Em Không Hiểu Lòng Anh

Tôi bế Hy Hy lên, không hiểu sao nãy giờ con cứ khóc mãi. Dì từ nhà bếp bước vào phòng, nhìn tôi một cái, không nói không rằng đưa tay đón lấy Hy Hy
- Giữ một đứa nhỏ cũng không xong!
- Cháu đã uống sữa rồi, cũng không có đi vệ sinh, sao lại khóc thế chứ? – Tôi lo lắng
- Có thể bú chưa đủ! Đưa bình sữa đây!
Tôi ngoan ngoãn đưa cho dì. Quả thật sau khi uống thêm một chút, Hy Hy đã ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay của dì. Đừng trách tôi, vì tôi chưa có kinh nghiệm mà. Dì nhướng mắt, tỏ vẻ tự hào, sau đó đặt bé vào nôi, quay lại bếp. Tôi gãi gãi đầu, làm mẹ thật sự khó quá đi. Tôi mở tủ quần áo, định lấy cái khăn đắp cho con. Bỗng nhiên trong đống quần áo rớt ra tấm hình đã được dán lại bởi băng keo. Tôi vội vàng định cúi xuống nhặt lên, nhưng không biết Hoàng Khải bước vào phòng từ lúc nào, đã nhanh tay nhặt giúp.
- Chị!
Hoàng Khải định đưa cho tôi, nhưng cũng đã kịp đưa mắt nhìn qua tấm hình. Sau đó ngay lập tức, động tác của nó khẽ khựng lại, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang kích động. Tôi định lấy lại thì nó đã rụt tay lại, dán chặt mắt vào ba người trong tấm hình
- Người này…không phải là mẹ em sao?
- Uhm! – Tôi khó xử, né tránh ánh mắt của Hoàng Khải
- Còn người đàn ông này là ai? Đứa bé này nữa?
- Chị…không biết!
- Không biết? Vậy làm sao chị có tấm hình này?
- Chị… – Đến lúc này tôi không biết phải trả lời thế nào
- Em sẽ hỏi mẹ!
Không để cho tôi phản ứng, Hoàng Khải đã lao ra khỏi phòng. Tôi cắn chặt môi, vẫn không đủ dũng khí để đuổi theo, đến khi nghe tiếng chén vỡ trong bếp, tôi mới biết mình đã gây chuyện lớn rồi. Tôi chạy vào bếp, thấy Hoàng Khải nắm chặt nắm tay, cặp mắt đỏ ngầu, còn dì thì mặt mày tái mét, đang dựa lưng vào tường cố gắng chống đỡ sức nặng của bản thân.
- Mẹ! Ông ta là ai? Đứa bé này là ai? – Hoàng Khải bước tới, dùng cả sức lực lay người dì
- Khải! Em bình tĩnh!
- Chị biết chuyện gì đúng không? – Hoàng Khải quay qua nhìn tôi
- Không…Chị thật sự không biết! – Tôi cố sức lắc đầu
- Được rồi! – Dì hét lên – Một là con muốn biết sự thật và nhìn mẹ chết trước mặt con, hai là con bỏ qua đi, chúng ta xem như chưa từng thấy bức hình này.
- Tại sao? Tại sao lại giấu con? Người đàn ông này không phải là ba, đứa trẻ này cũng không phải là con. Họ là ai? Là ai?
Dì đau khổ, run rẩy quỳ sụp xuống sàn nhà. Tôi đứng một bên, cắn chặt môi. Tôi không nghĩ chỉ với một tấm hình lại làm Hoàng Khải xúc động như vậy. Bây giờ tôi mới biết dì trong lòng em trai tôi luôn luôn là một hình tượng tốt đẹp, không hề có quá khứ đen tối. Tôi không biết ẩn tình trong câu chuyện này là gì, nhưng nhìn dì chỉ biết khóc nức nở, không thể biện minh, tôi đoán rằng sự thật rất khủng khiếp. Có chăng mọi ân oán mà chúng tôi phải nếm trải đều là do dì gây ra.
- Đó là…là chồng trước của mẹ. Còn đứa bé đó là anh trai cùng mẹ khác cha với con. Họ đều đã chết trong một trận hỏa hoạn. – Cuối cùng dì không chịu nổi sự dồn ép của Hoàng Khải, run rẩy thốt ra từng chữ
Không chỉ mình Hoàng Khải chấn động, mà ngay cả tôi cũng không thể giữ bình tĩnh. Sự thật này dù tôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn khiến cả người tôi run lên bần bật. Hai người họ không chết, họ đã quay lại trả thù cả nhà chúng tôi. Trận hỏa hoạn? Năm đó là tai nạn hay do ai sắp đặt? Nếu vì tai nạn, tại sao ông ta lại muốn trả thù? Thanh Phong là anh trai của Hoàng Khải, anh có biết điều đó khi lập kế hoạch không hay chỉ làm theo lời ba mình. Tôi bám vào thành bàn, không để cho những câu hỏi khủng khiếp quật ngã.
- Họ vẫn chưa chết!
- Hả? Không, không đúng, chính mắt tao…Chính mắt tao…
- Người đàn ông đó chỉ bị phỏng nặng, dung mạo bị tàn phá. Còn đứa bé đó vẫn bình an vô sự, đã trở thành một người đàn ông tài giỏi.. – Tôi vẫn tiếp tục nói, mặc kệ vẻ mặt bị đả kích đến méo mó của dì
- Làm sao mày biết? – Dì lao lên nắm chặt hai vai tôi
- Trận hỏa hoạn năm xưa chỉ là tai nạn? Hay có người khác sắp đặt? Dì, con nghĩ dì là người có câu trả lời chính xác…
- Im! Im ngay!
Bà ta như một con thú hoang bị sập bẫy, cất lên tiếng kêu thống khổ. Hoàng Khải đờ đẫn, tiến về phía tôi, ánh mắt bi ai, dường như muốn nhìn thấu tâm hồn người đối diện

- Cho em biết? Hai người đó là ai? Sao chị lại có tấm hình này?
- Là…chủ tịch tập đoàn K và con trai ông ta, Thanh Phong – Tôi nặng nề nói ra từng chữ
- Không đúng! – Hoàng Khải lùi ra sau mấy bước, không muốn chấp nhận những gì tôi vừa thốt ra
- Chủ tịch K luôn luôn đeo mặt nạ, đó không phải là phong cách lập dị, đó là cách ông ta che đi những vết sẹo chằng chịt.
- Trận hỏa hoạn đó…
- Cái này chị không biết! – Tôi đưa mắt nhìn dì – Nhưng chị nghĩ chúng ta đều có câu trả lời rồi.
Hoàng Khải lắc lắc đầu, quỳ sụp xuống sàn nhà. Khuôn mặt trở nên đờ đẫn, vô cảm. Dì vừa bước tới ôm Hoàng Khải vừa phẫn uất nhìn tôi, dường như nếu có thể sẽ giết tôi ngay lập tức
- Mày hài lòng chưa?
- Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Con đã cố giấu nhưng không thể giấu mãi được. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hận thù cứ trả mãi không hết hả dì?
- Mày đi hỏi lão ta đó! Tao không biết gì hết! Không biết gì hết!
—————————————–
Hoàng Khải vùng khỏi cái ôm của dì, chống tay ngồi dậy, không nói không rằng bước ra khỏi nhà. Tôi không muốn em trai vì tâm tình bất ổn mà gặp phải bất trắc nên cũng vội vàng chạy theo. Tôi thừa nhận mình vì muốn biết sự thật mà bất chấp nỗi đau của người đối diện, từng lời từng chữ đều cứa vào tim của em trai. Hình ảnh tốt đẹp của dì trong lòng Hoàng Khải bao nhiêu năm chỉ trong một đêm bị đánh sập hoàn toàn. Bây giờ dì không chỉ đơn giản là người mẹ hung hăng, hồ đồ, mê cờ bạc, mà còn là người phụ nữ hám lợi hám danh, còn có thể là người ra tay trong trận hỏa hoạn năm đó. Con người đáng sợ như vậy thật khiến người con hiếu thảo như Hoàng Khải cũng phải né tránh.
- Đợi chị với! – Tôi nắm tay kéo Hoàng Khải lại
- Để cho em yên!
- Em định đi đâu?
- Em đi kiếm Thanh Phong! Em phải chứng minh mẹ không đứng đằng sau trận hỏa hoạn đó. Mẹ chỉ nghĩ rằng họ đã chết!
- Thanh Phong đi công tác rồi! Em bình tĩnh lại đi!
- Vậy thì… – Hoàng Khải đột nhiên nắm chặt lấy vai tôi – Tìm ông ta, chị biết chỗ ở ông ta đúng không?
- Chị…
- Dẫn em đi! Ngay bây giờ, nếu không làm rõ mọi chuyện, em sẽ hóa điên mất. Xin chị!
- Chị e rằng ông ta sẽ không cho em câu trả lời mà em muốn. Chỉ cần nhắc đến dì, ông ta đã cho người lôi em ra ngoài. Nếu em đã tin dì, hà tất gì phải làm sáng tỏ mọi chuyện.
- Em thà đau lòng một lần, còn hơn khúc mắc suốt đời. Nếu mẹ nợ họ thì em sẽ đứng ra trả nợ. Nếu tất cả là hiểu lầm, em bắt họ phải trả hết cho chúng ta.
- Được, chị đưa em đi! – Ánh mắt kiên quyết của Hoàng Khải đã thuyết phục được tôi

- Hai người muốn gì? – Ba của Thanh Phong vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, nét mặt và giọng nói đầy vẻ chán ghét
- Ba đã cho tụi con vào nhà, chắc cũng đoán được mục đích tụi con tới đây. Con nghĩ hôm trước ba không kể con nghe vì ba xác định con không phải là khán giả ba muốn. Bây giờ con đã đem khán giả đích thực tới, ba không cần phải làm khó dễ nữa đâu.
- Hừ – Ông khẽ nhếch mép – Đúng là cô rất thông minh.
- Cảm ơn ba đã quá khen. Con so với những người trong nhà này chẳng qua như kẻ học việc thôi!
- Đã vậy hôm nay tôi không cần phải đóng kịch nữa. Khán giả đã có, tôi không bắt đầu thì xem thường mọi người quá.
- Chủ tịch… – Trợ lý Kim có ý định ngăn cản ông
- Không sao, bọn trẻ ranh này nếu biết chuyện, cũng chẳng thay đổi được gì.
Tôi nhìn Hoàng Khải, dùng mắt hỏi em trai rằng nó đã suy nghĩ kĩ chưa, có còn muốn nghe sự thật nữa không. Hoàng Khải nắm chặt tay tôi, tỏ ý rất kiên định. Ba của Thanh Phong nhìn chúng tôi, rồi ngả lưng ra ghế, mắt nhắm lại, có lẽ đang sắp xếp lại câu chuyện của mình.
- Chuyện xảy ra rất lâu rồi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui