Về phần Băng Thanh sau khi tỉnh dậy thì thấy Lâm Vũ Thiên đang nắm chặt tay cô.
" Chủ tịch làm phiền ngài giúp tôi rồi.
Tôi rất cảm kích" cô vội rút tay lại nhưng bị anh nắm chặt hơn
" Vũ Băng Thanh sao em lại giấu anh chuyện em mang thai"
" Anh có thể bỏ tay ra không đau quá" cô xoa xoa bàn tay đã đỏ ửng của mình
" Em nói rõ cho anh"
" Được thôi nếu anh đã muốn biết.
Tôi đúng là mang thai rồi nhưng nó không phải con anh"
" Nói dối"
" Sao tôi phải nói dối tôi mang thai 2 tháng rồi mà chúng ta đã ly hôn được 3 tháng.
Anh không tự nghĩ đi à"
"Được vậy đi xét nghiệm" anh bế xốc cô lên
" Thả tôi ra....!thả tôi ra nghe không anh lấy quyền gì xen vào cuộc sống của tôi"
" Ngoan đi không anh mà tuột tay là em rơi xuống đất đấy.
À nói cho em biết 1 chuyện anh chưa ký đơn ly hôn.
Vậy chúng ta vẫn là vợ chồng đó" anh ghé sát vào tai cô thì thầm thuận thế cắn nhẹ vào tai cô
" Anh...!vô sỉ"
" Anh chỉ vô sỉ với mình em"
Sau 7749 bước xét nghiệm thì
" 99,98% có cùng quan hệ huyết thống em nói sao về kết quả này"
" Tôi...!tôi" cô ấp úng
" Tại sao phải giấu anh" anh ân cần hỏi
" Anh đi tìm cô ta đi đến đây làm gì anh đến để lấy đứa bé đi à.
Tôi nói cho anh biết đây là con tôi không cho phép anh mang con tôi đi" cô uất ức vừa khóc vừa nói
" Nhưng nó cũng là con anh.
Em không cho anh nuôi nó thì 2 ta nuôi chung"
" Chẳng phải anh có Bạch Linh rồi à.
Anh lại định lừa tôi lần nữa à"
" Ngoan nghe anh anh và Bạch Linh đã kết thúc rồi bây giờ anh chỉ có em"
" Anh đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng tin anh lần nữa"
" Em không tin cũng được giờ thì về nhà thôi"
" Về nhà tôi thì để tôi tự về không cần phiền anh đâu"
" Ai nói với em là nhà em về nhà của chúng ta"
" Hả...!cái gì về nhà anh á....!thả tôi xuống đi" chưa kịp nói xong anh đã bế xốc cô lên.
" Tôi không muốn về nhà anh anh chẳng còn là gì của tôi nữa"
" Anh là chồng em " nói rồi anh ôm cô ra xe lái thẳng về biệt thự
" Chào thiếu gia chào phu nhân mừng phu nhân trở về" vừa bước vào cửa đã thấy hàng loạt người hầu cúi đầu chào
" Anh có thể thả tôi xuống không tôi đồng ý về rồi còn gì" cô thì thầm
" Hừmmm dạo này em có chút nặng đó nhưng chung quy lại vẫn là nhỏ quá rồi cần phải tẩm bổ thêm"
" Này anh nghe tôi nói gì không"
Được anh ôm từ bệnh viện về đến nhà rồi lên tận phòng làm cô xấu hổ chết mất.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là căn phòng của anh và cô vẫn được giữ nguyên sau 3 tháng cô rời đi
" Em tắm rửa thay đồ đi rồi xuống ăn luôn"
" Nhưng quần áo của tôi không có ở đây"
" Anh đã đến lấy rồi ở trong tủ ý"
Sau 1 hồi tắm xong cô bước xuống với bộ đồ con khủng long trông rất cute.
Cô gắp miếng thịt bò đưa lên miệng
" Hình như cái này không phải đồ dì Hạ nấu"
" Là thiếu gia nấu đấy ạ" dì Hạ vừa cười vừa nói
" Cũng được đó"
" Ngon thì em ăn nhiều vào "
" Anh cũng ăn đi"
Sau khi ăn no nê thì căng da bụng trùng da mắt cô bắt đầu buồn ngủ.
Vậy là cô lên giường ngủ trước còn anh thì làm việc tiếp.
Đến 3h sáng phần công việc cuối cùng cũng xong anh nhẹ nhàng lên giường ôm lấy cô.
Do cảm nhận được hơi ấm cô dụi dụi đầu vào ngực anh.
2 người ôm nhau ngủ đến sáng