Đang lúc định trao nhau nụ hôn " nồng cháy" thì
" Ọc....ọc " bụng cô réo ing ỏi
" Em đói rồi" cô nũng nịu kéo tay anh
" Được rồi ăn chút cháo đi rồi anh đưa qua gặp con"
Cô nhanh chóng ăn hết phần cháo rồi để anh đẩy đi gặp con vì còn yếu.
Nhìn con nằm trong lồng kính mà nước mắt cô rơi.
Bảo bảo thật sự rất dễ thương nha.
Đó là kết tinh tình yêu của cả 2 người
" Anh nói xem nên đặt tên con là gì"
" Hmmm tùy theo em thôi "
" Vậy đặt là Minh Nhật đi" cô lên tiếng
" Anh thích con gái hơn nên anh sẽ đặt tên cho đứa con gái của anh.
Bà xã mình phải cố gắng hơn rồi" anh khẽ nở 1 nụ cười tà mị khiến cô rợn tóc gáy
" Thôi không sinh nữa anh thích đi mà sinh" cô đánh vào người anh
Sau khi đưa cô trở về phòng anh lái xe đến Tô gia
Tô gia
" Minh Hạo mới đến hả con vào nhà chơi đi" Tô phu nhân lên tiếng
" Chào ba mẹ con mới đến.
Hôm nay con đến đây để gặp Tô Ngọc Tuệ"
" Ngọc Tuệ con tìm Ngọc Tuệ làm gì"
" Dao Dao phải sinh non là do cô ta"
" Không thể đâu Tuệ nó là chị mà nó chắc không làm vậy với em gái nó đâu" Tô phu nhân lên tiếng
Anh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho họ
" Cái gì" cả 2 người đều kinh ngạc.
Họ không ngờ con gái mình lại làm những việc như thế
" Ngọc Tuệ Ngọc Tuệ đâu rồi mau xuống đây" Tô lão gia tức giận hét lớn nhưng không có tiếng hồi âm.
Bực tức quá Tô lão gia đùng đùng bước lên phòng Ngọc Tuệ 2 người ở dưới cũng theo sau.
" Ngọc Tuệ mở cửa ra ngay" ông đập uỳnh uỵch vào cửa
" Ngọc Tuệ à mở cửa cho mẹ đi con" Tô phu nhân cũng ngon ngọt dỗ dành nhưng tình hình vẫn k, không khả quan cho lắm.
Tức quá anh đạp mạnh vào cánh cửa khiến nó như muốn rụng ra
( cửa kiểu: tao đã làm gì chúng mày mà chúng mày đạp tao)
Cánh cửa được mở ra mọi người xông vào thì thấy Ngọc Tuệ đang ngồi im trên giường co chân lại cuộn mình vào trong.
Nhìn hình ảnh cô gái nhỏ mặc 1 chiếc váy trắng dài tóc xõa ra đang thu mình lại mắt đăm chiêu nhìn vào góc tường gợi nên nỗi buồn và sự cô đơn man mác.
Nhưng trái ngược với hình ảnh đấy khi anh nhìn thấy cô khung cảnh ngày hôm đó như ùa về mãnh liệt.
Anh tức tối lao đến bóp lấy cổ Ngọc Tuệ thì bị ba mẹ cô lôi ra.
Ngọc Tuệ dường như thiếu dưỡng khí vừa được thả ra liền hít lấy hít để.
" Tại sao cô phải làm như vậy Dao Dao đã làm gì sai với cô" anh kìm nén cơn giận trong lòng mà hỏi
" Tôi không cố ý đó chỉ là tai nạn"
" Tại sao mày lại làm thế nó là em gái mày mà"
" Tao không ngờ tao lại sinh ra 1 đứa con độc ác như mày"
Mọi câu nói mọi câu chửi bới đều được cô thu hết vào tai.
Dường như bây giờ cô không thể chịu đựng được nữa.
Người ta nói tức nước thì vỡ bờ.
Cô gào lên
" Ngọc Dao Ngọc Dao suốt ngày chỉ Ngọc Dao tôi phát ngán cái tên này rồi"
" Trong lòng các người chỉ luôn có Ngọc Dao còn tôi là cái gì"
" Tôi đã nói tôi không cố ý rồi mà.
Sao các người không chịu tin tôi" cô nói đến đây vì tủi thân mà khóc nức nở như đứa trẻ.