lo lắng hỏi: “Con trai à con không sao chứ?”
Cố Nghi Lạc vò vò đầu, vịn giường xếp đứng lên, lại vò xương cụt, miễn cưỡng cười nói: “Không sao ạ.”
Mới sáng sớm, Quản Mộng Thanh đã tới, đặt cháo và đồ ăn kèm lên bàn, thấy con trai lơ ma lơ mơ: “Không thì con về nhà ngủ thêm một lát đi, sáng nay mẹ xin nghỉ ở đây chăm sóc.”
Cố Nghi Lạc lắc đầu: “Không cần đâu, con ngủ rất ngon.”
Còn mơ một giấc mơ rất khủng bố.
Sau bữa sáng Quản Mộng Thanh gọi Cố Nghi Lạc ra ngoài nói chuyện, an ủi cậu, nói rằng giấc mơ luôn tương phản với hiện thực, càng là ác mộng thì càng nhiều chuyện tốt sẽ xảy ra.
Nhớ lại giấc mộng không tìm thấy Lương Đống trên máy bay đến thành phố L, liên hệ với thực tế sau đó, cậu liếc mắt đã thấy Lương Đống ở sân bay, Cố Nghi Lạc thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn con mất hồn mất vía kìa.” Quản Mộng Thanh thở dài, “Con trai gả đi như tát nước ra ngoài, người thì ở đây mà hồn vẫn ở Anh, mẹ mua vé máy bay cho con quay lại đó được không.”
Cố Nghi Lạc khoát tay liên tục: “Không được không được.”
Cuộc thi đã kết thúc, cũng đã nhận giải thưởng, cậu về trước nên nhờ bạn đồng hành xin phép vắng mặt ở lễ hội âm nhạc, chờ Cố Đông xuất viện thì cậu phải tới trường đi học, hơn nữa vé máy bay đắt như vậy, không phải nói mua là mua được.
Quản Mộng Thanh thấy cậu còn lý trí, vui mừng nói: “Chẳng phải hai tháng nữa Tiểu Lương về nước rồi à? Sau này thời gian hai đứa bên nhau còn nhiều, không cần nóng vội nhất thời.”
Nói thì nói thế, khi Cố Nghi Lạc sửa lại ghi chú, từ “Khoảng cách gặp Liang còn 0 ngày” thành “Khoảng cách Liang về nước còn 59 ngày”, vẫn thở dài thườn thượt.
Con số lại lớn lên, một bàn tay đếm không hết, sao chịu nổi đây.
Gọi thoại thông thường đã không thể thỏa mãn nhu cầu của Cố Nghi Lạc đã ăn mặn, hễ có thời gian rảnh là cậu gọi video cho Lương Đống, muốn xem khi trên lớp, muốn xem khi ở nhà, Lương Đống rán quả trứng gà cậu cũng phải nhìn.
Một hôm nào đó, vì điện thoại để trên bệ cửa sổ không quay được hết tư thế bảnh bao của Lương Đống khi nấu cơm, Cố Nghi Lạc đề nghị: “Em gửi giá đỡ điện thoại qua bưu điện cho anh nhé.”
Lương Đống đáp: “Ở đây cũng mua được.”
“Vậy đi mua ngay đi.” Cố Nghi Lạc hạ lệnh, “Tối nay nấu cơm không cho phép mặc quần áo.”
Lương Đống: …
Lát sau Cố Nghi Lạc lên diễn đàn, sau khi khoe khoang dáng người tuyệt đỉnh của bạn trai cho bạn mạng A Đông, nhận được câu hỏi chất vấn của đối phương.
Dong: Bạn thích con người anh ta, hay là thích cơ bụng của anh ta?
Today Nghi Happy: Thích tất, chỉ cần là trên người anh ấy, tui đều thích cả [/xấu hổ]
Dong: [/xấu hổ]
Today Nghi Happy: Quá đẹp luôn quá đẹp luôn, tư thế cầm nồi thôi cũng bảnh như vậy, đợi anh ấy quay về, ngày nào tui cũng muốn nằm đợi ảnh “ngày” (*)
(*) 日 (pinyin: rì; Hán Việt: nhật):Ngôn ngữ mạng, chỉ hành động quan hệ tình dục, tương đương với thao (操).
Dong: Được.
Today Nghi Happy: ?? Bạn lại được cái gì đấy?
Cũng không phải trong đầu Cố Nghi Lạc toàn ghs, chỉ là cậu quá nhung nhớ Lương Đống, từ linh hồn đến thân xác, rất khó để không nhớ về bờ vai rộng vòng eo hẹp, tám múi cơ bụng, cùng tư thái oai vệ dũng mãnh trên giường của Lương Đống.
Ngay cả Tưởng Du cũng hiếu kỳ về chuyện “ấy ấy” giữa hai người họ, hôm Cố Đông xuất viện, cậu ta tới đón, đưa người về nhà xong, lúc chở Cố Nghi Lạc đến trường, cậu ta vừa lái xe vừa hỏi: “Xem ra lần đầu tiên của hai người, rất thuận lợi?”
Cố Nghi Lạc: “Sao cậu biết?”
“Cậu nói thi đấu xong muốn được ấy ấy, sau đó chưa được mấy tiếng đã phải ra sân bay về nước, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ.” Tưởng Du liếc cậu một cái, “Không thấy cậu kêu đau mông, còn dám đòi ăn lẩu cay.”
Cố Nghi Lạc không khỏi hơi hơi kiêu ngạo: “Chứng tỏ cơ thể tớ với anh ấy rất phù hợp.”
Tưởng Du xì khẽ một tiếng: “Thường thì tình huống này, phần lớn là do đối phương quá nhỏ…”
“Ảnh hơi bị to đấy, dùng bao size lớn nhất!” Cố Nghi Lạc vội vã bác bỏ tin đồn.
“Vậy chỉ có thể là do cậu có thiên phú dị bẩm.” Tưởng Du nhún vai, “Nhưng hình như cái này cũng không có gì đáng kiêu ngạo cả.”
Cố Nghi Lạc: … Đù mọe, bị gài bẫy.
Có câu vật đổi sao dời, Cố Nghi Lạc vừa ăn trái đắng bước vào tiệm lẩu, mắt thấy Bành Châu như cô vợ nhỏ đi theo hầu hạ Tưởng Du, vừa giúp pha tương chấm vừa giúp nhúng thịt dê, cậu cảm thấy thế giới này tàn rồi.
Chưa ăn được một nửa, lần thứ năm Bành Châu bị Tưởng Du sai đi pha tương chấm, Cố Nghi Lạc không nhìn nổi nữa, vỗ bàn nói: “Huynh đệ của tớ không phải để cậu ức hiếp như thế!”
Tưởng Du vừa ăn một cục thịt bò viên, hững hờ ngước mắt lên: “Ai ức hiếp cậu ấy? Cậu ấy tự nguyện.”
Lư Tiêu Địch xen vào: “Hai đứa đến với nhau thật à?”
“Cậu ấy muốn thật, em thì vẫn chưa nghĩ ra.” Tưởng Du nói, “Xem biểu hiện của cậu ấy đã.”
Cố Nghi Lạc phỉ báng: “Tra nam.”
Tưởng Du lấy học thuyết cũ ra, trực tiếp áp dụng: “”Không tra làm sao biết có được hay không, tớ đây đàng hoàng là một mãnh 1 cứ thế làm 0, còn không cho tớ xoắn quẩy chút à?”
Bành Châu bưng đĩa tương chấm về vừa hay nghe được câu này: …
Nửa buổi sau nói chuyện về cuộc thi, mấy vị học đàn rất cảm động, vây quanh nồi lẩu tiến hành giao lưu học thuật một phen, cũng lập một nhóm wechat, quyết định sau này sẽ chia sẻ tâm đắc vào nhóm, cùng nhau tiến bộ.
Lư Tiêu Địch đổi tên nhóm thành “Lạc Tiêu Châu Du” xong, nảy ra một ý: “Trong nhóm mình đã có một cặp gà bông, vậy chị có thể mang người nhà vào nhóm không?”
Hỏi ra mới biết, mấy ngày Cố Nghi Lạc ra nước ngoài tranh tài, đời đàn chị đã lật sang trang mới.
“Học đàn nhị hệ nhạc cụ dân gian, kéo bài 《Đua ngựa》ngầu cực kỳ luôn.” Lư Tiêu Địch giới thiệu sơ qua bạn trai mới, “Chúng ta đều học nhạc cụ dây, không có chướng ngại giao lưu.”
(*) Đua ngựa (赛马): Là một khúc độc tấu đàn nhị do Hoàng Hải Hoài (1935-1967) sáng tác, đây là tác phẩm được ra mắt trong Cuộc thi độc tấu đàn nhị “Mùa xuân Thượng Hải” lần thứ 4 năm 1964.
Bản nhạc được mọi người vô cùng yêu thích vì giai điệu hùng tráng và chí khí nhiệt huyết… (link)
Tưởng Du nghe xong lắc đầu: “Nước phù sa lại chảy ra ruộng ngoài.”
Bành Châu cũng không tài nào hiểu nổi: “Nam sinh trong khoa nhạc cụ dây chúng ta không đẹp trai à, sao đàn chị phải tìm người yêu ở khoa nhạc cụ dân gian?”
“Đẹp chứ, trong trường, khoa của chúng ta có giá trị nhan sắc cao nhất.
Riêng ba đứa em, xinh xắn đẹp trai đủ cả, nhất là Lạc Lạc của tụi mình, dáng vẻ như từ trong tranh bước ra.” Lư Tiêu Địch bĩu môi, “Nhưng có tác dụng gì đâu, đứa thì cong tự nhiên đứa thì bị bẻ cong, tỉ lệ gay ngầm cao đến vậy, ai dám tìm người yêu ở cái khoa này?”
Bành Châu & Tưởng Du: …
Cố Nghi Lạc gật đầu bày tỏ đồng ý, cũng đặt câu hỏi: “Đã như vậy, em có thể kéo bạn trai em vào nhóm không?”
Buổi tối về nhà, Cố Nghi Lạc kéo Liang vào group wechat.
Lư Tiêu Địch lanh tay lẹ mắt đổi tên nhóm thành “Lạc Tiêu Châu Du và gia quyến”, dẫn đầu cả bọn gửi lì xì nhiệt liệt hoan nghênh thành viên mới.
Để thuận tiện giao lưu, trong nhóm mọi người ngầm thống nhất dùng tên thật.
Cố Nghi Lạc: Anh tới rồi [/xấu hổ]
Lương Đống: Ừ, chào mọi người.
Tưởng Du: Chào ngài, hoan nghênh đến xem bộ phim 《Xuyên kịch biến kiểm chi người yêu của ta vào nhóm rồi》(*)
(*) Nguyên văn 川剧变脸之我的对象进群了 :
Xuyên kịch (川剧): Kinh kịch Tứ Xuyên
Biến kiểm (变脸): Một trong những kỹ thuật độc đáo nhất của Xuyên kịch – hình thức kịch nói biểu tượng cho văn hóa Trung Hoa.
Nghệ sĩ đeo mặt nạ nhiều màu đại diện cho các nhân vật kịch, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác trong tích tắc, mỗi một mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.
Ở đây Tưởng Du chỉ sự thay đổi thái độ nhanh như lật mặt nạ của Lạc Lạc khi thấy Lương ca vào nhóm =)))
Lư Tiêu Địch: Ha ha ha ha ha
Bành Châu: Người yêu của tôi cũng ở đây [vẽ vòng tròn.gif]
Tưởng Du: [ mau cút đi.gif]
Anh rể: Ha ha ha ha các em thật thú vị
Bành Châu: ?
Tưởng Du: ??
Cố Nghi Lạc: Sao anh ấy có thể lấy tên như vậy?
Lư Tiêu Địch: [/thẹn thùng] Mấy đứa đổi nickname cũng được mà
Bành Châu: [ ngo ngoe rục rịch.gif ]
Tưởng Du: Bỏ ngay trí tưởng tượng của cậu đi
Cố Nghi Lạc: @Tưởng Du Vợ của Bành Châu
Bành Châu: [ xấu hổ.gif ]
Tưởng Du: Đệt
Vì tính chất của nhóm đã thay đổi, mọi người đều là người quen, không có việc gì cũng lảm nhảm vài câu, gần đây Cố Nghi Lạc và Lương Đống trò chuyện riêng ít hẳn đi.
Hôm nay tán gẫu về nhóm tứ tấu, Lư Tiêu Địch đề nghị trong nhóm: Hay là bốn người chúng ta lập nhóm cố định đi.
Cố Nghi Lạc phải kéo viola không vui: Cố định cái gì? Có đi biểu diễn đâu
(*) Chú thích chút vì sao người chơi violin không thích chơi viola, vì trong họ vĩ cầm, viola có thanh âm trầm và khó nhận ra hơn violin và cello, gần như chỉ để đệm nhạc, độ hiện diện gần như bằng 0, mang tính chất làm cầu nối và trang trí nhiều hơn, cũng khá hiếm bản nhạc được viết cho viola.
Trong khi đó violin có âm vực cao nhất, thường được đảm nhận giai điệu chính, dẫn dắt toàn bộ dàn nhạc.
Bành Châu: Có chứ, sau Giáng Sinh năm ngoái, có mấy nhà hàng phong cách phương Tây tìm tụi mình thủ trận đấy thôi
Tưởng Du: Lương theo giờ cũng khá, đủ để ăn lẩu mỗi ngày
Cố Nghi Lạc: Đừng hòng!
Bành Châu: Đừng mờ Lạc ca, chúng tớ không thể không có cậu
(*) Bành Châu dùng phương ngữ Bắc Kinh
Cố Nghi Lạc: Bắt tuyển thủ đạt giải thưởng violin quốc tế tui đây kéo viola, lương tâm của mấy người có đau không?
Lư Tiêu Địch: Có đau, nhưng chỉ có em biết chơi viola, đây là một dạng khẳng định thực lực của em.
Cố Nghi Lạc: Rất cảm ơn đã coi trọng
Tưởng Du: Đừng khách khí
Lần này nhận việc không hề tình tuyện, Cố Nghi Lạc kéo đàn viola chưa được hai ngày, đã bắt đầu hối hận.
Cố Nghi Lạc: Không được không được rồi, khóa alto khó nhớ quá, ít khúc còn tạm, nhiều khúc một cái là loạn.
Bây giờ tớ còn không nhìn rõ khóa treble như nào nữa rồi [/choáng]
(*) ①: Khóa alto thường được viết cho viola, nó là một tiểu thể loại khóa của khóa Đô.
Khi đặt khóa Đô (C-clef) ở dòng kẻ thứ ba của khuông nhạc thì nó có tên gọi là khóa alto.
Khóa alto thỉnh thoảng còn có tên là khóa viola.
②: Khóa treble thường được viết cho violin, flute, ô-boa, bagpipe, kèn Anh… v.v rất nhiều nhạc cụ khác, là khóa phổ biến nhất ngày nay và là tiểu thể loại khóa Sol duy nhất còn được sử dụng.
Khi khóa Sol (G-clef) được đặt tại dòng kẻ thứ hai của khuông nhạc, nó được gọi là khóa treble (treble clef).
Tưởng Du: Cậu chia não ra làm hai khu, một bên nhớ khóa alto, một bên nhớ khóa treble
Cố Nghi Lạc: Nói nghe dễ nhỉ, cậu chia cho tớ xem [/dao phay]
Lư Tiêu Địch: Người chơi piano cũng phải nhớ hai nhạc phổ mà, đàn em chịu khó một chút
Cố Nghi Lạc: Lập trình viên thay đổi công việc cũng phải mất hai tháng để làm quen code mới, đây cho em thời gian 1 tuần, đùa nhau à?
Bành Châu: Nhưng đã đồng ý với nhà hàng kia rồi…
Cố Nghi Lạc: Biết vậy không đồng ý chơi viola
Cố Nghi Lạc: Tui không chơi nữa, các người mời thầy khác đi
Gặp phải trở ngại đã phải nén giận thì chớ, đám người này không những không nghĩ biện pháp cho cậu, còn nói việc thay đổi nhạc phổ dễ như ăn cháo, Cố Nghi Lạc giận từ tim gan mề phổi giận ra.
Có điều lửa giận của cậu tới nhanh đi cũng nhanh, dù sao cũng không phải chuyện to tát gì, không nhớ rõ thì tranh thủ thời gian luyện thêm, hình thành ký ức cơ bắp là được.
Cố Nghi Lạc uống cốc nước để bớt giận, cầm điện thoại lên định nhìn anh em trong nhóm các hiển thần thông (*) an ủi cậu thế nào, vừa nhấn vào nhóm, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
(*) Các hiển thần thông nằm trong câu “Bát tiên quá hải, các hiển thần thông” (八仙过海,各显神通; Dịch nghĩa: Tám vị tiên vượt biển khơi, triển lộ pháp thuật): Sau khi tham gia tiệc bàn đào của Vương Mẫu nương nương, tám vị tiên ( gồm Hán Chung Ly, Trương Quả Lão, Hàn Tương Tử, Lý Thiết Quải, Tào Quốc Cữu, Lã Động Tân, Lam Thái Hòa, và Hà Tiên Cô) lên thuyền quay về, Lã Động Tân nảy ra một ý, đề nghị mọi người không ngồi thuyền mà mỗi người hãy tự nghĩ cách để qua bờ bên kia, thế là 8 vị tiên đã sử dụng phép thần thông của mình để vượt biển.
Cụ thể nội dung cuộc trò chuyện như sau ——
Bành Châu: Lạc ca à cậu bình tĩnh chút [ Coca đông đá.gif ]
Tưởng Du: Yô, giận rồi [hóng hớt.gif]
Lư Tiêu Địch: Đàn em đừng như vậy mà, tối nay chị luyện đàn với em
Anh rể: Đúng vậy, anh rể cũng có thể giúp một tay
Đến chỗ này thì vẫn bình thường, tiếp sau đó phong cách mới thình lình biến đổi ——
Lương Đống: Lịch sử không có nếu như, chỉ có kết quả.
Lương Đống: Chuyện đã đồng ý với người khác, phải tuân thủ lời hứa.
Lần này Cố Nghi Lạc giận thật luôn, đàn chị khuyên nhủ cũng không ăn thua.
Buổi tối, phòng đàn, Lư Tiêu Địch kéo ghế xuống ngồi bên cạnh cậu: “Em xem đứa nhỏ Tiểu Lương này thông minh biết bao, còn rất hiểu vấn đề, dăm ba câu đã nói đúng trọng điểm.”
“Anh ấy bằng tuổi chị đấy, còn hơn chị 2 tháng.” Cố Nghi Lạc tức giận nói.
“Vậy thì lão Lương, lão Lương được chưa.” Lư Tiêu Địch khuyên tiếp, “Ổng cũng chỉ là nói sự thật cho em mà thôi, tuy nói hơi thẳng quá, nhưng lý lẽ đâu có sai phải không.”
Cố Nghi Lạc khinh bỉ nhìn khóa alto: “Không sai, nhưng dạy dỗ em ngay trước mặt nhiều người như vậy, không biết còn tưởng em tìm thêm ông ba nữa.”
Lư Tiêu Địch không nhịn được, phì cười: “Bạn trai mà em nhận định, tính cách ổng như nào chẳng lẽ em không rõ hay sao?”
Thì cũng vì rõ nên mới tức giận.
Cố Nghi Lạc nghĩ, đã gặp nhau đã hôn nhau đã sờ nhau, hòa nhịp sinh mệnh gì đó cũng hoàn thành rồi, Lương Đống anh vẫn không biết Cố Nghi Lạc em đây là người thế nào à? Em có tức giận đỏ mặt tía tai với ai bao giờ không?
“Tính tình hơi nhây giỡn một tý mà thôi, ôm ôm hôn hôn nâng cao cao là được rồi, thế mà còn dạy dỗ em.” Cố Nghi Lạc càng nghĩ càng tủi thân, “Lương Đống, anh cái đồ vô tâm!”
Cách đó hơn 9000 cây số, Lương Đống hắt hơi một cái trên lớp.
Lúc lấy giấy xoa mũi, anh nhớ đến mối liên hệ giữa nỗi nhớ và hắt hơi, cầm điện thoại ở góc bàn lên nhìn thoáng qua, không có tin nhắn mới.
Tuy ở phương diện tình cảm anh khá chậm chạp, nhưng không phải ngốc nghếch.
Anh biết, Cố Nghi Lạc giận rồi.
Lật lại lịch sử trò chuyện trong nhóm, tin nhắn cuối cùng của Cố Nghi Lạc được gửi từ 3 tiếng trước, chỉ một cái emoji [/mỉm cười].