Tôi đi ăn mừng với em trai, về đến nhà cũng đã tối khuya. Vừa dắt xe vàosân thì điện thoại đổ chuông. Màn hình hiện lên dãy số quen thuộc. Phải nói cái việc xoá số khỏi danh bạ rất ấu trĩ, vì có những thứ gần như đã ăn sâu vào tiềm thức rồi
- Alô! Em nghe!
- Xin lỗi, chị có phải là vợ của chủ số điện thoại này không ạ?
- À…dạ không…à mà…có chuyện gì không anh?
- Xin lỗi chị, tại trong danh bạ anh ấy để như vậy. Nếu không phải, làm phiền chị liên lạc với người thân của anh ấy đến quán bar CK đem anhấy về. Anh ta đang rất say, không còn biết gì nữa. Địa chỉ là…
- Dạ vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn anh!
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, không biết phải làm gì. Gọi cho LanLinh hay là tự mình đi đón anh. Nhưng sao trong danh bạ của anh lại lưu số của tôi là vợ. Tôi lắc lắc đầu, có lẽ anh đã quên không đổi lại. Đã từng rất nhiều lần bị tình cảm anh xoay như chong chóng, lần này không được tự huyễn hoặc nữa. Tôi bấm số gọi cho Lan Linh, đầu dây bên kialà giọng nói quen thuộc: ‘‘Số máy quý khách vừa gọi…’’. Trùng hợp quánhỉ! Chồng đi nhậu , vợ cũng biến mất. Thiệt là…
Tôi bắt taxi tới quán CK. Vừa mới bước vào, tiếng nhạc chát chúa đập thẳng vào tai, khiến tôi xém chút nữa là bật ra. Tôi nhìn quanh quất một lúc mới phát hiện bóng dáng quen thuộc đang gục trên quầy rượu. Tôi bướctới, tính hoá đơn, rồi nhờ hai người phục vụ đem anh ra taxi giùm. Anhlúc này trông như con mèo, cuộn tròn người nằm trên băng ghế, đôi chânmày nhíu chặt lại. Sống với nhau hai năm, tôi chưa bao giờ thấy anh say đến nỗi không biết gì như bây giờ. Đã bảo anh phải thật hạnh phúc, sao anh lại làm mình ra nông nỗi như vậy. Tôi nhấc đầu của anh đặt trên đùi mình, để anh cảm thấy thoải mái một chút. Tôi khẽ vuốt nhẹ lên giữahai chân mày của anh, thật sự không muốn anh nhăn mày nhíu mặt như thế. Đột nhiên anh khẽ cựa mình, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng của tôi.Toàn bộ thân người tôi bị động tác đó làm cho hoá đá, trái tim đập hẫng một nhịp. Sau khi cố gắng trấn tĩnh lại, tôi xoa xoa mái tóc bờm xờmcủa anh, nói khẽ: ‘’Em không phải là Lan Linh!’’
Chị Hoa vội vàng giúp tôi đưa Thanh Phong đặt lên giường. Chị cứ liêntục lắc đầu, đứng một bên nhìn tôi cởi giày, lau mặt cho anh. Khi cảmthấy anh có vẻ đã ngủ sâu rồi, tôi mới bước ra khỏi phòng. Chị Hoa cũng lập tức bước ra theo tôi
- Lan Linh đâu rồi chị? – Tôi hỏi
- Ả ta sau cái hôm cô lại kiếm sợi dây chuyền đã bỏ đi đâu mất! Chắc là chạy theo thằng nào chứ gì – Chị Hoa vừa nói vừa nghiến răng nghiếnlợi – Bị đánh có một cái mà đã bỏ nhà đi…Cậu chủ ngày nào cũng say bítỉ. Hôm nay còn không biết cái gì. Nghĩ cũng đáng tội, mà thấy cậu nhưvậy, tôi cũng thấy thương.
- Bị đánh?
- Là bị cậu chủ đánh vì cái tội dám lấy sợi dây chuyền của cô. Tôi tình cờ đứng ở ngoài phòng nghe rõ hai người cãi nhau. Ban đầu là vì sợidây chuyền, cậu chủ bắt cô ta nói đã để ở đâu. Sau đó cô ta tức giậnnói cái gì mà cô không còn trong sạch, ngay lập tức cậu Phong chất vấncô ta sao lại biết chuyện đó. Rồi là tiếng đập vỡ đồ đạc. Sau cùng làtiếng hét của cô ta: “Anh dám đánh tôi!”. Hạ màn thì thấy cô ta gomquần áo bỏ đi. – Chị Hoa kể chuyện rất hăng say, cảm giác như đang miêu tả chuyện của ai, chứ không phải chuyện liên quan đến tôi
Thanh Phong, anh uống rượu nhiều như vậy là vì nhớ cô ta. Là vì cảm thấy có lỗi. Không có Lan Linh, anh sẽ trở thành một tên sống không ra sống,chết không ra chết như vậy sao? Anh thật sự đã sa vào vũng lầy, khôngthể thoát được nữa rồi. Nếu đã như thế sao còn vì chuyện của tôi mà gây sự với Lan Linh. Anh hối hận rồi đúng không? Tôi tự nhiên cảm thấy đau lòng, thở dài một tiếng. Nhưng mà tại sao Lan Linh lại biết tôi khôngcòn trong trắng, một sự ngờ vực nảy nở trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Nếu như những gì bất chợt tôi đang nghĩ ra đây là sự thật, thì quá đáng sợ. Tôi cảm thấy toàn thân run rẩy, chỉ cố gắng trấn tĩnh nói với chị Hoa
- Chị chăm sóc anh ấy giúp em. Em về đây. Cũng khuya rồi!
- Sao cô không nghỉ lại một đêm?
- Dạ thôi, nếu Lan Linh về bất ngờ, lại xảy ra hiểu lầm. Không đáng…
———————————–
Tôi bước xuống taxi, trông thấy Phúc ngồi trước sân nhà cậu ta, ánhnhìn mông lung, vô định. Trời đã rất khuya rồi, sao cậu ta vẫn còn chưa ngủ. Tôi cảm thấy tò mò nên gọi khẽ
- Phúc! Em chưa ngủ sao?
- Dạ – Phúc thoáng giật mình, gãi đầu nhìn tôi – Em ngủ không được!
- Sao thế? Nhớ em trai chị hả? – Tôi nói đùa
Khuôn mặt của cậu lập tức đỏ bừng, luống cuống không biết đặt tay chân ở đâu. Tôi tự biết mình hơi quá đáng, vội vàng bước vào nhà, xách ghế ra ngồi kế bên cậu. Nếu không để cậu nhóc này bày tỏ hết, e rằng sẽ cóngười hằng đêm mất ngủ à xem
- Em thật sự thích nó sao?
-….. – Phúc im lặng, gật gật đầu
- Từ khi nào?
- Có lẽ ngay lần đầu tiên anh ấy đến thuê nhà…Từ lúc đó, mỗi lần ảnh xuất hiện bên đây, em đều vô thức muốn nhìn thấy ảnh…
- Em biết nó không phải…?
- Em biết, nên em mới không dám lại gần. Hôm trước không hiểu sao lại nói như vậy…
- Tình yêu thật sự không có tội. Chỉ là mình không thích đúng ngườithôi. Em là một cậu nhóc tốt, nhất định sẽ có người yêu thương, che chở cho em. Cũng có khi em sẽ là người bảo vệ cho người đó. Tình yêu đồngtính thật sự rất khó, nhưng yêu phải một anh chàng kì thị đồng tính thì chính là đau khổ.
- Nhưng em….thật sự không quên được…
- Em trai của chị ngay từ nhỏ đã mang trên vai gánh nặng gia đình. Cảnhà chị chỉ có mỗi nó là nam mà thôi. Đối với chị, chỉ cần nó hạnh phúc thì sao cũng được. Nhưng ba và dì của chị sẽ không nghĩ như vậy đâu.Còn gia đình của em…Giả như em yêu nó, nó cũng yêu lại em, chắc chắncũng không thể có tương lai. Phúc, chị xem em như em trai. Trong truyện này, người tổn thương chỉ có thể là em thôi…Em hãy cố quên nó đi. Haylà thế này, chị sẽ chuyển nhà…Em sẽ không phải thấy nó nữa…
.- Dạ không, chị đừng chuyển. Em biết, biết rồi. Em hiểu mà. Chỉ cần thời gian.. – Giọng Phúc bắt đầu trầm đi, cặp mắt cũng đã đỏ cả lên
Tôi thật sự không hiểu tại sao tình yêu lại đau khổ như vậy. Yêu là hy sinh, là mất mát, là cảm thấy trái tim, khối óc không còn thuộc về mình nữa. Cậu nhóc kế bên tôi đây mới 19 tuổi, sao lại phải đối mặt vớichuyện thất bại trong tình yêu sớm như vậy. Liệu rằng hạnh phúc đang ởđâu đây? Tôi khẽ thở dài, vỗ nhẹ lên vai cậu. Phúc lúc này không kiềmđược, nước mắt bắt đầu lăn xuống
- Em xin lỗi! – Phúc vừa nói vừa lau nước mắt
- Không sao, thật sự là chuyện đau lòng mà. Rất chính đáng để rơi nước mắt!
———————————
Tôi đang ngồi xem tivi thì có người bấm chuông cửa. Chắc không phải làKhải, vì nó có chìa khoá nhà. Tôi đứng lên bước ra ngoài.
- Chào em! – Hải Lâm vẫy vẫy tay với tôi
- Anh…
- Cho anh vào nhà rồi nói chuyện.
- Em nghĩ hôm đó đã nói rõ ràng rồi – Tôi ngập ngừng
- Anh biết, nhưng anh nghĩ chúng ta vẫn là bạn chứ hả? – Hải Lâm tươi cười nhìn tôi
Tôi thở dài một tiếng, mở cửa cho anh vào nhà. Cửa vừa mới hé, anh ta đã chộp lấy tay tôi lôi đi
- Này này… – Tôi la lên
- Chúng ta đi ăn gì đi! Em biết anh bị đau dạ dày nặng mà… – Anh ta vừa nói vừa đi, không có ý định dừng lại
- Em…em còn chưa thay đồ – Tôi nhìn xuống bộ đồ bộ đang mặc trên người, không biết nên khóc hay nên cười nữa – Còn nữa, xe của anh….
- À à… – Hải Lâm buông tay tôi ra – Xin lỗi! Vì anh sợ em không đồng ý. Quay lại, quay lại. Hì hì.
Tôi phì cười. Cảm giác như ngày xưa khi chúng tôi còn là bạn học. HảiLâm lúc nào cũng hấp tấp như vậy, sức học của anh và Thanh Phong làngang nhau nhưng vì bản tính này mà anh luôn về sau Thanh Phong mộtbước. Nhưng Hải Lâm lại không cảm thấy đó là vấn đề quan trọng, lúc nào cũng cười xuề xoà cho qua mọi chuyện. So với một Thanh Phong hay loxa, nghiêm túc thì Hải Lâm là một mặt trái ngược hoàn toàn. Ngày xưa có lẽ tôi chính là vì bản tính không so đo thiệt hơn này mà yêu anh.
Hải Lâm ngồi đợi tôi ở phòng khách. Anh dường như rất vui vẻ. Khi tôi đi ra đã nghe tiếng huýt sáo sảng khoái của anh.
- Đi thôi!
- Được được! – Hải Lâm định bước tới nắm tay tôi, nhưng bất gặp ánh nhìn của tôi lại vội vàng bỏ ngay ý định
——————————
Chúng tôi bước vào quán ăn quen thuộc. Trước kia khi còn là học sinh sinhviên, có hai nơi nhóm tôi rất yêu thích, một là quán cà phê “Nắngchiều”, hai là nơi này – quán ăn vặt gần trường của chúng tôi. Bây giờdù chúng tôi không còn trẻ trung gì lắm, khi vào quán cảm thấy mìnhthật khác biệt với phần đông khách hàng, nhưng cảm giác khi đặt chânvào quán vẫn như ngày xưa vậy. Cô chủ quán trông thấy khách quen lâungày mới tới, vui vẻ tiến tới bắt chuyện
- Ây da, lâu lắm rồi mới thấy mấy đứa nghen! Hai đứa kia đâu?
- Dạ…. – Tôi cười cười, không biết trả lời thế nào
- Tụi nó tất nhiên là đi hẹn hò rồi ạ, hẹn hò thì làm sao vào chỗ đông người được! – Hải Lâm vui vẻ nói
- Thế hai đứa không phải hẹn hò à? – Cô chủ quán nói đùa lại
- Tụi con tất nhiên là đang….Hì hì, ngại quá! – Hải Lâm giả vờ gãi gãiđầu – Cô cho con một dĩa đủ thứ với hai ly chè thập cẩm đi!
- Được rồi, có ngay! Bày đặt mắc cỡ nữa chứ!
Tôi lườm lườm Hải Lâm, anh thiệt là mặt dày mà. Hải Lâm cố tình khôngđể ý đến ánh mắt của tôi. Chăm chú ngồi ăn đống cá viên chiên, bò viên, tôm viên đầy ụ. Thiệt là không có một khí chất gì cả. Tôi bật cười rồi cũng nhập bọn với anh.
Sau khi ăn uống no nê, Hải Lâm vẫn chưa thả tôi về nhà, dùng nam nhânkế dụ dỗ cô chủ cho gửi xe lại quán, tiếp tục lôi tôi đi tản bộ. Tôi vì cũng muốn giữ eo nên đồng ý với anh. Chúng tôi đi thật chậm, tận hưởng cảm giác mát mẻ buổi chiều tối.
- Công việc của anh tốt hả?
- Rất tốt. Dù anh mới chuyển về nhưng trưởng khoa rất chiếu cố anh. Còn em?
- Em mới được nhận vào một chân thư kí cho công ty thiết kế nội thất. Bốn ngày nữa là đi làm rồi!
Không khí lại tiếp tục một màn yên tĩnh. Đột nhiên anh bước nhanh lên mộtbước, đứng chắn trước mặt tôi. Tôi khá bất ngờ nhưng không phản ứng gì. Hải Lâm nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cuối cùng thở dài ra một tiếng, ủrũ nói: “Anh thật sự…”
Ngay khoảnh khắc Hải Lâm thốt ra câu nói đó, tôi vì ngại ngùng mà tránh né ánh mắt của anh. Vô tình nhìn ra phía sau lưng anh, tôi trông thấy một cảnh tượng vô cùng kinh khủng. Một người bị khoảng 3-4 người vây đánh ở trước cửa quán bar. Bóng dáng đó rất quen thuộc
- Hải Lâm, Hải Lâm – Tôi la lên – Anh nhìn xem có phải là Thanh Phong không?