Em không phải đồng tính


Chương 1: Sự cố bất ngờ
Nó và hắn, mỗi đứa một cái máy tính ở quán internet. Nó thấy cái gì đó hay hay liền gọi giật hắn:
- Anh! Mở trang này đi, nhanh, có cái này hay lắm.
Thế là nó gửi cho hắn đường link của trang đó. Hắn nhấn vào, thấy hiện lên dòng chữ: “BÀI TEST GIỚI TÍNH”. Mắt hắn lơ ngơ, hỏi nó:
- Cái này thì hay cái gì? Anh đang chơi game hay.
- Thử test đi anh, rồi xem kết quả thế nào, em thấy cái này hay đấy.
- Thôi, em thử đi, để anh chơi game tiếp.
Hắn vừa nói thì con bé giật tay áo hắn nài nỉ:
- Thử đi anh, đi mà.
- Thôi, anh không thích, có gì hay đâu. - Hắn nói.
Con bé nheo mắt lại nhìn hắn, rồi nói tỏ vẻ nghi ngờ:
- Thật không đấy? Hay là…
- Hay là gì? Em lại nghĩ linh tinh gì đấy?
- Hề, thế thì test thôi.
- Thôi được rồi, chiều em đấy nhé.
Thế là nó hí hửng quay lại bài test và bắt đầu làm. Sau khi trả lời hết năm mươi câu trắc nghiệm, hắn quay sang than với nó:
- Chẳng có gì thú vị cả, thế mà em cứ thích cơ.
Nó toét miệng cười và nói:
- Anh ấn enter đi xem kết quả.
Hắn ấn enter thì thấy hiện lên kết quả: “Bạn mang giới tính nam 97%.” Hắn cười đắc ý.
- Em thấy chưa, có gì mà phải test đâu, để anh xem kết quả của em thế nào. - Hắn nhổm người sang máy nó rồi nói.
- Em chưa xem kết quả, em còn hai câu nữa.
- Em làm nhanh đi, xem nào.
Nó vừa làm xong, hắn nhanh tay ấn enter. Kết quả hiện lên trên màn hình máy tính: “Bạn có giới tính nữ là 35%, giới tính nam là 65%.”
Bốn con mắt trợn tròn nhìn kết quả, nó nhìn hắn nói:

- Cái này sai rồi. Kết quả của em sao lại 65% giới tính nam được?
- Ai bảo em cứ đòi thử, để anh xem nào.
Hắn kéo con trỏ chuột lên rồi đọc bài test của nó. Đọc xong câu thứ nhất, hắn quay sang nhìn nó. Đọc xong câu thứ hai, hắn lại nhìn nó. Đọc câu thứ ba, hắn hơi bất ngờ. Càng đọc tiếp, hắn càng thấy sốc và choáng váng về những đáp án của nó. Đọc tới câu ba mươi, hắn không thể đọc tiếp được nữa. Hắn không thể hiểu sao nó có thể chọn những đáp án như vậy. Trong đầu hắn lúc này hiện lên rất nhiều hình ảnh về nó xoay quanh những đáp án nó chọn.
Thấy hắn dừng lại không đọc nữa, nó ngước mắt lên nhìn hắn. Nó thấy sắc mặt hắn thay đổi và thấy hắn đang nhìn nó với một ánh mắt kì lạ, đầy soi xét. Nó lay lay tay hắn, hỏi hắn:
- Kết quả là sai phải không anh?
Đôi mắt hắn trùng xuống và không nhìn vào mắt nó nữa. Suy nghĩ một lúc, hắn trả lời nó:
- Kết quả chắc là đúng em à.
Rồi hắn quay ra thanh toán tiền và đi khỏi quán. Nó không hiểu hắn nói gì, nó lẩm bẩm: Đúng là sao? Giới tính nam? Không lẽ mình là les?
Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu nó, nó đứng dậy, đi ra theo hắn thì hắn đã lấy xe đi trước. Nó vội chạy theo gọi hắn mà không được. Suốt quãng đường về nhà, nó không ngừng tự nói: Không phải mà, đó không đúng, mình không có vấn đề gì về giới tính cả, không lẽ anh nghĩ em đồng tính sao?
Tự dưng nó khóc, khóc vì sợ hắn hiểu lầm nó, khóc vì thấy mình thật ngu ngốc khi cứ ham hố mấy bài test đó. Nó lang thang mãi cũng về tới phòng trọ. Nó cầm điện thoại gọi cho hắn, một cuộc, hai cuộc, hắn không nghe, nó bấm gọi lần thứ ba thì mới thấy bên kia trả lời.
- Anh đây, em về nhà rồi à?
- Vâng, anh làm sao đấy? Đó chỉ là bài test vui thôi mà.
- Đấy không phải bài test vui đâu. Chẳng lẽ nó đúng với anh mà không đúng với em sao? Thôi, em nghỉ đi, anh cần phải suy nghĩ.
- Anh suy nghĩ gì chứ? - Nó hét lên trên điện thoại sau tiếng tút… tút từ đầu dây bên kia.
Giọng nói của hắn buồn, làm nó thấy có gì đó bất an. Nó và hắn yêu nhau cũng đã hơn hai năm, nó yêu hắn rất nhiều. Nó và hắn đã có biết bao nhiêu kỷ niệm với nhau. Nhưng giờ nó thấy ấm ức, thấy tức giận, thấy đau vì những lời nói của hắn. Cả đêm nó suy nghĩ, nó cảm thấy có gì đó không tốt đến với nó, đang mải miết nghĩ thì nó nhận được tin nhắn, tin nhắn của hắn, một tin nhắn khá dài:
“Mình chia tay đi em, anh không thể yêu một người cùng giới tính với mình được. Anh không kì thị nhưng anh không thể, anh xin lỗi. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, bây giờ mọi người cũng chấp nhận giới tính thứ ba rồi em à. Anh cũng sẽ không trách em lừa dối anh, em hãy sống là con người thật của mình em nhé (người anh từng yêu).”
Đọc từng dòng tin nhắn của hắn như xé vào tim gan nó. Nó đau, nó khóc, nó không biết giải thích như thế nào với hắn lúc này. Nó không ngờ tình yêu hai năm đại học kết thúc chỉ vì một bài test giới tính. Nhưng nó làm sao thay đổi được kết quả, giờ nó chỉ muốn chạy đến trước mặt hắn hét lên: “Em không phải là les.” Nó biết hắn không tin và cho rằng nó đang che đậy bản thân. Lúc này, nó chỉ biết ôm cái điện thoại và khóc, khóc tới khi thiếp đi lúc nào không biết.
Chuông báo thức kêu, nó phải dậy đi học nhưng nó không thể mở mắt nổi nữa, mắt nó đã sưng húp lên rồi. Nó quyết định gọi điện cho cô xin nghỉ học.
Trên giảng đường, hắn đợi nó mà không thấy nó đi học. Không ai ngoài hắn biết lý do nó nghỉ học. Hắn đến lớp mà cũng không thể tập trung học được. Hắn nghĩ và nói với bản thân hắn: Có phải lỗi do mình không? Làm sao mình có thể yêu một người nửa nam nửa nữ được, mình phải chấp nhận sự thật.
Hôm sau, nó cũng bình tâm lại và đi học.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Mắt nó vẫn còn sưng nhưng mọi người chỉ nghĩ nó có chuyện gì đó buồn cũng không ai hỏi nó cả. Vốn là đứa không hay trêu đùa bạn bè nên nó không thân với ai trên đại học. Hắn và nó bước qua nhau mà không ai ngước mắt nhìn ai, cũng không nói với nhau câu gì. Hắn lạnh lùng tới mức, nó không thể tin nổi. Nó cảm thấy ngạt thở.
Còn hắn nghĩ chắc nó cảm thấy có lỗi khi đã lợi dụng tình cảm của hắn để che giấu thân phận của mình nên không dám nhìn hắn, cũng không dám nói gì với hắn. Hắn mong nhận được một lời xin lỗi từ nó.
Nó thì lại nghĩ không thể tin nổi sao hắn có thể tin nó đồng tính chứ, tình cảm của nó suốt hai năm, hắn gạt sang một bên chỉ vì bài test giới tính, nó thất vọng. Thế là hai đứa nó chia tay, kết thúc mối tình sinh viên hơn hai năm, đẹp và đầy mơ mộng nhưng cũng vô cùng đau đớn.
Chương 2: Lộ chuyện giới tính
Cả tháng, nó đi học mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ khác là mọi người thấy nó và hắn không ai nói với ai câu gì và thường tránh mặt nhau nên cũng đoán chuyện gì xảy ra giữa hai đứa nó. Nhưng hôm nay, nó đi học thấy rất lạ. Nó bước vào lớp, tất cả mọi ánh mắt nhìn vào nó như đang soi xét gì đó, nó không hiểu. Nó đi vào một bàn thì mấy bạn nữ ngồi bàn đó từ từ đứng dậy và chuyển sang bàn khác ngồi. Nó cảm thấy như mọi người đang xa lánh nó. Nó không nghĩ gì, mặc kệ. Hết tiết học, nó thấy mấy bạn nữ túm tụm lại nhìn nó xì xèo, nói nhỏ nhưng cũng đủ cho nó nghe thấy mấy bạn nói:
- Bảo sao, trước nó kể cứ gặp con bạn thân là nó ôm, xong thơm vào má con bạn nó.

- Nó còn có sở thích thơm mấy bạn gái trong lớp mà.
Nghe từng câu nói của các bạn, nó đã biết các bạn đang nói đến nó, và nói về vấn đề gì. Khi các bạn biết nó nghe thấy các bạn đang nói nó thì nó thấy Lam cố tình nói to lên, cố tình để cả lớp nghe thấy:
- Khổ thân Minh nhà mình, tưởng yêu phải gái xinh hóa ra đồng tính.
Ngay sau đó nó nghe thấy tiếng Nguyệt nói:
- Thôi đi mấy người, nghe nói đó chỉ là bài test vui thôi mà, ai kiểm chứng đâu.
Nguyệt vừa dứt lời thì bị Lam và Hân đồng thanh phản đối, rồi Hân vênh mặt lên nói với giọng đắc ý:
- Tao cả Lam làm thử bài đó rồi vẫn chuẩn girl đó thôi.
Những lời nói qua lại bàn tán về bài test của nó, từng ánh mắt của cả lớp cứ nhìn về phía nó cho tới khi tiếng trống báo hiệu vào lớp.
Giờ thì nó đã hiểu tại sao mọi người lại tránh xa nó. Do không chơi thân với ai nên nó không thể giải thích, mà đúng hơn, nó không muốn giải thích gì. Nó thấy ghét hắn, ghét cái nhìn của mọi người về nó. Nó nghĩ: Nếu nó đồng tính thật thì sao? Có gì phải đối xử với nó như vậy?
Kết thúc buổi học, nó về phòng mà đầu không thôi suy nghĩ về mấy điều các bạn lớp nó nói. Nó thắc mắc, sao lại chỉ có 35% là nữ? Chẳng lẽ nó…
Suy nghĩ một ngày, nó cũng quyết định gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, dù giới tính của nó như thế nào nó cũng vẫn phải học tập, vẫn phải sống. Nó cũng đã quyết định sẽ không nhớ tới người đó nữa, quên quá khứ màu hồng hai năm đó đi.
Ba tháng, nó tới lớp trong ánh mắt đầy tò mò của các bạn và nó phải chịu không biết bao nhiêu lần bị các bạn nói đểu về giới tính chưa rõ ràng của nó. Nó cũng đã quên và không mấy để ý nữa. Nó thấy trong ánh mắt một người là hắn, có phần ái ngại khi gặp nó, vì chính hắn truyền kết quả bài test đó cho ai đó trong lớp để rồi nó phải chịu như vậy.
Hôm nay, nó vội vàng chạy tới lớp làm bài kiểm tra giữa kì. Do thức khuya học bài nên nó đi hơi trễ. Lúc nó tới lớp cũng là lúc cô giáo vừa vào. Cả lớp đã chọn hết chỗ ngồi còn duy nhất một bàn có một bạn nữ. Nó chạy vào đó ngồi thì bạn nữ ở đó đứng dậy sang bàn khác ngồi. Nó thấy buồn nhưng cũng không nghĩ nhiều, nó quen rồi, quen với mấy tháng ngồi học một mình rồi. Cô giáo thấy vậy liền lên tiếng:
- Hiền chạy đi đâu thế? Một bàn không ngồi ba người, mỗi bàn hai người thôi.
- Thưa cô, em không muốn ngồi bàn đó ạ, cô cho em ngồi ở đây đi ạ.
- Không được, ngồi hai thôi, một bạn xuống đó ngồi đi.
Tất cả mấy bạn nhìn ngó nghiêng, không ai muốn ngồi gần nó. Nó thấy hắn cầm tờ giấy kiểm tra xuống ngồi cùng bàn với nó. Cả hai lặng im chẳng nói gì với nhau, mấy bạn kia thì tỏ vẻ thoát nạn. Cô nói:
- Hiền lên bàn của Minh ngồi đi, nhanh rồi làm bài kiểm tra nào.
- Vâng.
Hết chín mươi phút kiểm tra, cô cho về sớm. Nó đi lang thang khắp con đường quen thuộc mà suốt hai năm qua nó và hắn đã từng đi dạo. Nó khóc vì điều gì nó cũng không biết. Nó tự hỏi bản thân mình: Nó khóc vì vẫn yêu hắn chăng? Rồi lại tự trả lời: Không, nó không yêu hắn nữa mà, nó quên hắn rồi, khóc vì cái phũ phàng của cuộc đời với nó. Nó đi mãi rồi điểm cuối cùng vẫn là phòng nó, nó thấy mệt và không nghĩ gì nữa.
Nó rời xa gia đình lên đây học đại học, xung quanh nó không có người thân, không có bạn bè thân thiết, nó không chia sẻ với ai được. Suốt khoảng thời gian này, nó không chơi với ai, đúng hơn là bạn bè xa lánh nó. Giờ nó chỉ tập trung vào học, học và học. Nó cắm đầu vào học. Thời gian giải trí của nó là những lúc lên thư viện đọc truyện, rồi đi dạo dưới phố một mình.
Bốn tháng trôi qua. Hết kì học, tất cả bất ngờ vì kết quả học tập của nó, từ một đứa có kết quả xếp vị trí dưới của lớp mà giờ nó đứng ở vị trí đầu. Khi lớp trưởng thông báo bảng điểm của lớp, nó đạt 9,3 vượt điểm của lớp trưởng thì tất cả lớp lại đổ dồn mắt vào nó, một lần nữa lại đặt dấu hỏi chấm lên nó, đâu đó có tiếng xì xèo, ghen tỵ, đố kị với nó:
- Nó vượt điểm lớp trưởng rồi kìa.
- Đúng là người đặc biệt thường xuất chúng.
- Xuất cái con khỉ ý.


Rất nhiều những lời bàn tán nhưng nó cũng không để ý nữa. Đó là thành quả nó đạt được nhờ sự nỗ lực của nó. Nó cảm thấy tự hào về bản thân. Nó không để bố mẹ thất vọng. Nó thấy vui và không còn buồn vì giới tính mập mờ của nó nữa.
Chương 3: Người thứ ba xuất hiện
Bước vào đầu kì hai, buổi sinh hoạt đầu tiên trước khi bước vào kì học, lớp trưởng thông báo, lớp nó có một bạn chuyển từ lớp chất lượng cao xuống. Một bạn nam bước từ cửa lớp vào, bốn sáu cặp mắt (bốn sáu bạn nữ) nhìn vào bạn.
- Oa. Bạn đẹp trai thế! - Tiếng Lam hét lên và nhìn vào bạn đó không chớp mắt.
Lại thêm tiếng của Ngọc và Hiền
- Giới thiệu đi bạn ơi. Bạn tên gì thế?
Bạn nam nở một nụ cười thật tươi rồi giới thiệu về mình với cả lớp:
- Mình xin tự giới thiệu mình tên là Hoàng Khánh Phương.
Vừa nghe bạn đó giới thiệu tên xong, mấy bạn nữ lại nhao nhao lên nói:
- Oa, tên bạn đẹp thế, chắc bạn hát hay như ca sĩ Khánh Phương ý nhỉ?
- Tên bạn giống tên idol của tớ.

Rồi Khánh Phương giới thiệu tiếp kèm theo nụ cười rất duyên:
- Quê mình ở Hưng Yên, có dịp mời các bạn về quê mình chơi nhé. Mình mới vào lớp mong được sự giúp đỡ của mọi người. Mình xin hết.
Khánh Phương lại nở một nụ cười thật tươi để kết thúc màn giới thiệu. Rồi mấy tiếng láo nháo của mấy cô nàng mê trai đẹp nói lên:
- Khánh Phương ơi, số điện thoại của bạn là gì?
- À, số điện thoại của tớ là…
- Đọc nhanh đi có gì bọn tớ còn liên lạc chứ.
- 0165920…
- Ok, bạn dễ thương quá. - Một nhóm nữ đồng thanh nói.
Do có vẻ ngoài điển trai nên Khánh Phương khá quen với việc được các bạn nữ quan tâm. Dù mấy bạn nữ trong lớp có phản ứng hơi quá nhưng Khánh Phương cũng không thấy lạ. Suốt từ đầu tới giờ, nó không quan tâm bạn nam đó là ai. Mà nó muốn quan tâm cũng không được vì bị mấy bạn bên trên nhao nhao lên chắn hết rồi. Nó lúc nào cũng một mình dưới cuối lớp. Ai thì nó cũng mặc kệ.
Buổi học đầu tiên của kì hai cũng không khác gì kì một, nó ngồi trong lớp vẫn một mình một bàn. Buổi đầu tiên, cả lớp đi học khá sớm. Nhưng khi Khánh Phương vừa bước vào lớp thì mấy bạn nữ lại bắt đầu nhao nhao lên như gặp được sao Hàn, tranh nhau nhường chỗ cho Khánh Phương ngồi nhưng tất cả trố mắt lên nhìn khi thấy Khánh Phương đi xuống và ngồi vào bàn của nó, vì còn mỗi bàn của nó là còn trống chỗ. Thế là mấy bạn nữ nhóm Lam, Ngọc, Hân… kéo xuống bàn nó, người thì yểu điệu nói, người thì nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn:
- Ơ, Phương, sao Phương không ngồi đây với bọn tớ? Xuống cuối lớp nhìn khó lắm.
Hân vừa nói xong thì Lam và Ngọc lại hùa vào nói theo:
- Ừ! Đúng rồi đấy, lên ngồi với bọn mình đi.
Khánh Phương nở một nụ cười thật tươi rồi nói với các bạn:
- Mình cảm ơn mấy bạn nhé, mình ngồi đây cũng được. Mình thấy bên trên đủ người ngồi rồi.
- Không sao đâu, ngồi chung với bọn tớ cho vui, có việc gì của lớp bạn không biết bọn tớ phổ biến cho.
- Thôi, hôm khác mình ngồi nha, hôm nay, mình ngồi đây cũng được, mình rất vui khi được các bạn quan tâm đến mình thế này.

- Không có gì đâu.
Mấy cô nàng nhìn nhau cười trừ trước lời từ chối của Khánh Phương vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì đó với cái mặt xị ra.
Suốt từ lúc Khánh Phương vào lớp, nó không nói câu gì. Khi Khánh Phương ngồi xuống cạnh nó thì nó cũng chỉ nở một nụ cười nhẹ để chào đón một người bạn mới. Giờ nó mới nhìn thấy mặt Khánh Phương. Nó cũng công nhận Khánh Phương đẹp trai thật. Trước những lời nói xấu, lườm nguýt của mấy bạn nữ trong lớp, nó cũng không còn quan tâm. Bởi nó đã quen rồi.
Có tiếng trống vào lớp, cả lớp ổn định chỗ ngồi vào tiết học đầu tiên của kì mới. Trong lớp chỉ có nó và Khánh Phương tập trung học. Còn mấy cô bạn bàn trên cứ quay xuống để ý nó và Khánh Phương đều đều. Không chỉ có mấy bạn nữ mà còn có một người nữa, luôn quan sát nó và Khánh Phương. Người đó không ai khác chính là hắn.
Thật ra quyết định chia tay của hắn với nó không chỉ đơn giản là vì kết quả bài test đó mà hắn đã xâu chuỗi lại những lời nói, hành động suốt khoảng thời gian quen nó. Khi đọc bài test của nó, mới khiến hắn có nghi ngờ giới tính của nó. Hắn nói chia tay, nó đau bao nhiêu thì hắn còn đau nhiều hơn nữa. Lúc chia tay, hắn chờ đợi một lời giải thích từ nó, nhưng nó cũng đã không nói gì. Hơn bốn tháng chia tay, hắn vẫn luôn quan sát nó. Hắn vẫn nuôi hi vọng, một ngày nào đó, nó nói với hắn, nó không phải đồng tính.
Kết thúc tiết học đầu tiên, bàn nó lại trở nên đông đúc và ồn ào hơn, vì có Khánh Phương ở đấy. Mấy cô nàng thi nhau xuống bắt chuyện, làm quen, cho số điện thoại, nên nó muốn nói chuyện với trai đẹp cũng không có cơ hội, chỉ có cách là đứng dậy đi ra ngoài. Hành động đi ra ngoài của nó lại bị một số người để ý và nghĩ đây là hành động công khai không phản ứng gì với trai đẹp. Vì nếu là con gái sẽ công nhận Khánh Phương đẹp trai và muốn làm quen với Khánh Phương như tất cả các bạn trong lớp.
Suốt cả buổi học, bàn của nó không bình yên như trước và kết quả, hết năm tiết học, nó cũng không nói chuyện được với Khánh Phương.
Nó đang bước từng bước về phòng với cái bụng đói thì nó giật mình khi có ai đó đi bên cạnh nó. Nó quay mặt lại, bốn con mắt nhìn nhau:
- Ơ, là bạn à? - Nó nói.
- Ừ, không làm cậu giật mình chứ? - Khánh Phương tươi cười nói.
- Ừ, bạn làm tớ giật mình rồi đấy. Mà bạn cũng trọ đằng này à? - Nó hỏi Khánh Phương.
- Ừ, tớ gặp cậu đi học về suốt nhưng không biết ai nên không bắt chuyện thôi, giờ thì biết rồi.
- Hì, vậy à, tớ thì không để ý lắm. Mà bạn tên Khánh Phương à? - Nó vừa cười vừa hỏi Khánh Phương.
- Ừ, sao vậy, tên tớ giống tên con gái à?
- À, không, tên bạn giống tên thần tượng của tớ, hì.
- Vậy à, làm tớ cứ tưởng… Mà cậu tên gì nhỉ? Học cả buổi mà không biết tên cậu, ngại quá. - Khánh Phương vừa gãi đầu gãi tai vừa hỏi nó.
- Ừ, không có gì, tớ tên Quỳnh Anh.
Thế là suốt đoạn đường dài nó và Khánh Phương làm quen, nói chuyện khá nhiều.
- Thôi, tớ phải rẽ vào ngõ này rồi. - Nó chỉ vào một cái ngõ trước mặt và nói.
- Ừ, tớ đi ngõ kia cơ. - Khánh Phương chỉ vào ngõ cách đó một đoạn.
- Ừ, chào bạn, hẹn gặp lại bạn trên lớp nhé.
Nó vừa rẽ vào ngõ được mấy bước thì Khánh Phương gọi lại:
- Quỳnh Anh ơi, khoan đi đã.
- Sao thế bạn? - Nó thắc mắc.
- Cho tớ xin số điện thoại của cậu, mai đi học đợi tớ đi cùng với.
- Ừ, bạn lưu vào nhé. 0936…
- Ok, thôi cậu về đi nhé, tớ cũng về đây.
- Ừ tạm biệt bạn.
Thế là nó và Khánh Phương mỗi người một hướng đi về xóm trọ của mình. Một buổi học có nhiều điều để nó nghĩ tới, đã lâu rồi hôm nay nó lại thấy vui vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận