Sau ngày hôm đó, anh vẫn không về nhà lần nào. Tôi cố gắng quên đi, một mình cảm nhận cuộc sống bình thản trôi qua. Ngày qua ngày đều lấy niềm vui vẽ tranh làm lẽ sống. Tôi ngồi nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ, chợt phát hiện hình như cũng lâu lắm rồi tôi không về thăm em trai. Tôigọi điện thoại cho dì, thông báo rằng hôm nay tôi sẽ về nhà ăn cơm. Tôi không nhớ lần cuối cùng tôi ăn cơm với gia đình là lúc nào. Từ khi tôi lấy chồng, mọi liên lạc với gia đình gần như cắt đứt. Đứa con gái nhưtôi đây rốt cuộc cũng chỉ để sử dụng ục đích tranh giành quyền lợi, đã sử dụng rồi thì quan tâm làm gì nữa. Nói như thế không có nghĩa tôi chấp nhận trở thành một công cụ mà không đòi hỏi gì. Điều kiện để tôiđi lấy chồng chính là 6% cổ phần trong công ty, trích ra từ 12% của dì. Dì ở đây chính là mẹ kế của tôi. Mẹ ruột đã mất lúc mới sinh ra tôi.Rất nhanh sau đó ba liền lấy vợ khác. Trong mắt dì, tôi giống như làmột kẻ ăn bám lâu năm không thể tống khứ. Tôi ngày ngày lớn lên với sựghẻ lạnh của ba, sự khinh miệt của dì. Rất may đứa em trai cùng ba khác mẹ không ghét tôi, mà ngược lại có phần quan tâm chăm sóc tôi. Đó làmột chút hơi ấm tôi cảm nhận được trong 25 năm sống trong ngôi nhà lạnh lẽo này
- Thưa ba thưa dì con mới về!
- Ờ! – Dì tôi đáp, nhìn tôi một cái rồi tiếp tục giũa móng tay
Ba tôi vẫn đang đọc báo, không buồn ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi nhúnvai, bước tới ngồi xuống ghế. Cô Quý quản gia trong nhà nhanh chóngmang nước trái cây lên cho tôi, còn gật đầu chào tôi cười vui vẻ. Ngẫmđi ngẫm lại quả thật cũng buồn cười, người chào đón tôi về nhà chính là người giúp việc, còn hai vị phụ mẫu trong nhà lại xem tôi như khôngkhí. Bạc bẽo làm sao!
————————
“Rầm”.
Tiếng đạp cửa khiến ba người chúng tôi đều giật mình, lập tức quay lại. Hoàng Khải vẻ mặt hết sức tức giận bước lại chỗ tôi
- May mà chị cũng ở đây! Em không phải mất công đi tìm!
- Có chuyện gì? – Tôi thong thả hỏi – Ngồi xuống đi, từ từ nói.
- Chị có biết hồi nãy em từ công ty về đã thấy ai không?
- Ai?
- Là anh rể….Anh ta…anh ta…đi với con hồ ly tinh đó…
- Ờ
- Cái gì mà “Ờ”. Chị không cảm thấy gì sao? Nói cho em nghe, có phải chị sống với anh ta rất uất ức không? Ly dị, ly dị đi!
- Im ngay! – Ba tôi nãy giờ im lặng, chỉ vừa mới nghe hai từ “ly dị” đã không kiềm được mà quát lên
- Ba… – Em tôi sợ sệt nhìn ông – Nhưng chị hai rõ ràng rất khổ sở, bacó thấy chị nghe tin chồng mình ngoại tình mà không biểu hiện gì không, chứng tỏ là chị bị riết rồi thành quen đó.
Tôi nghe lập luận của em trai mà dở khóc dở cười. Sao nó không nghĩ làdo tôi không yêu nên không đau. Chẳng lẽ tôi trong mắt nó đáng thươngnhư vậy sao.
- Không phải đâu! Là do chị không quan tâm! – Tôi đưa mắt nhìn mọi người, nhún vai tỏ ý không có gì mà phải bàn cãi.
- Phải sống thế nào thì chồng mới đi ngoại tình. Chắc cũng cứng đầu cứng cổ như ngày xưa chứ gì! – Dì buông lời mỉa mai
- Khải, chị không yêu anh ta, nên chị không ghen, em đừng lo!
- Nếu chị không yêu, sao còn sống chung với anh ta?
- Con còn phải hỏi, tất nhiên là vì gia tài nhà bên đó rồi!
- Mẹ… – Hoàng Khải hét lên
- Mày làm gì sửng cồ với tao. Tao nói không đúng sao?
- Nếu không phải vì cái nhà này, chị hai phải đi lấy người chồng như vậy sao?
- Nó ăn không của nhà này hai mươi mấy năm, bây giờ làm một chuyện nhỏ xíu mà cũng kể công nữa hả? Với lại nó cũng đâu làm không công, trướckhi đi còn lấy của tao 6% cổ phần.
- Là hạnh phúc của cả đời chị, mẹ nói nhỏ là nhỏ thế nào?
- Mày…- Khải, em thôi đi, đừng có cãi dì! – Tôi kéo kéo tay em trai mình
Ba vẫn còn tức giận, chỉ tay vào em tôi nói: “Mày đừng có lộn xộn! Chịmày tự biết cách giải quyết”. Nói dứt câu, ông cũng đứng lên bỏ đi. Dì trước khi đi theo ông, liếc tôi một cái rồi nói: “Không biết cô về thăm nhà hay muốn phá nhà nữa!”
- Chị hai, chị đừng giận mẹ. Em thay mẹ xin lỗi chị. – Hoàng Khải ngồi xuống bên cạnh tôi
- Không sao! – Tôi vỗ vỗ lên vai nó
- Chị hai, hôm sinh nhật chị, em đi công tác nên không chúc mừng chịđược. Em có mua quà cho chị nè – Hoàng Khải vừa nói vừa lục giỏ xách –Đây rồi! Là nước hoa, mùi hương chị thích nhất!
- Dù trễ lắm rồi nhưng cũng cảm ơn em! – Tôi vui vẻ nhận
- À, anh ấy về rồi. Chị biết chưa? – Thấy tôi im lặng cúi đầu, HoàngKhải lại tiếp tục nói – Anh ấy nhờ em hẹn gặp chị. Chị có bữa nào rãnh không?
- Gặp chị sao? – Tôi ngạc nhiên, không phải cách đây hai năm, anh đã quyết định đoạn tuyệt với tôi rồi sao
- Đúng, anh ấy nói đã nghĩ thông suốt rồi. Chỉ cần chị đồng ý, anh ấysẽ đưa chị đi. Chị hai, rốt cuộc hai năm trước, sao hai người lại chiatay, sao chị lại đồng ý lấy anh Phong?
- Em nhắn với anh ấy, tất cả đều là quá khứ rồi, chị đã có chồng, anhấy cũng nên có hạnh phúc của riêng mình…Không gặp mặt mới tốt cho cảhai…
- Nhưng mà…- Thôi được rồi, hôm nay chị về để ăn cơm…Nào đi ăn thôi – Tôi cắt ngang lời em trai, lôi nó vào phòng ăn
——————
Khi tôi vừa về tới nhà thì đã thấy chị Hoa đứng đợi tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi chị:
- Có chuyện gì vậy?
- Cô…à ừm…
- Có chuyện gì chị cứ nói đi, đừng ngại!
- Cậu chủ…cậy ấy….
- Anh ấy bị làm sao?
- Không phải bị gì, mà là cậu ấy hôm nay dẫn theo một cô gái…về nhà….Hai người họ…đang ở trên phòng
Lời nói của chị như tiếng nổ chát chúa bên tai tôi. Rốt cuộc anh ta xem tôi là gì. Anh ta đi ngoại tình, tôi không cản, nhưng tại sao dám đemngười phụ nữa đó về nhà, còn làm cái chuyện đó trong phòng của tôi. Tôi nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
- Cô…
- Khi nào anh ta vui vẻ xong thì nhờ chị nói với anh ta, tôi sẽ khôngbao giờ đặt chân vô ngôi nhà này nữa. Anh ta với cô tình nhân bé nhỏ đó hãy hưởng thụ đi…
- Cô đi đâu? – Chị Hoa lo lắng nhìn tôi – Cô như vậy thì chẳng khác nào để ả ta đắc thắng
- Không sao đâu, ai thắng ai thua bây giờ chưa nói trước được. Ngày mai tôi sẽ quay về lấy đồ đạc của mình. Chị chuẩn bị giúp tôi.
Tôi phóng xe đi, từng cơn gió táp vào mặt nhanh chóng làm khô đi nhữnggiọt nước mắt của tôi. Tôi không hiểu tại sao mình lại khóc, rõ ràngkhông yêu thì không đau nhưng tôi lại nghe rõ từng tiếng vỡ nát củatrái tim mình. Phải chăng đó là tâm trạng nên có của một người vợ bịphản bội. Tôi tấp xe vào lề, bụng cuộn lên từng đợt. Tôi dựa vào gốccây nôn thốc. Sau cơn nôn, tôi không còn một chút sức lực nào. Taychân mềm nhũn, tưởng như tứ chi không còn thuộc về mình nữa. Tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho em trai, người duy nhất có thể tin tưởng được
- Alô! Khải, em đến đón chị, chị…thật sự rất mệt!
Khi Khải chạy tới thì tôi đang ngồi bên vệ đường, tóc tai rũ rượi, thảm hại vô cùng. Đến lúc nhìn thấy em trai mình, tôi mới yên tâm mà ngấtđi
———————–
Tôi từ từ mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được mùi sát trùng ở bệnh viện.
- Chị hai, chị hai….Bác sĩ, chị ấy tỉnh rồi!
- Cô cảm thấy thế nào? – Một vị bác sĩ bước tới kiểm tra tình hình của tôi
- Tôi hơi nhức đầu… – Tôi khó nhọc trả lời
- Sức khỏe của cô rất yếu, nếu còn ngất xỉu như vậy sẽ không tốt cho đứa bé
- Đứa bé? – Tôi và em trai đồng loạt lên tiếng
- Cô có thai được khoảng ba tuần rồi. Cô nên giữ gìn sức khỏe của mình…
Tôi nhắm mắt, gật gật đầu. Trong lòng là một mớ hỗn loạn. Tôi có thai, nhưng lúc này đây tôi không biết mình có thật sự muốn đứa trẻ này haykhông.
- Chị hai, chị đã ngất hơn một ngày rồi. Em thật sự rất lo… – Em trai nắm lấy tay tôi
- Có ai biết chị như vậy không?
- Em chưa báo ai hết. Đứa bé…Chúng ta có nên báo cho anh Phong không?
- Đừng! Em hãy kiếm cho chị một căn nhà, chị muốn ra ở riêng. Còn nữa,em hãy qua nhà chị lấy đồ giùm, chị đã nhờ chị Hoa thu dọn.
- Chị và anh Phong xảy ra chuyện gì? Vì anh ta có người khác ở ngoài? Không phải chị bảo không cần để ý chuyện đó sao?
- Khải, chị hiện tại rất mệt. Có chuyện gì nói sau đi!
Người phụ nữ bình thường khi biết mình mang thai sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng trong tôi chính là chua xót, là nặng nề, còn có cả sợ hãi. Tôiquay mặt vào tường, cắn chặt môi cố gắng không để tiếng nấc bật ra. Nếu anh ta biết tôi mang thai đứa con của mình thì sẽ phản ứng như thế nào ? Bỗng dưng tôi rất muốn biết điều đó…