Em không ngoan

Giang Vân Sầu vội vàng quay xong [ Bạch Lộ ] để giữa tháng chín bắt đầu quay chương trình tọa đàm mà phía trên đưa xuống, nói sao thì khách quý cũng đủ cả rồi, chỉ còn thiếu sự thống nhất bên đạo diễn thôi.
 
Thế là, suất diễn vốn hơn 4 tháng rút lại chỉ còn hơn 3 tháng.
 
Hôm nào Ninh Già Dạng cũng trở về Trang viên Hoa Hồng, tắm xong là ngã đầu đi ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng lạ ở chỗ càng mệt thì cô càng không ngủ được, đây chắc chắn là do chưa đủ mệt!
 
Phim khai máy được 3 tháng, Lương Dư Quỳnh trở lại đoàn làm phim.
 
Giữa lúc nghỉ ngơi, dưới tán cây.
 
Ninh Già Dạng thoải mái cầm một bình trà hoa quả, nghiêng người tựa lên ghế thư giãn xem Liên Thành Hoành quay bù cho cảnh diễn một người.
 
Không thể không nói kỹ năng diễn xuất của thầy Liên đúng là thuộc dạng tiền bối của của Ninh Già Dạng, đáng để học hỏi rất nhiều chỗ.
 
Tiểu Lộc cầm cây quạt hương bồ lấy được từ chỗ phó đạo diễn, vừa ngồi cạnh Ninh Già Dạng quạt gió vừa nói: “Chị, nghe nói lần này cô ta trở về là để tiến vào đoàn làm phim, cô ta còn yêu cầu biên kịch NN thêm đất diễn cho mình nữa!”
 
Một đứa có diễn xuất thuộc hàng cực phẩm thế mà lại dám yêu cầu xuất diễn của mình không được thua vai chính thì mặt mũi đứa này to cỡ nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn Giang không có hứng thú với mấy thứ này, nếu Lương Dư Quỳnh thật sự có thể thuyết phục biên kịch NN thêm xuất diễn cho cô ta, mà nội dung tình tiết ấy còn vừa lòng cô ta nữa thì ông ta sẽ đội ơn bọn họ, vì đã làm bộ phim này hoàn mỹ hơn.
 
Ninh Già Dạng bình thản nhấp một ngụm nước dưa hấu còn lạnh, nhạt nhẽo nói: “Cô ta dồi dào sức lực thật đấy.”
 
Nếu đặt phần sức lực này lên việc rèn luyện kỹ năng diễn xuất thì tốt hơn.
 
Tiểu Lộc rất tán thành.
 
Để tránh việc con khốn kia cứ NG mãi làm chậm tiến độ của đoàn làm phim, phần lớn suất diễn của cô ta đều phối hợp với tiên nữ nhà mình.
 
Ninh Già Dạng không có hứng thú trò chuyện mấy đề tài này, hàng lông mi cong lười biếng rũ xuống, tuy cái cây cô đang ngồi hóng mát cành lá um tùm nhưng vẫn có một ít nắng vụn xuyên qua tán cây.
 
Ngón tay trắng nõn như ngọc của cô dán lên cốc thủy tinh trong suốt, làm thứ nước dưa hấu đỏ tươi trong đó trở nên sáng ngời.
 
Chỉ có làm thế cô mới cảm thấy mát mẻ hơn chút.
 
Không biết đã qua mấy phút nữa, Ninh Già Dạng bỗng nhiên cảm giác trước mặt có thêm một bóng râm phủ xuống.
 
Lông mi cô khẽ run hai lần rồi chậm rãi mở ra.
 
Lọt vào tầm mắt là nam hai Chu Duyên, anh ta đang dùng kịch bản che nắng cho cô.
 
Không khí sạch sẽ giữa những lá cây bị mùi nước hoa nồng nặc trên người người đàn ông bao phủ, đôi môi đỏ của Ninh Già Dạng khẽ nhếch lên, không chút tiếng động ngồi dậy tránh xa ra rồi lễ phép hỏi: “Thầy Chu, có chuyện gì sao?"
 

Chu Duyên thấy cô tỉnh lại, khóe môi nhếch lên nửa vòng cung, nở nụ cười tự cho là rất đẹp trai, anh ta đè nhỏ giọng, biểu cảm dịu dàng: “Không có chuyện gì thì không thể tìm cô Ninh tâm sự sao?”
 
"Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi."
 
Ninh Già Dạng phát phiền.
 
Cô mở bình thủy tinh ra lần nữa, uống liền vài hơi, khi vị nước dưa hấu lành lạnh tràn ngập trong khoang miệng, sự khó chịu kia mới được xoa dịu đi.
 
Tiểu Lộc mới vừa đi lấy giúp cô cái quạt nhỏ, dưới bóng cây lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ.
 
Chu Duyên rất giỏi trong việc nghe lời đoán ý nên tự nhiên cũng nhìn ra thái độ xa cách lạnh nhạt của Ninh Già Dạng.
 
Thế nhưng anh ta cũng không tức giận gì, chỉ kéo cái băng ghế nhỏ ra ngồi ngay cạnh cô: “Tôi thấy chuyện tối hôm đó rồi.”
 
Anh ta thấy thì mắc mớ gì đến cô.
 
Ninh Già Dạng cảm thấy hình như người này rất quen.
 
Lòng bàn tay Ninh Già Dạng hơi mất kiên nhẫn vuốt ve ly nước, nếu không phải nhớ lại việc đã đồng ý với chị Thư là không thể gây chuyện ở đoàn làm phim, cô đã sớm úp bình nước dưa hấu này lên đầu anh ta.
 
Để rửa đi cái sự ngấy của gã.
 
Thấy Ninh Già Dạng không muốn đáp lời mình, Chu Duyên nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô, đáy mắt hiện lên ham muốn.
 
Người đẹp như vậy, dù là vẻ mặt nào cũng đều mê người.
 
Mỹ nhân lạnh lùng càng dễ kích thích lên dục vọng ham muốn của đàn ông.
 
Giọng điệu của Ninh Già Dạng lạnh lùng: “Vậy nên?”
 
Chu Duyên tự cho là nắm được nhược điểm của cô trong tay nên không chút e dè vẻ mặt lạnh nhạt của cô: “Tôi đã điều tra ra bạn trai của cô, là một bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh nào đó của bệnh viên Lăng Thành nhỉ.”
 
Ninh Già Dạng không ngờ anh ta thật sự có thể tra được, đôi mắt đào hoa khẽ cứng lại rồi bỗng dưng giễu cợt một tiếng: “Thì mắc mớ gì đến anh.”
 
Nói rồi cô đứng dậy rời đi.
 
“Nếu fan của cô biết, bạn trai cô chỉ là bác sĩ tầm thường, cô cảm thấy bọn họ sẽ chịu để yên sao?”
 
Ninh Già Dạng là nữ thần quốc dân đó, nếu thông tin bạn trai được giấu kín thì không sao, nhưng một khi bị fan biết thì chắc chắn sẽ ép bọn họ chia tay.
 
Giới giải trí có biết bao cặp đôi đã chia tay như vậy rồi.
 
Ninh Già Dạng nghĩ đến khuôn mặt hơn hẳn người thường và gia thế đỉnh của chóp kim tự tháp của anh, nụ cười giễu bên khóe môi càng ngày càng rõ.
 
Nghe là biết Chu Duyên điều tra nhầm người.

 
Lười nghe quá.
 
Ai ngờ Chu Duyên lại bước lên trước gọi cô lại: “Nếu cô ở bên tôi thì sẽ không có mấy phiền não như thế.”
 
“Lúc chúng ta công khai có khi còn có thêm một nhóm fan CP, đối với tôi và cô đều là có lợi không hại.”’
 
“Anh ta nghèo đến mức chỉ lái được chiếc xe ba mươi mấy vạn, ở bên cô chỉ là vì ham muốn thân phận minh tinh, tiền đồ của cô thôi, cô..”
 
Ham muốn thân phận, tiền đồ của cô, rốt cuộc là ai thế nhỉ.
 
Ninh Già Dạng nhịn.
 
Nhưng khi nghe anh ta chửi bới càng lúc càng quá mức, cuối cùng cô không thể nhịn được nữa.
 
Bóng người tinh tế thướt tha mặc sườn xám thêu màu tím nhạt chậm rãi xoay lại, khi ngoảnh đầu, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng phát ra ánh sáng rực rỡ, trông như mỹ nhân cổ điển làm người ta choáng ngợp trong các bộ phim cũ.
 
Đáy mắt Chu Duyên thoáng lên vẻ vui mừng.
 
Một giây sau.
 
Ninh Già Dạng ở ngay trước mặt anh ta dùng đầu ngón tay tinh tế vặn bình nước ra, úp nửa phần nước dưa hấu còn lại lên đỉnh đầu anh ta.
 
Thứ nước màu đỏ lập tức tưới ướt đầu Chu Duyên, rồi xuôi theo tóc chảy ào ào xuống đầy mặt mũi.
 
Chuyện xảy ra chỉ trong một chớp mắt, sự kinh diễm còn chưa phai trong đáy mắt của Chu Duyên đã biến thành khiếp sợ và không tin nổi.
 
“Cô cô cô...”
Có không ít người nghe động tĩnh của bọn họ nên quay lại nhìn sang.
 
Mà Ninh Già Dạng giội nước người ta xong đã sớm thuận tay nhét bình nước vào trong tay Chu Duyên, đồng thời đôi đồng tử xinh đẹp hiện lên vẻ đầy kinh ngạc, thốt lên trước: “Thầy Chu, dù thầy có nóng đến mấy thì cũng không thể dội nước dưa hấu lên đầu mình thế chứ!”
 
Kỹ năng diễn xuất tăng vọt, phản dame.
 
Những người khác nhìn sang thấy Chu Duyên cầm bình nước trong tay, trên trán đầy thứ nước trái cây màu đỏ, trông cứ như tự anh ta làm vậy.
 
Chu Duyên thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình giống như nhìn thằng ngu, anh ta phản bác theo bản năng: “Là cô ta giội tôi!”
 
Biểu cảm trên khuôn mặt tinh xảo của Ninh Già Dạng càng thêm vô tội: “Tôi có bị bệnh đâu, không lại giội anh làm gì.”
 
“Hơn nữa thầy Chu cao hơn tôi nhiều như vậy, nghe nói năm đó anh còn là vận động viên chạy cự li ngắn, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, nếu có giội sao anh không tránh?”
 
Chu Duyên: "..."

 
Sao anh ta có thể nói mình nhìn cô đến ngẩn ngơ nên bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để né tránh được chứ.
 
Ninh Già Dạng làm chuyện xấu xong, cả người sạch sẽ nghênh ngang rời đi dưới ánh nhìn của mọi người.
 
Để lại Chu Duyên ăn thiệt ở đó.
 
Một nhân viên công tác nào đó trong đoàn làm phim còn thương xót nói: “Nghề diễn viên này đúng là vất vả quá, mấy người nhìn thầy Chu xem, trầm mê diễn xuất đến nỗi chưa thoát ra được, ngay cả tinh thần cũng thất thường.”
 
Đến khi truyền lên mạng thì bị mấy marketing ăn dưa biến tấu thành đủ thể loại.
 
Vô duyên vô cớ bị gán lên cái mác tinh thần thất thường, Chu Duyên hận không thể giết chết Ninh Già Dạng.
 
Ban đêm, Trang viên Hoa Hồng.
 
Ninh Già Dạng mềm nhũn vùi vào trong sofa, cô đang báo cáo chuyện ngày hôm nay với người đại diện.
 
Cô không hề có chút chột dạ khi làm chuyện xấu mà còn lý lẽ hùng hồn: “Là anh ta trêu chọc em trước!”
 
Ngôn Thư nhức đầu đến mức không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu uể oải,
 
“Chị vừa đi có mấy ngày thôi mà lại gây ra chuyện gì nữa đấy.”
 
“Nếu Chu Duyên thật sự tung chuyện bác sĩ Thương ra thì phải làm sao bây giờ? Mấy đứa tiểu nhân rất khó chơi, chúng ta không biết đã ăn bao thiệt thòi từ mấy thứ đó rồi.”
 
Ninh Già Dạng không thèm để ý vuốt khẽ chiếc vòng thỏ ngọc, dường như làm vậy có thể khiến cô bình tĩnh lại để suy nghĩ.
 
Ánh mắt cô rơi vào đám hoa hồng nở rộ ngoài trời, trên gương mặt tinh xảo mang theo ý không thèm đếm xỉa mà nở nụ cười: “Tung thì cứ tung thôi, bác sĩ Thương của chúng ta cũng đâu phải là người mà người ta không nhận ra.”
 
Hơn nữa, Ninh Già Dạng cược rằng gã kia chỉ là muốn dò xét đầu đuôi, thăm dò cô mà thôi.
 
Trước khi có đáp án chính xác, anh ta sẽ không dễ dàng tung tin ra đâu.
 
Chứ nếu giờ tung ra thì còn có thể uy hiếp cô như nào?
 
Khi nào nắm chắc nhược điểm của người ta trong tay mới có thể uy hiếp bọn họ được.
 
Ngôn Thư phản ứng lại: "Ý em là, anh ta sẽ còn uy hiếp em?”
“Chu Duyên là muốn đạp em để bò lên, giẫm lên một lưu lượng, cơ hội tốt như thé, nếu chỉ vì một bình nước dưa hấu mà có thể buông, thì chẳng phải đi tong một hai tháng điều tra của anh ta rồi sao.”
 
Ninh Già Dạng không nhanh không chậm vân vê quả dâu tây màu trắng sữa, sau đó cắn hai miếng.
 
Quả nhiên, mãi đến khi đóng máy, Chu Duyên cũng không tuôn tin ra.
 
Ninh Già Dạng đoán, anh ta vẫn đang tiếp tục điều tra.
 
Khoảng thời gian này đoàn làm phim sóng lặng gió êm, chỉ có một chuyện cười như này.
 
Ngày Lương Dư Quỳnh đóng máy.
 
Trước đó Lương Dư Quỳnh dựa vào thân phận tư bản của mình uy hiếp Hạ Thanh Nại thêm đất diễn cho cô ta, nhưng bị Hạ Thanh Nại từ chối, thế là sau ngày hết suất diễn cô ta lên weibo ám chỉ biên kịch của đoàn làm phim bị Ninh Già Dạng mua chuộc, sợ cô ta đoạt ống kính nên không chịu tạo tạo hình đẹp cho cô ta, nên fans không cần phải thất vọng.
 

Điều này chọc giận fan cuồng của Lương Dư Quỳnh, toàn bộ fan tràn vào weibo của Ninh Già Dạng và Hạ Thanh Nại, thay thần tượng lấy lại công đạo.
 
Ai ngờ, nhân vật không có cảm giác tồn tại gì trong đoàn làm phim – Hạ Thanh Nại trực tiếp post trên Weibo…
 
Biên kịch NN: Thứ cho tôi nói thẳng, kính thưa quý cô đáng kính nào đó, việc cô muốn lộng lẫy đến mức áp nhân vật chính, người làm biên kịch như tôi rất khó xử, lúc này đây tôi cũng chỉ có thể đề nghị cô chui vào bụng mẹ lại đi thôi.
 
Ý rất rõ ràng, có cho cô ta thêm phần đất diễn như nào thì cũng sẽ bị nữ chính áp thôi.
 
Ninh Già Dạng đang chuẩn bị đi ngủ thì lại thấy Lương Dư Quỳnh lại giở trò trên mạng, đang định đăng weibo thể hiện mình bị nồi từ trên trời rớt xuống trúng đầu thì không ngờ vừa lướt đã lướt đến weibo của Hạ Thanh Nại.
 
Mắt Ninh Già Dạng ngậm lấy ý cười, đầu ngón tay trắng nõn khẽ điểm, thật lòng like cho Hà Thanh Nại một cái.
 
Bỗng nhiên…
 
Cửa phòng bị Ngôn Thư đẩy ra, chị ấy đã đến mấy ngày trước rồi, định là theo Ninh Già Dạng quay phim cho đến tháng sau rồi đóng máy.
 
Thấy Ngôn Thư hấp tấp vào đây, một sự chột dạ lướt qua đáy mắt Ninh Già Dạng, cô vừa mới like thôi mà, nhanh như vậy đã bị chị Thư phát hiện rồi sao?
 
Ai ngờ, câu đầu tiên Ngôn Thư mở miệng nói là. 
 
“Chồng em chính thức ra mắt rồi!”
 
“Hả?”
 
Cô lập tức thở hắt ra, ra là không phát hiện ra việc cô like.
 
Chờ đã, chính thức ra mắt?
 
Chồng cô?
 
Sau khi Ninh Già Dạng phản ứng lại, suýt thì đã rằng mình nghe lầm: "Chồng nào?”
 
Ngôn Thư thiếu điều trợn trắng mắt: “Em còn có mấy ông chồng nào sao chị không biết!”
 
Vậy mà Ninh Già Dạng còn thật sự suy tư hai giây, sau đó mới nghiêm túc lắc đầu: “Chỉ có một người thôi.”
 
Ngôn Thư cạn lời: Sao lại nghe ra mấy phần tiếc nuối nhỉ?
 
Ninh Già Dạng: “Chính thức ra mắt chuyện gì?”
 
“Tự em xem đi.” Ninh Già Dạng nhận lấy máy tính bảng Ngôn Thư đưa đến, mắt cụp xuống…
 
Cái tên Thương Dữ Mặc này đã vọt thẳng lên hotsearch thứ nhất trên Weibo.
 
Cô vừa ấn mở đã bị video trên trang đầu hấp dẫn.
Ảnh bìa của video chính là bức ảnh Thương Dữ Mặc mặc áo khoác trắng, bên trong là áo sơ mi cùng màu, cúc áo không cài hai viên, đôi môi mỏng hơi cong lên, cặp mắt màu nâu nhạt nhìn thẳng ống kính, nhìn như cười nhưng không phải cười, khuôn mặt đẹp trai tự phụ lộ ra vài phần lơ đãng không kiểm soát được.
 
Ngắm nhìn ảnh chụp trên trang bìa, ngón tay Ninh Già Dạng thoáng ngừng lại mấy giây, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy đầu ngón tay hơi bỏng, rõ ràng là cách một màn hình chứ không phải thực sự chạm vào người đàn ông này mà.
 
Nửa ngày sau, Ninh Già Dạng mới chậm rãi ấn mở video.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận