Tôi giật mình quay về hướng có tiếng nói, bất ngờ khi thấy mẹ của Minh Trường đứng sau lưng mình. Bà ta hôm nay ăn mặc hơi phô trương, rườm rà, kiểu cách, mang tính chất “khoe của” rõ rệt. Sao gu thẩm mỹ của hai mẹ con lại khác nhau một trời một vực như thế.
- Chào bà! – Tôi không đứng lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại
- Cô không mồi chài được con trai tôi, thì giả dạng tiểu thư trà trộn vào bữa tiệc này, định kiếm ình một đại gia sao?
- Bà...- Tôi cảm thấy máu nóng bốc lên tận đầu – Hừ, chỉ e là tôi đây không cần kiếm thì cũng có người tự nguyện. Người ta nói sống cho có đức thì tự động vận may sẽ tới, chỉ e rằng một số người cả đời không có phúc phận hiểu được câu đó.
- Ý mày là tao ăn ở thất đức đó hả?
- À, phu nhân chắc có hiểu lầm, tôi nào dám nói vậy. Hay là phu nhân tự cảm thấy mình như thế.
- Mày giỏi lắm! – Bà ta tức giận nắm tay tôi đứng dậy, lôi tôi đến trước mặt quản lý nhà hàng, quát lớn – Các người làm ăn kiểu gì, mà để cho loại người này vào được đây?
Cổ tay của tôi bị bà ta bóp chặt trở nên đau nhức. Sao tôi lại có thể yếu ớt để một người phụ nữ 50 tuổi ức hiếp thế này? Thiệt là xấu hổ quá đi mà! Có lẽ Thanh Phong nói tôi ốm yếu cũng có lý.
- Bà buông tay ra! – Tôi tức giận giật tay mình lại
- Xảy ra chuyện gì vậy? – Hai tiếng nói phát ra cùng một lúc
Tôi quay lại thì trông thấy Thanh Phong và Minh Trường đang bước tới, mỗi người mỗi biểu hiện. Vẻ mặt Thanh Phong chính là đằng đằng sát khí, hai chân mày khẽ cau lại. Còn Minh Trường lại tỏ vẻ lo lắng, ánh mắt khá áy náy hướng về phía tôi.
- Không có gì! – Tôi lắc lắc đầu
- Hừ, biết sợ rồi sao? – Bà ta bất chấp việc tôi đang làm dịu tình hình, tiếp tục oang oang – Tổng giám đốc Đinh, tôi chỉ là giúp anh đuổi người không mời mà tới thôi.
- Mẹ...- Minh Trường hốt hoảng ngăn bà ta nói thêm câu nào
- Người không mời? Không biết phu nhân đang nói đến ai? – Thanh Phong dùng giọng điệu lạnh lùng, hơi thở có chút đe doạ
- Chính là cô ta! – Mẹ của Minh Trường đẩy tôi về phía trước – Thứ con gái không biết liêm sỉ, ngang nhiên vào đây kiếm trai..Tôi không biết thằng ngu nào lại để cô ta lừa gạt..
“Bà chết chắc rồi!” – Đó là ý nghĩ đầu tiên tôi nghĩ tới khi bà ta nói hết câu. Quả thật lúc này Thanh Phong đã nắm chặt hai tay, cặp mắt đen kịt, mang màu sắc quỷ dị, toàn thân toả ra khí thế bức người, nhìn chằm chằm vào bà ta
- Tôi nghe nói phu nhân có một hợp đồng làm ăn với Chủ tịch Bắc?
- Đúng đúng! – Bà ta gật đầu như gà một thóc, vẻ mặt hớn hở - Là hợp tác xây căn hộ cao cấp.
Minh Trường lắc lắc đầu, vẻ mặt bất mãn, xem ra không thể cứu mẹ mình khỏi vận này rồi. Anh ta nhún vai, cầm ly rượu rời khỏi đó, xem như chuyện không còn liên quan gì đến mình. Tôi ngạc nhiên nhìn theo Minh Trường. Anh ta làm sao có thể để một mình mẹ đối mặt vấn đề như vậy.
- Trợ lý Kim! Anh thảo cho tôi một hợp đồng, đề nghị được hợp tác vào dự án của chủ tịch Bắc, với điều kiện chỉ có tập đoàn của chúng ta và ông ta được tham gia
.- Tổng Giám Đinh! Anh như thế chẳng khác nào muốn cướp hợp đồng của tôi. Với lại đầu tư bất động sản đâu phải là hạng mục kinh doanh của tập đoàn K.
- Tự nhiên tôi cảm thấy có hứng thú. Nếu bà có khả năng cạnh tranh với tôi thì có thể nói với chủ tịch Bắc. Chúng ta cạnh tranh công bằng mà.
- Sao phải là hợp đồng này? – Bà ta bất lực, giọng điệu đã mang hơi hướm cầu xin
- Không có gì! Tôi nghĩ cần giúp vợ mình giải toả bực tức. Có lẽ một hợp đồng nho nhỏ cũng có thể giúp cô ấy vui vẻ lại. – Thanh Phong nhếch mép
- Vợ anh có liên quan gì ở đây?
- Bạch Vy! Em nói xem món quà kỉ niệm ngày cưới này đã được chưa? – Thanh Phong quay qua nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, có một chút yêu chiều
Mẹ của Minh Trường che miệng, sợ hãi lùi ra sau mấy bước, khuôn mặt co rút lại. Tôi không biết phải phản ứng thế nào, áy náy nhìn ba ta và Thanh Phong. Tôi tất nhiên muốn dạy cho bà ta một bài học, nhưng hình như phạt thế này hình như nặng quá.
- Không cần đâu anh. Em thấy món quà này lớn quá, thật sự không hợp với em cho lắm. – Tôi xua tay
- Lớn sao? – Thanh Phong bước tới, choàng tay ôm eo tôi – Ý em là vẫn còn nhỏ. Hay anh mua một công ty về cho em quản lý?
- Gì chứ? – Tôi há hốc mồm, liếc qua mẹ của Minh Trường thì thấy mặt mày bà ta đã xám ngoét rồi – Không phải. Anh biết ý em mà! Đừng xuyên tạc nữa.
- Được rồi! – Thanh Phong hôn nhẹ lên má tôi – Em không thích thì thôi, anh sẽ tặng em món quà khác.
- Vậy...vậy hợp đồng đó – Mẹ Minh Trường lắp bắp hỏi
- Nhường lại cho bà!
- Cảm ơn, cảm ơn Tổng giám đốc!
- Bà nên cảm ơn vợ tôi mới đúng! – Thanh Phong không thèm nhìn bà ta, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt đang ửng đỏ của tôi
- Cảm ơn cô! Cảm ơn! – Bà ta thay đổi 180 độ, không ngừng cúi đầu cảm ơn tôi
“Kính lão đắc thọ!” – Tôi niệm niệm câu này trong đầu, cố nặn ra một nụ cười, phẫy phẫy tay can ngăn hành động quá khích của bà. Thanh Phong thấy tôi không thoải mái, liền ra hiệu cho trợ lý Kim kéo bà ta đi chỗ khác
- Làm vợ anh không đến nỗi mất mặt chứ hả?
- Không tồi! – Tôi quay mặt, không thèm nhìn nụ cười trêu chọc, tự mãn của Thanh Phong
- Vẫn còn một bất ngờ dành tặng em! – Anh nắm tay tôi, dẫn tới sân khấu trung tâm
Người dẫn chương trình thấy anh và tôi bước tới, nhanh nhẹn dẫn lời, lôi kéo mọi người tập trung lại. Anh ta giới thiệu Thanh Phong và tôi bước lên phát biểu vài câu. Tôi vòng tay mình vào tay anh, cảm thấy hơi xấu hổ, nhẹ nhàng bước lên sân khấu. Biết rằng mình xuất hiện chỉ để làm màu, nên tôi vui vẻ đứng sau anh nửa bước, nhường micro cho anh phát biều
- Hôm nay là kỉ niệm ba năm ngày cưới của tôi và vợ. Rất cảm ơn mọi người đã dành chút thời đến chia vui cùng gia đình chúng tôi. Nhân đây, tôi xin có một món quà tặng cho người vợ yêu quý của mình – Anh quay lại, khẽ nắm lấy tay tôi, đặt vào đó một chiếc chìa khoá – Anh biết em rất thích vẽ tranh, lại không muốn bán tranh của mình nhưng anh nghĩ người làm nghệ thuật rất cần người có thể chia sẻ. Anh là dân kinh doanh, không thể có tâm hồn nghệ sĩ để thấu hiểu hết. Đây là chìa khoá phòng triển lãm. Anh đã xây một phòng triển lãm nhỏ để em có thể giới thiệu tranh em vẽ với mọi người. Biết đâu được một ngày nào đó sẽ có một người khiến em muốn bán tranh cho họ. Món quà này mong em sẽ thích.
Anh dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương. Tôi nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, vô cùng cảm động. Không ngờ anh cũng có thể hiểu được sở thích của tôi, có thể nghĩ cho tôi nhiều như thế. Có người hoạ sĩ nào mà không mong muốn có một buổi triển lãm cho riêng mình, đằng này tôi lại được tặng cả một phòng triển lãm.
- Cảm ơn anh! Em rất thích! – Tôi mỉm cười
Mọi người bên dưới cũng vỗ tay chúc mừng chúng tôi. Đèn flash một lần nữa lại loé sáng lên. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao có nhiều phóng viên mảng văn hoá như vậy. Thì ra là để giới thiệu phòng triển lãm của tôi. Tuy nhiên làm tôi có một chút áp lực, nếu các bức tranh của tôi không có giá trị nghệ thuật, như thế chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ.
- Em đừng lo! – Anh dường như đọc được suy nghĩ của tôi, cúi người nói nhỏ vào tai tôi – Phòng triển lãm đó em thích ai thì mời người đó. Không cần mở cửa công khai. Đừng sợ người khác nói em kiêu căng, hay ghen tị nói em thùng rỗng kêu to. Em chỉ cần vui vẻ là được. Với lại, anh tin tưởng vợ anh là một hoạ sĩ tài năng. Em xứng đáng được mọi người biết tới.
Anh nâng ly rượu lên cao, cùng mọi người uống cạn. Không khí buổi tiệc trở nên vui vẻ hơn hẳn. Anh nhường sân khấu lại cho dàn nhạc hoà tấu. Âm nhạc du dương cất lên, tất cả quan khách theo bản năng bắt đầu bắt cặp khiêu vũ. Anh đưa tay có ý mời nhưng tôi lắc lắc đầu, chỉ vào bàn chân đã hơi đỏ của mình. Anh khẽ chau mày lại, ra hiệu cho trợ lý, rồi bất chấp ánh nhìn trầm trồ của mọi người, bế bổng tôi lên, bước ra khỏi sảnh tiệc. Tôi cảm giác hai má mình nóng bừng, chỉ có thế úp mặt vào ngực anh. Cửa thang máy mở ra, tôi phát hiện anh không bấm xuống mà lại di chuyển lên tầng trên
- Chúng ta không về sao?
- Đêm nay chúng ta ở đây! Em không biết phần lớn các cặp mới cưới đều tận hưởng đêm đầu tiên ở khách sạn sao?
- Anh...anh... – Tôi lắp bắp
Khi tôi chưa phản ứng hết câu thì đã đến nơi. Đành vậy, không thể trốn tránh cả đời được. Đó cũng chỉ là một chuyện “bình thường” thôi mà. Tôi không nói nữa, yên lặng để anh bế mình vào phòng
------------------------------------
- Bạch Vy! Lạy cậu, lạy cậu...Trả con ình...
Lan Linh nắm chặt lấy tôi không buông, tóc tai rũ rượi, cặp mắt đỏ ngầu đáng sợ. Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không cách nào có thể thoát ra được. Trong một góc tối, Hải Lâm cũng từ từ tiến về phía tôi, khuôn mặt lạnh lùng. Trong phút chốc anh giơ cao con dao đang cầm trong tay đâm về phía tôi
- KHÔNG!
Tôi hét lớn, ngồi bật dậy. Chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp, mồ hôi tôi túa ra như tắm, khoé mắt vẫn còn lưu lại giọt nước mắt chưa kịp rơi. Thanh Phong đang nằm bên cạnh, vội vàng ngồi dậy
- Em sao thế? Ác mộng sao? – Anh nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy tôi, bàn tay xoa lưng cho tôi
- Không sao!
Tôi cảm thất rất khó thở, lồng ngực như bị một tảng đá đè lên. Giấc mơ vừa rồi nhắc nhở tôi rằng tôi chính là đang vui vẻ trên nỗi đau của người khác. Tôi hít một hơi thật sâu, khẽ lách mình khỏi vòng tay của anh, cố nặn ra một nụ cười. Thanh Phong nhìn vòng tay đột nhiên trống rỗng của mình, ánh mắt sa sầm đi chút ít, nhưng không biểu lộ rõ ràng vẻ mặt không vui. Tôi xích ra một chút, nằm xuống, đưa lưng về phía anh. Thanh Phong bỏ qua sự cố ý xa cách, choàng tay qua ôm tôi, khiến người tôi khẽ run lên.
- Em có biết hơn hai năm qua điều anh cảm thấy đau lòng nhất là gì không?
- .... – Tôi im lặng vì cảm thấy anh không cần tôi trả lời
- Đó là mỗi đêm chỉ có thể nhìn thấy dáng lưng của em. Chỉ cần nghĩ tới không biết em quay mặt phía bên kia có ngủ hay chưa, có phải đang khóc hay không, hay là đang nhớ tới Hải Lâm, anh đều không thể chợp mắt được. Chỉ khi nghe tiếng thở đều của em, anh mới yên tâm ngồi dậy, rót ình ly rượu, vùi đầu vào tài liệu cho đến khi mệt mỏi, cố gắng giúp mình có được một giấc ngủ trọn vẹn...
- Em... – Tôi bất ngờ trước lời thổ lộ của anh, muốn quay người lại để nhìn anh
- Nhưng bây giờ anh đã biết, chỉ cần cùng em nằm trên giường, ôm em như thế này, dù em quay lưng về phía anh, anh cũng cảm thấy rất vui. – Vòng tay anh hơi siết chặt lại, khiến người tôi áp sát vào lồng ngực của anh, không thể nhúc nhích – Bạch Vy, hứa với anh, dù cả thế giới này vứt bỏ anh, em cũng hãy ở lại. Không cần em cùng anh đối mặt, chỉ cần cho anh nhìn thấy em...
Anh không nói nữa, chỉ yên lặng ôm lấy tôi. Hơi thở nặng nề phả vào gáy tôi nóng hổi. Tôi bật khóc, những giọt nước mắt vì những lời nói của anh mà không ngừng rơi xuống. Tại sao đến bây giờ anh mới nói với tôi những lời đó, tại sao sau khi trải qua những chuyện kinh khủng tôi mới biết rằng anh yêu tôi. Nếu như cách đây mấy tháng, tôi nghe được những lời này, có lẽ tôi sẽ mừng đến phát điên. Nhưng bây giờ tôi lại đâm ra sợ hãi, không phải tôi không cảm nhận được tình yêu của anh, mà là tôi không đủ can đảm để đón nhận. Dù tôi rất muốn suy nghĩ chỉ cần anh nắm lấy tay tôi thì anh có tàn nhẫn chà đạp cả thế giới cũng không sao. Tuy nhiên thế giới đó lại có gia đình, bạn bè, những yêu tôi yêu quý, tôi có thể ngoảnh mặt làm ngơ, một mình hưởng hạnh phúc được không? Tôi biết rằng anh yêu tôi, nhưng tình yêu đó không đủ lớn để trói buộc anh, khiến anh từ bỏ kế hoạch mà anh đã định ra. Cho nên tôi không thể hứa với anh, vì tôi biết đến một lúc nào đó, bắt buộc tôi phải lựa chọn rời xa anh...Hoặc nếu không, cả hai chúng tôi sẽ cùng nhau vào địa ngục...
--------------------------------