Agnes mở tủ lạnh.
Part 1: Trống trơn.
Part 2: Trống trơn.
Đến part 3: Vẫn trống trơn.
- What the hell? Hết đồ ăn? Chết đói sao trời?
Cái tin " tủ lạnh trống trơn " ma sát với não của Agnes. Cố gắng lấy lại tinh thần, chỉ còn một người mà Agnes có thể tin tưởng vào lúc này nhất.
- Jeff! Jeff! Jeff! Jeff! Jeff! - Từ cổ họng Agnes phát ra chỉ đúng một từ. Và đó chính là tên của một người.
- Nhà mình có robot bị chập cháy? - Tiếng đáp lại của Jeff vọng từ ngoài phòng khách vào.
- Jefffffff!! - Agnes tức giận hét lên, ngồi bệt xuống đất mà lầm bầm, mắt vẫn trừng trừng nhìn cái tủ lạnh.
Jeff chạy xồng xộc vào, tưởng Agnes bị làm sao. Nhưng đành phải cố nín cười bởi hành động của Agnes.
Agnes ngồi im, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Jeff. Và đùng một cái, ánh mắt đấy đã bị Jeff ngăn chặn:
- Đừng có dùng đôi mắt năn nỉ đó với tôi - Jeff lắc lắc đầu để có thể thoát khỏi đôi mắt mà được cho là nham hiểm đấy.
Mắt Agnes chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy nói lên sự thật. Một sự thật mà ai cũng phải ngã ngửa vì sự thật đó.........quá đơn giản:
- Tủ lạnh HẾT ĐỒ ĂN!
Đúng là Jeff không bám kịp vào bàn thì đã ngã ngửa ra mà chết thật.
- Thì đi mua!!! -_-"
Agnes thản nhiên trả lời:
- No money!
- Tôi đưa cho!
- Xe hết điện.
Jeff cáu tiết. Máu đang cứ thế dồn lên. Và đỉnh đầu là đích.
- Thế cuối cùng là cô muốn tôi đi? - Jeff rít từng chữ qua kẽ răng.
- Correct! Nhìn mặt anh như thế mà sao thông minh vậy?
Khóe miệng Jeff bỗng chốc nhếch lên trong tích tắc. Sao tự dưng lại dụ hổ vào hang thỏ thế này?
- Nếu muốn tôi đi, tôi có hai điều kiện!
- What? Tôi nhờ anh có một việc mà anh đòi hai điều kiện. Chênh lệch nhỉ? - Agnes giơ hai bàn tay ra so sánh.
Jeff chẳng muốn dài dòng nhiều, chốt luôn một câu như dội thẳng một gáo nước đá lên mặt Agnes:
- Chấp nhận?
- Ờ. Điều kiện 1? - Agnes thở dài. Nhưng vẫn chẳng thèm đứng lên.
- Cô đi cùng tôi.
- Đơn giản. Điều kiện 2?
Jeff đột nhiên nở một nụ cười mà theo Agnes là dâm đãng. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay, đây là lần đầu tiên Agnes thấy lạnh lạnh sống lưng. Lí do thì không phải vì gió se lạnh của mùa thu khẽ " sờ soạng " vào sống lưng Agnes đâu.
- CÔ VỚI TÔI chụp ảnh!
Nếu không kịp chống hai tay về phía sau, chắc Agnes sẽ được trải nghiệm cuộc sống nằm giường bệnh viện thay cho nằm giường đệm trong " địa bàn " của mình.
- Chụp? Điều kiện quái quỷ gì vậy?
Biết thừa Agnes sẽ có biểu hiện y như lúc này, Jeff bèn giả vờ quay lưng lại, tiến thẳng về phía phòng khách để tiếp tục công việc xem TV " vô cùng vất vả ".
- Ơ! Không đi nữa!
Agnes liếc từ trên xuống dưới Jeff để đánh giá:
- Xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn còn bày đặt chụp với chả ảnh!
- Mặc kệ tôi - Jeff lườm lườm.
- Ỏ! Thế chụp xong use ( sử dụng ) photo wonder, camera 360 hay camera 365? - Agnes " ngây thơ " hỏi như thể ném thẳng đôi giày thối của ai đó vào mặt Jeff.
Mặt Jeff sa sầm như thể vừa bôi than lên:
- Mặt mộc! Đường đường là hot boy mà phải đi dùng mấy cái ứng dụng vớ vẩn để " lừa tình " fan ư? Chỉ có đứa không hề có não trong hộp sọ mới có thể hỏi những câu như vừa nãy! Ừ mà không chụp -> không mua -> nhịn đói chấm hết xuống dòng!
Jeff luôn sống theo nguyên tắc " Lợi thế thuộc về mình thì mình phải biết mà tận dụng ". Cũng không hẳn là một mình Jeff mà chắc chắn rằng ai cũng thế. Trừ những đứa không biết tận dụng thôi!
- 1 LẦN DUY NHẤT - Agnes gằn từng chữ một. Đó là một sự chuyển hóa từ cổ họng cho đến miệng, tác động vào răng và lợi rồi mới đi ra ngoài môi trường không khí.
Jeff hí hửng lôi chiếc điện thoại di động Lenovo S90 của mình ra chụp.
Agnes ngồi im không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên ánh mắt " dễ thương " khi nãy nhìn Jeff mà chiếu thẳng vào ống kính. Tưởng rằng đã qua được cái trò " bại não " của Jeff, ai ngờ.........
- Lần này mới là lần đầu tiên. Vừa rồi là lần " thử " - Jeff khoanh chân ngồi cạnh Agnes. Trông vô cùng nghiêm túc.
Cái chữ " thử " đập thẳng vào Agnes. Như kiểu nó vừa đẩy Agnes từ trên mỏm núi xuống vực thẳm ấy.
Không hề ngại ngùng, Jeff tựa luôn đầu vào vai Agnes, cười tươi như ánh mặt trời.
Tay Agnes đang chuẩn bị túm tóc Jeff thì Jeff bao trọn tay Agnes trong lòng bàn tay của mình ( hành động đó được gọi là nắm tay đấy ), giải thích tường tận cho Agnes hiểu:
- Tôi đề nghị " cô với tôi ". Mà vừa nãy " thử " ý, tôi chụp mỗi cô. Vậy là........ - Jeff bỏ lửng, để mặc cho Agnes muốn hiểu thì hiểu mà không muốn hiểu cũng vẫn phải hiểu. Đến trẻ con lớp 1 nó cũng biết sau cụm từ " vậy là " sẽ chứa những chữ gì. Chẳng lẽ Agnes 17 tuổi không bằng đứa 6 tuổi? Thế thì kém cỏi quá!
- Bẩn tính! - Agnes không thể nào nói cái giọng " chân tình " hơn trong lúc này. Ánh mắt nhấp nháy liên hồi. Miệng thì có hình dạng giống " :3 " trong facebook các bạn ấy! Chưa kịp để Jeff ghi nhớ hình ảnh " không có từ gì có thể diễn tả " trong bộ nhớ thì Agnes đã vùng lên với một tốc độ nhanh nhất có thể. Theo quán tính, Jeff sẽ nghiêng người và đổ rầm xuống đất. Dự đoán hậu quả là khu phố đó và các khu phố lân cận sẽ có hiện tượng nứt đường, đất có thể bị lún 50cm -> 70 cm, các ngôi nhà cao tầng có nguy cơ bị sập khá là............thấp, nhà cấp 4 sẽ là ngôi nhà vô cùng an toàn vào hoàn cảnh này.
May thay cho các khu phố đó, có một vị anh hùng chỉ bằng một hành động là chìa đôi chân: ngắn và trắng của mình ra, đỡ lấy đầu của Jeff là có thể cứu được hàng tỷ đồng do nhà nước cấp để làm đường. Quả là ngưỡng mộ vị anh hùng của mọi thời đại!
Đầu Jeff đáp ngay vào đôi dép bông chứa đầy máu me và hình zombie ngộ nghĩnh.
- Đứng lên phải nói một câu! Nhỡ tôi đập đầu xuống đất thì sao? - Jeff lồm cồm bò dậy.
Agnes chống nạnh, hếch mặt. Đó là biểu hiện cho việc sắp " thuyết giảng " về một vấn đề nào đó:
- Xuống tartarus. Anh chết cho đỡ chật đất. Nước ta đang gia tăng dân số. Người đồng tính yêu nhau cũng nhiều nhưng vẫn bị gia đình ngăn cấm nên dân số không thể giảm nhiều được. Còn bao nhiêu người vô gia cư, không có cái ăn mỗi ngày ngoài kia. Anh có thấy họ cực khổ lắm không?
Mỗi lần Agnes " dạy ", Jeff đều chăm chú nghe. Mà cái chăm chú ở đây là cứng họng, mắt mở to đến mức ngang bằng quả trứng, không thể nói được cái gì hết, tai lùng bùng như vừa có vụ nổ ở ngay sát bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh, hành động thì như bức tượng, à may mà còn khóe miệng cứ giật giật như bị tật. " Mắt mở to bằng quả trứng " chỉ là biện pháp nói quá thôi!
Sau khoảng một vài phút ngắn ngủi, khi đã lấy lại được tinh thần, Jeff bắt buộc phải nài nỉ và lấy một lí do khiến Agnes cũng phải run sợ dù chẳng hiểu:
- Vì bố mẹ tôi và bố MẸ cô đi!
- I don't understand!
- Listen ( Nghe này )! Tôi với cô sống chung nhà tầm vài tháng rồi, bận học không về thăm bố mẹ được thì gửi ảnh tôi chụp với cô để bố mẹ biết không lại sinh nghi rồi bàn này tính nọ còn rách việc hơn.
Agnes ngước mắt lên trần nhà, tay sờ sờ cằm:
- Cũng đúng! Okay! 1 ảnh nữa.
Agnes nhíu mày ngồi xuống, giơ bộ mặt mang đôi mắt tròn xoe màu xanh, khóe miệng hơi nhếch lên một ít.
- Chuẩn bị - Jeff chìa điện thoại ra trước mặt, chọn chế độ camera trước.
Trong khoảng thời gian bấm chụp, Jeff nhanh chóng chớp thời cơ quay sang hôn má Agnes. Kết quả là được luôn một ảnh " AWESOME ".
- Sorry ha! Tôi nghe thấy tiếng động lạ nên định quay ra xem, ai ngờ trúng...........- Jeff kiếm ình một cái cớ để thoát khỏi sự " trả thù đầy ngọt ngào " của Agnes. Jeff kéo dài giọng, đang định nói nốt phần còn lại thì đã bị Agnes lấy bàn tay nhỏ nhắn che mồm Jeff lại.
- Send ( Gửi ) ommy and daddy! - Agnes vuốt má thật lực. Như thể má Agnes vừa dính thứ gì đó kinh tởm và bẩn như " sh*t ".
Agnes chạy ra gara để lấy xe. Còn lại mình Jeff cứ đứng ngắm ảnh, khen lấy khen để như một thằng điên:
- Trội ôi! Đẹp dễ sợ luôn! Đặt làm hình nền ngay và luôn. Send bố mẹ á? Cái cớ thôi!
Môi của ai đó bỗng nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp nhưng không kém phần nham hiểm. Có một sự kì lạ không hề nhẹ ở đây.