“Dong tồn tại vì em, anh cũng vậy.”
***
Cố Nghi Lạc xấu hổ ngượng ngùng lấy mặt nạ xuống, như cô vợ nhỏ theo sau mông Lương Đống, đến quầy lễ tân của khách sạn để checkin cũng không dám ngẩng đầu.
Quẹt thẻ vào phòng, đèn sáng lên, Cố Nghi Lạc rung động vì cảnh tượng đập vào mắt.
Căn phòng ở tầng cao nhất rất rộng rãi, giường phải rộng ít nhất là 2m, chưa kể đến cửa sổ sát đất và bồn tắm hình tròn rất lớn.
“Đây, đây là phòng giường đôi tiêu chuẩn?” Cố Nghi Lạc không thể tin nổi.
“Ừ.” Lương Đống cởi áo khoác ra treo lên móc, “Thích không?”
Cố Nghi Lạc vịn vào lan can ban công, nghiêng người về phía trước thử rướn ra bên ngoài, cảm thụ gió tháng 5 ấm áp phất qua mặt, trong mắt là ánh đèn đô thị rực rỡ: “Thích lắm luôn.”
Lương Đống nhủ thầm không uổng công lúc trên đường anh lén lên mạng nâng cấp loại phòng, ngoài miệng thì nhẹ nhàng đáp lại: “Thích là được rồi.”
Hóng gió một lát, Cố Nghi Lạc quay vào phòng hí hoáy bồn tắm lớn, nước nóng hầm hập xả vào vách bồn trắng sứ, ngón tay vẩy lên một chuỗi hạt nước óng ánh, mắt cậu hấp háy: “Em đem theo mấy thứ cực hay ho cực hợp với cái bồn tắm này!”
Tưởng là mấy món đạo cụ khó miêu tả, nhưng nhìn thấy cậu móc hai con vịt con vàng khỏi ba lô, Lương Đống: …
Cố Nghi Lạc không thấy chỗ nào kỳ quái, thả vịt vàng vào bồn tắm.
Vịt con đồ chơi mập ú lúc lắc vẫy đuôi theo dòng nước dập dềnh, lòng dạ Cố Nghi Lạc ngứa ngáy, cởi quần áo ra muốn lội xuống bơi cùng.
Cởi được một nửa, quay đầu lại kêu Lương Đống: “Cùng nhau đi chứ!”
Phóng túng như thể cái người bỏ mặt nạ xuống lộ ra gương mặt đỏ tưng bừng vừa nãy không phải cậu.
Bồn tắm trong phòng đôi tuy không nhỏ, nhưng chứa hai tên con trai nam tính trưởng thành thì vẫn hơi chật chội.
Lương Đống ngồi xuống theo vách bồn, Cố Nghi Lạc tự giác ngồi vào lòng anh, hai người hình thành tư thế ôm từ phía sau, cơ thể chìm vào trong nước, không quá chiếm diện tích.
Hai con vịt đồ chơi tung tăng bơi lội trước người Cố Nghi Lạc, Cố Nghi Lạc chọt chọt mông con này một chút, rồi lại xoa xoa đầu con kia, khiến vịt vàng phát ra tiếng kêu cạc cạc cạc, chơi vui đến nỗi quên cả trời đất.
“Hồi nhỏ em luôn tưởng tượng trong nhà có một cái bồn tắm lớn thế này, mùa đông ngâm mình mùa hè lội nước, chắc chắn là thoải mái cực kỳ.”
Nhớ lại bố cục phòng vệ sinh của nhà họ Cố, Lương Đống nói: “Dưới vòi hoa sen có thể lắp một cái bồn tắm.”
“Thôi, tắm rửa mà còn phải leo ra leo vào, ba mẹ em ngã thì sao.” Cố Nghi Lạc gật gù đắc ý theo vịt vàng, lọn tóc ẩm ướt chọc vào mặt Lương Đống từng chút từng chút, “Hơn nữa cái đó tốn tiền bao nhiêu chứ, anh đúng là chàng công tử không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ thế nào.”
Lương Đống không thích xưng hô này, ôm chặt eo Cố Nghi Lạc, nói: “Gọi ca ca.”
“Hửm?” Cố Nghi Lạc quay đầu lại, “Cái này không thể gọi bừa đâu nhé.”
“Lần trước lúc gọi video…”
“Lần đó là muốn để anh thả lỏng, nhìn anh bận rộn nhiều ngày như thế, thật tội nghiệp.”
“Bây giờ…” Khẽ cắn vành tai của Cố Nghi Lạc, Lương Đống nói, “Cũng cần thả lỏng, cũng rất đáng thương.”
Cố Nghi Lạc bị ngụm cắn này làm eo nhũn chân run, vừa cảm nhận thứ gì đó đã có xu thế ngẩng đầu ở dưới người, vừa ngơ ngơ ngác ngác nghĩ, này lại học từ chỗ nào đây?
Đến khi nằm lên giường, thần trí quay về, Cố Nghi Lạc mới nhớ ra những gì đã chuẩn bị.
Lương Đống toát mồ hôi, đã vọt đi tắm gội, lúc đi ra trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, không thắt đai, có thể thấy rõ nửa mảng ngực và nhân ngư tuyến.
Cố Nghi Lạc lưu manh huýt sáo với anh: “Anh đẹp trai có dáng người đẹp ghê.”
Anh đẹp trai bị ghẹo quay người ra chỗ khác xoa tóc, Cố Nghi Lạc lại huýt sáo tiếng nữa: “Mông của anh đẹp trai cũng căng mềm quá ta.”
Lương Đống không thể nhịn nổi nữa, buông khăn mặt xuống, xoay người lại đi tới bên giường, nghiêng người áp xuống.
Tóc anh hãy còn ướt, đang nhỏ nước xuống.
Một giọt rơi vào khóe môi Cố Nghi Lạc, cậu duỗi lưỡi ra liếm, ngắm nhìn chàng trai phía trên người mình: “Em chưa nói xong mà.”
Lương Đống bị cậu trêu chọc đến độ toàn thân khô nóng, hô hấp cũng như bị phỏng: “Em nói đi.”
Cố Nghi Lạc vươn tay sờ lên vành tai ửng hồng của Lương Đống, ngước cổ rướn lại gần, thổi khẽ một hơi nóng bỏng: “Anh đẹp trai mau “chơi” em.”
.
.
Anh đẹp trai cũng muốn mau, nhưng việc này không gấp được, không muốn vui quá hóa buồn, thì nhất định phải khuếch trương cẩn thận.
Cố Nghi Lạc tự tách chân ra, tùy ý để ngón tay mang theo gel bôi trơn của Lương Đống ra ra vào vào.
Điểm mẫn cảm của cậu ở khá nông, bị đầu ngón tay cạ vào là tê rần cả người, ngay sau đó là rên rỉ không ức chế được.
Nghe mình rên đến nỗi đỏ mặt, Cố Nghi Lạc đụng gót chân vào lưng Lương Đống: “Em hát cho anh nghe một bài nhé?”
Không đợi Lương Đống gật đầu, cậu đã bắt đầu hát.
Trước tiên là hát “Oh it’ s so hot and I need some air”, sau lại hát “If you like you can touch me baby”, nó khác với bài hát Giáng Sinh phổ biến lần trước, là một ca khúc tiếng Anh Lương Đống chưa từng nghe.
Chỉ nghe ca từ đã biết đây không phải bài hát gì đứng đắn.
Ngón tay xấu xa đâm sâu vào trong, Lương Đống hỏi: “Học của ai?”
Cố Nghi Lạc đang hát đến đoạn “I wanna play in your deep”, bị đâm một cái như thế, âm cuối uốn cong thành mấy khúc.
“Tự mình học … A…” Khóe mắt Cố Nghi Lạc ứa lệ, còn muốn hát tiếp, “In your deep baby.
.
.
baby… đừng sâu như vậy!”
Bình tĩnh xem xét thì, Cố Nghi Lạc hát khá hay.
Lương Đống nằm trên người cậu thở dốc, phía dưới đã căng hết cỡ, không rõ là do kích thích sinh lý, hay là được tiếng ca của ai kia gợi lên lửa dục.
Đến khi khuếch trương tạm ổn, Lương Đống đè hai đùi Cố Nghi Lạc lên ngực, thứ ở thân dưới tì vào lối vào đã được nhúng mềm ướt, thủ thế chờ tổng tấn công.
“Muốn, muốn vào ạ?” Lúc này Cố Nghi Lạc mới bắt đầu căng thẳng, cắn môi thành màu máu, “Em chưa hát xong mà.”
Lương Đống hít sâu một cái, cố hết sức nhẫn nại: “Còn định hát gì nữa?”
“Toxic, độc dược.” Cố Nghi Lạc vươn tay, vuốt ve gương mặt sắc bén của Lương Đống, dần dần đôi mắt cậu lộ vẻ si mê, “Anh là độc dược trí mạng của em.”
Lúc bị đè xuống giường hung hăng thao làm, Cố Nghi Lạc không ngờ ca khúc đen tối của mình lại có hiệu quả như vậy.
Lương Đống giữ eo cậu, vừa nhanh chóng vừa nặng nề ấn cậu vào cây gậy kia, như sói đói mấy năm rồi không được ăn thịt.
Cố Nghi Lạc vừa đau vừa sướng bật khóc hu hu, thân thể bị thúc lao về phía trước liên tục, nước bọt chảy khỏi khóe môi rơi vào mu bàn tay, cậu mơ màng không rõ hỏi: “Anh… Anh uống… A, uống thuốc à?”
Cậu nghĩ gì thì hỏi nấy, ai ngờ lại chọc đúng vào lòng tự trọng kỳ quái của đàn ông khi trên giường.
Sau mấy cái đâm thúc sâu thẳm, Lương Đống chôn rịt trong thân thể Cố Nghi Lạc, nằm phục xuống, ngực anh dán vào tấm lưng trơn mịn của cậu, thấp giọng hỏi: “Anh cần thứ đó sao?”
Cố Nghi Lạc vô ý giẫm phải bom vội vã lắc đầu: “Anh không cần, em… em cần, cần được chưa? Chậm một chút, sâu quá, không chịu nổi hu hu…”
Bên này Cố Nghi Lạc dưới giường cười hì hì trên giường khóc chi chi kêu khóc đòi xuống, bên kia Lương Đống nhận được chỉ thị, ôm cả người lên bước xuống giường, bước vài bước gập ghềnh, đặt cậu xuống trước cửa sổ sát đất.
Xúc cảm lạnh buốt khiến Cố Nghi Lạc run rẩy không ngừng, cậu hơi sợ sệt nhìn ánh đèn neon ngoài trời đêm: “Tới đây, làm, làm gì?”
Lương Đống quỳ sau lưng Cố Nghi Lạc, đầu gối anh đẩy chân cậu ra, một tay tách rộng khe mông, một tay tóm lấy cái tay làm loạn của cậu: “Chẳng phải em muốn tư thế này ư?”
“Em, em không…”
“Em còn nói muốn không dùng bao để bắn bên trong.”
“Em đây không phải… Á!”
Lời còn chưa dứt, trong khoảnh khắc trống rỗng bên trong được lấp đầy, lồng ngực mướt mồ hôi của Cố Nghi Lạc đụng vào thủy tinh trong suốt, sau đó hai tay cậu cũng nhanh chóng phủ lên.
Vì gắng sức nên đầu ngón tay trắng bệch, để lại vài vệt nước.
Lúc ý thức chìm nổi, Cố Nghi Lạc nhớ hình như đúng là mình từng nói muốn thử tư thế này với thử không bao với A Đông.
Cậu khóc không ra nước mắt, cắn chặt môi, thầm nghĩ ai bảo anh nhớ kỹ chuyện này thế chứ?
Bấy giờ động tác của Lương Đống chậm lại, nhẹ nhàng rút ra cắm vào, cho Cố Nghi Lạc thời gian thích ứng.
Sở dĩ tư thế này hot trên mạng như thế, tất phải có chỗ kỳ diệu.
Hai chân Cố Nghi Lạc run lẩy bẩy, quỳ quá mệt, không nhịn được đè bớt trọng lượng cơ thể lên háng Lương Đống, thân thể càng hạ xuống, thì càng nuốt cái chày nóng đỏ cứng ngắc kia vào sâu hơn.
Cố gắng mấy lần thì đầu gối không trụ được nữa, Cố Nghi Lạc mở to mắt nhìn theo tiết tấu đâm rút, có cảm giác bị cắm tới tận cổ họng.
“Không, không được, không thể sâu nữa.” Cậu mếu máo chực khóc, yếu ớt vuốt ve cánh tay đang ghìm trên lưng mình, “Hỏng mất, đâm hỏng em mất!”
Không những Lương Đống không hề bị lay động, mà còn túm lấy tay Cố Nghi Lạc, để cậu sờ lên bụng chính mình.
Mỗi khi con quái thú rúc vào sâu, lại cảm nhận được làn da mịn màng dưới lòng bàn tay nhô lên một khối, ngoài miệng Cố Nghi Lạc gào khóc nói đừng, thân thể lại rất thành thật, ưỡn eo lên, gần như sụp đổ, bắn ra.
Chất lỏng trắng đục phun lên cửa kính sạch sẽ.
Cố Nghi Lạc vừa bắn vừa khóc nức nở kêu la: “Đừng đâm nữa, thủng bụng em… Sao anh lại xấu xa vậy chứ hu hu hu…”
Lần đầu tiên bị người lên án là “xấu xa”, Lương Đống thấy rất mới lạ, bèn ôm người về giường làm tiếp.
Cố Nghi Lạc cao trào một lần, toàn thân phủ một lớp hồng nhạt, vừa ngây thơ lại tràn ngập vẻ xinh đẹp thấm đẫm tình dục.
Mượn tư thế thao làm chính diện, cảm thụ cơn sướng khi được bao bọc chặt chẽ, Lương Đống vừa ưỡn hông vừa rạp xuống hôn Cố Nghi Lạc.
Lúc tách ra, tơ bạc treo bên khóe môi, lại bị Cố Nghi Lạc sắc tình liếm đi.
Cố Nghi Lạc thở dốc gấp gáp, hé môi ra lệnh: “Chỗ khác, cũng muốn.”
Lương Đống lấy dấu vết phủ lên vết hôn của đàn làm điểm xuất phát, một đường hướng xuống dưới, gặm cắn xương quai xanh, để nó kín vết tích, rồi anh liếm mút núm vú khiến nó căng trướng gấp đôi, ngay cả lỗ rốn nho nhỏ cũng không buông tha.
Làn môi nóng ướt dán vào phần bụng mềm mại, khiến Cố Nghi Lạc run rẩy liên tục, khó nhịn nâng cần cổ thon dài lên, tiếng rên rỉ mềm nhũn kéo dài, cũng êm ái như tiếng ca của cậu vậy.
Tay trái cậu đỡ lấy đùi, nâng lên cao thuận tiện cho động tác của Lương Đống, tay phải sờ lên cái bụng vừa được hôn.
Lúc này cảm giác sợ hãi vì bị đâm nhô lên đã tiêu tan kha khá, cảm giác khác đã chiếm thượng phong.
“Có phải chúng, chúng ta, chưa ăn cơm tối đúng không?” Cậu mở to đôi mắt ngập nước hỏi.
Lương Đống cho rằng cậu lại đang chất vấn năng lực của anh, nên thân dưới cứ đóng cọc liên tục không gián đoạn: “Hửm, em đói à?”
Cố Nghi Lạc gật gật đầu, lại lắc đầu.
Cậu rất hưởng thụ cảm giác bị khống chế trong tình dục, cậu bỏ ngón tay vào trong miệng cắn, mập mờ nói câu gì đó.
Lương Đống không nghe rõ, bảo cậu lặp lại lần nữa, cậu không chịu nói, Lương Đống bèn nặng nề chơi cậu, lần nào cũng vào cực sâu.
Bờ mông mọng đập vào vùng hông căng chặt, phát ra tiếng va chạm khiến người ta ngại ngùng xấu hổ.
Cuối cùng Cố Nghi Lạc bị ôm vào trong ngực với tư thế ngồi thao, hồn vía của cậu như sắp bị húc bay ra ngoài.
Cậu mềm oặt úp sấp lên vai Lương Đống, như dây leo bám vào vách tường kiên cố, đành thỏa hiệp: “Anh ơi, ca ca của em ơi, mau rót đầy em, cho em ăn no, thì… thì sẽ không đói nữa…”
Quả nhiên lời nói này có tác dụng hơn bất kỳ liều thuốc thúc tình nào, ngay lập tức Cố Nghi Lạc cảm thấy thứ trong người mình lại trướng to thêm mấy phần, gần như nong kín vách ruột cậu.
Ngay sau đó là đâm thọc hung mãnh và dày đặc.
Cố Nghi Lạc bị chơi quá ác, không chịu nổi phải cắn vào vai Lương Đống, tinh quan thất thủ trong màn lay động xóc nảy, bắn lên cơ bụng của Lương Đống.
Lương Đống cũng tuân theo chỉ thị của cậu, sau mấy lần bứt tốc nghiến sâu, trút hết vào trong cơ thể mềm mại của Cố Nghi Lạc.
.
.
Sau đó, Cố Nghi Lạc đã “cơm nước no nê” nhưng vẫn ăn thêm chút để lấp dạ dày.
Gọi phục vụ phòng, order đồ ăn nhanh kiểu Tây gồm bò bít tết và pizza, dựa theo khẩu vị của Cố Nghi Lạc, thêm nhiều cay.
Tiêu hao một lượng lớn thể lực sau trận vận động, Cố Nghi Lạc nâng miếng pizza to không kém mặt cậu là bao lên gặm đến nỗi miệng bóng mỡ.
Thấy Lương Đống chậm rãi cắt bò bít tết, cậu cũng hãm bớt tốc độ ăn lại, gặm từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ, lấy ly rượu vang uống thêm một ngụm, thở dài nói: “Biết vậy mang Khoái Khoái tới.”
Khoái Khoái là tên đàn violin của cậu, hôm nay Lương Đống vừa mới biết.
“Muốn chơi đàn?”
“Ừm, thêm chút nến thơm mùi hoa cỏ, em đệm đàn ở bên cạnh, oa, bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.”
Lương Đống: …
Hóa ra bữa tối dưới ánh nến là tự mình diễn tấu tự mình ăn?
Khoái Khoái không có ở đây, Cố Nghi Lạc đành phải tự tạo âm nhạc, tiếp tục ca hát.
“Don’t you know that you’re toxic?” Vừa hát vừa liếc mắt đưa tình với Lương Đống, “Taste of your lips I’m on a ride.”
Lương Đống bị trêu chọc đến nổi không xong, túm người lại hôn một trận.
Cố Nghi Lạc bị hôn cho choáng váng đầu óc, nếm được vị thuốc độc bò bít tết rượu vang.
Mùi rượu không đủ nồng, cậu lại uống thêm mấy hớp.
Tửu lượng của Cố Nghi Lạc rất kém, uống đôi chút là bắt đầu quậy, quấn chăn đứng lên xoay một vòng, hỏi Lương Đống: “Muốn xem em mặc váy không?”
Lương Đống suy tư một lát: “Cũng được.”
“Há…” Cố Nghi Lạc tranh thủ đá xoáy, “Em biết ngay là anh thích trai giả gái mà.”
Lương Đống đỡ trán, sao tự dưng lại nhắc đến đề tài này?
“Thật ra,” Cố Nghi Lạc chọt chọt tay dưới chăn, “Thật ra ấy, lúc gửi cho anh tấm ảnh kia, chính là tấm giả gái, đó không phải là em.”
“Anh biết.” Lương Đống nói.
“Sao anh biết?” Cố Nghi Lạc thò đầu ra, sau đó vỗ ót một cái, “À đúng rồi, anh chính là A Đông, A Đông chính là anh… Hu hu hu hu trả A Đông lại cho em!”
Tuy việc này A Đông không biết, nhưng trầm mặc một hồi, Lương Đống vẫn quyết định xin lỗi trước: “Xin lỗi em.”
Cố Nghi Lạc vung nắm đấm nhỏ nện anh: “Xin lỗi thì được gì? Sau này không thể show ân ái với A Đông nữa rồi!”
Lương Đống thoải mái bắt tay cậu lại: “Sao lại không, sau này có lời gì thì cứ nói với anh.”
“Không giống nhau.” Vẻ mặt Cố Nghi Lạc như đưa đám, “A Đông là 0, có những lời chỉ có thể nói với bạn ấy mà thôi.”
“…”
Cánh tay hơi dùng sức, Lương Đống kéo Cố Nghi Lạc vào lòng, để cậu dạng chân ngồi lên chân mình, nắm lấy cằm cậu để ánh mắt cậu không thể lảng tránh.
“Dong tồn tại vì em, anh cũng vậy.” Lương Đống nhìn cậu, “Nếu muốn nói gì thì cứ nói, anh và bạn ấy luôn luôn đợi lệnh.”
Cố Nghi Lạc nghẹo đầu, nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
“Thật.”
“Vậy em muốn gặp A Đông.”
“Được, A Đông đã tới.”
Cố Nghi Lạc chỉ chỉ vết cắn trên vai Lương Đống: “A Đông bạn nhìn này, tui cắn bạn trai tui, bạn nói xem anh ấy có tức giận không?”
Lương Đống đáp: “Anh ta sẽ không.” Dừng dừng lại bổ sung, “Trái lại anh ta cảm thấy rất sung sướng.”
Cố Nghi Lạc được lấy lòng, lại hỏi: “Tui hát cho anh ấy, anh ấy có thích không?”
“Từ biểu hiện của anh ta trong hôm nay, có thể thấy, anh ta rất thích.” Lương Đống trả lời.
Cố Nghi Lạc nhếch môi cười, rướn tới hôn Lương Đống cái chụt: “A Đông bạn thật tốt.”
Lương Đống sửng sốt một chút, lập tức dời ánh mắt, vành tai nhanh chóng đỏ rộ.
“Tôi gọi Liang đến cho bạn.” Anh rũ mắt, như thể đang ngượng ngùng, “Không thể hôn A Đông.”
“Vì sao?” Cố Nghi Lạc biết rõ còn cố hỏi.
Lương Đống ôm lấy Cố Nghi Lạc, xốc cậu lại gần hơn, cũng nhân lúc khoảng cách được rút ngắn mà hôn môi cậu.
Lần này hôn rất lâu, cũng hôn rất sâu, là thời lượng và sức mạnh mà bạn trai nên có.
Lúc tách ra, chóp mũi cả hai chống vào nhau, hô hấp quấn quýt vờn quanh không thể tách rời.
“Bởi vì chỉ có thể hôn bạn trai.” Lương Đống kề rất sát mà nói, “Hôn người khác, bạn trai sẽ tức giận.”
“Quào.” Cố Nghi Lạc khẽ thốt lên kinh ngạc, “Bạn trai hẹp hòi ghê ta.”
Lương Đống nhếch môi: “Ừ, hẹp hòi.”
“Vậy sao bạn trai biết A Đông sẽ trở thành bạn bè với Lạc Lạc?” Cố Nghi Lạc đặt câu hỏi, “Lỡ A Đông không phải kiểu Lạc Lạc thích, Lạc Lạc thích A Nam A Tây hoặc A Bắc hơn, thì phải làm thế nào?”
Ánh mắt Lương Đống trở nên sâu thẳm, như thể đang tự ngẫm khả năng mà cậu đưa ra này.
Sau đó, thình lình cánh tay đang giữ eo Cố Nghi Lạc siết chặt lại, Lương Đống dùng một phong thái không cho phép kháng cự, giam cầm cậu trong ngực anh, vẻ nguy hiểm quen thuộc lại di tán khắp nơi.
Giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Vậy anh sẽ… biến thành dáng vẻ mà Lạc Lạc thích.”
Hết chương 42.
_________________
Hai ca khúc mà Lạc Lạc hát là [Breathe on me] và [Toxic] của Britney Spears, gợi tình thôi rồi =))))))
Tuy vậy, câu hát “If you like you can touch me baby” và “I wanna play in your deep” thì không biết thuộc bài hát nào, hay là Lạc Lạc chế ra nữa =)))))) Bạn nào biết thì chỉ cho mừn nhaa ~
Edit: Cảm ơn reader “peww” đã chỉ hộ =))))) Là bài Rocket của Beyonce =)))))))))