Em không phải đồng tính


Chương 7: Đi gặp nhà tâm lý giới tính
Sau cả tuần học hành căng thẳng, Khánh Phương lại rủ nó đi chụp ảnh, đi dã ngoại. Một ngày chủ nhật có nắng nhẹ và gió, rất lý tưởng cho hai đứa lang thang ra khu phố biệt thự chụp ảnh, không khí và khung cảnh ở đây rất tuyệt vời nên mỗi lần đi nó lại bảo Khánh Phương đi tới đó. Hai đứa đang chụp ảnh thì Khánh Phương hỏi nó:
- Này, Quỳnh Anh, cậu có thấy ngôi nhà kia đẹp không? - Khánh Phương chỉ tay về một ngôi nhà ở đó.
- Cũng đẹp nhưng nếu tớ sống ở đó tớ còn làm nó đẹp hơn. - Vừa trả lời, nó vừa nhìn ngắm như đang mơ mộng điều gì đó.
- Thật không đấy? Tớ thấy nó rất đẹp mà.
- Hì, nhưng nó ít hoa quá. Tớ là người yêu cái đẹp nên tớ sẽ phủ nó bằng cả một rừng hoa.
- Thật vậy à. - Khánh Phương đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
- Nhưng mà chắc chẳng bao giờ tớ có cơ hội ở đó, mơ mộng… - Nó trả lời rồi quay đi kiếm chỗ chụp ảnh tiếp.
- Biết đâu đấy.
Cả buổi đi chụp hình có khá nhiều bức ảnh do nó chụp, nhìn ngắm đống ảnh Khánh Phương lại thắc mắc, nghĩ mãi vẫn chưa có lời giải đáp.

Một tháng trôi qua, cũng đã tới kì thi giữa kì, nó và các bạn lại lao đầu vào học. Năm ba rồi nên kiến thức cũng nặng hơn, đòi hỏi chúng nó phải học nhiều hơn. Ước mơ trở thành một nhà kinh doanh giỏi là động lực giúp nó vươn lên tất cả, gạt bỏ mọi suy nghĩ khác ra khỏi đầu. Khoảng thời gian này, mọi chuyện được yên ả hơn, nó lại có những ngày bình yên để tập trung vào học.
Sau hai tuần thi liên tiếp, cuối tuần, nó lăn ra ngủ nướng, ngủ bù cho hai tuần mệt mỏi kia, đang mơ màng thì nhạc chuông điện thoại nó kêu lên:
Giọt nước mắt hay tiếng mưa, nhẹ lăn trên má em thật buồn.
Giờ em đã cất bước, em sẽ bên người gấm hoa một đời.
Người ta sẽ cho em nhiều hạnh phúc, chẳng giống lúc xưa khi với anh...
Nó mặc kệ, để chuông kêu một hồi dài, nó mới mắt nhắm, mắt mở vớ lấy cái điện thoại, bấm nút nghe.
- A lô, sao đấy Phương? Hôm nay tớ không đi chụp ảnh đâu, ngủ tiếp đây.
- Này, đừng có tắt máy. - Khánh Phương nói vội vàng vì sợ nó tắt máy.
- Ờ, có tắt đâu. - Nó nói mà mắt vẫn nhắm tịt.
- Hôm nay, không đi chụp ảnh đâu, dậy có việc, nhanh.
- Thế ngủ đây, giờ thì có việc gì đâu, thi xong rồi.
- Chín giờ rồi, dậy đi, không dậy thì đừng hối hận nha. - Khánh Phương dọa nó.
- Nhưng mà đi đâu cơ chứ?
- Thế có dậy không cô nương? Cho cô chuẩn bị hai mươi phút, đi gặp cô bên tâm lý giới tính.
- Cái gì? Hả, cậu hẹn gặp rồi à? - Nó vội vàng mở mắt khi nghe tới hai chữ giới tính.
- Nhanh nhá.
- Ừ, ừ, tớ biết rồi… Đợi tớ mười lăm phút. - Nó tỉnh dậy và đi chuẩn bị ngay.
Nó đã chờ đợi ngày này lâu rồi. Mười lăm phút sau, nó có mặt ở đầu ngõ. Khánh Phương đã đứng đợi nó ở đó rồi. Vừa nhìn thấy Khánh Phương, nó đã xị mặt ra rồi nói:
- Sao cậu không bảo tớ trước để tớ còn chuẩn bị?
- Hôm qua vẫn còn thi, bảo cậu rồi cậu phân tâm thì sao? Thôi đi.
- Ừ, nhưng thấy hồi hộp quá.
- Có gì đâu... Mà này, cậu sẽ thế nào nếu cậu đồng tính?
- Hừ, không phải chứ?
- Tớ bảo nếu mà.

- Ừ, thì cứ là mình thôi, sinh ra tớ vậy rồi mà. Thế cậu có chơi với tớ nữa không?
- Hâm! Liên quan gì tới việc tớ chơi với cậu hay không.
- Hì.

Suốt đoạn đường tới chỗ hẹn, Khánh Phương cố gắng nói chuyện thật nhiều với nó, để nó sẵn sàng tâm lý, và bớt hồi hộp cho dù kết quả xảy ra như thế nào. Dừng xe trước trung tâm tư vấn tâm lý, Khánh Phương bỏ điện thoại ra gọi điện cho cô.
- A lô, cô à, con Khánh Phương đây. Con đưa bạn con đến đây rồi.

Nó thấy Khánh Phương điện thoại cho ai đó, chắc là cho cô mà Khánh Phương đã hẹn.
- Quỳnh Anh đứng ra kia đợi tớ đi, tớ đi gửi xe.
- Ừ, hì.

- Rồi, đi lên nào, tớ điện cho cô rồi.
Thế là hai đứa nó đi vào trong, lên tầng hai, thấy một phòng đề biển: “Nhà tâm lý Đặng Kim Chi”
- Đây rồi, vào đây đi.
- Phương ơi, tớ run quá. - Nó kéo tay áo Khánh Phương lại, nó không dám vào.
Lúc này, sao nó thấy sợ đến thế, nó sợ nó là đồng tính. Bố mẹ nó sẽ buồn như thế nào? Liệu mọi người xung quanh có kì thị nó như những bạn ở lớp, hay giống hắn đối xử với nó vậy không? Nó cứ đứng đó mà không dám bước đi. Nắm chặt tay nó, thấy tay nó run run, Khánh Phương cũng hiểu nó đang rất lo lắng, rồi Khánh Phương trấn an nó:
- Không sao đâu, cô rất dễ tính, cô bảo chỉ là nói chuyện thôi.
Nói xong rồi Khánh Phương ra gõ cửa.
- Vào đi hai đứa.
- Con chào cô. - Khánh Phương chào cô.
- Cháu chào cô ạ. - Nó chào theo sau.
- Ừ, hai đứa ngồi đi.
- Dạ vâng.
Nó ngồi xuống với khuôn mặt vô cùng căng thẳng.
- Thôi, Phương, con đi ra ngoài chờ đi, cô sẽ nói chuyện với bạn.
- Dạ vâng, con cảm ơn cô.
- Cứ thoải mái đi nha, tớ bên ngoài đợi. - Khánh Phương nói với nó.
Nó nhìn Khánh Phương như muốn Khánh Phương ở lại cùng nó vậy.
- Cháu cứ thoải mái đi. Không có gì phải căng thẳng hết, chúng ta chỉ nói chuyện thôi.
- Dạ, vâng ạ… - Nhìn nụ cười của cô Kim Chi mà nó cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
- Cô tên Kim Chi, cháu tên Quỳnh Anh à?
- Dạ, vâng ạ.
- Chúng ta bắt đầu luôn nhé, giờ cháu hãy kể lại cho cô nghe, cháu gặp vấn đề gì.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. - Cô Kim Chi nở một nụ cười thật tươi nói với nó.
- Dạ!
Thế là nó kể lại toàn bộ về bài test cho cô Kim Chi nghe.

- Cháu có thể nói cho cô biết sao cháu lại chọn những đáp án đó không? Ví dụ như câu “Bạn có muốn ôm một cô bạn gái của mình không?” sao cháu lại chọn là “có”? mà câu “Bạn có muốn ôm một người bạn trai không?”thì cháu trả lời là “không”?
- Dạ, vì đơn giản cháu nghĩ ôm một người bạn gái thì cũng không sao nhưng ôm một người bạn trai là mình thích bạn đó, nên cháu chọn vậy…
Hàng loạt các câu hỏi ở bài test, nó phải giải thích hết với cô Kim Chi.
- Được rồi, thế sao cháu lại luôn muốn chụp được những bức ảnh của những cô gái đẹp?
- Hì, vì cháu thích người đẹp thôi ạ. Mấy người cháu chụp toàn là những người có dáng rất đẹp và thời trang của họ cũng rất đẳng cấp ạ.
- Thế nhìn thấy một bạn nam đẹp trai cháu có muốn chụp hình họ không?
- Dạ, có chứ ạ, nếu họ có phong cách ăn mặc mà cháu thích. - Nó trả lời tất cả những gì nó nghĩ.
- Cháu nghĩ thế nào về việc thơm một bạn nữ nào đó?
- Cháu vẫn thường làm vậy với bạn của cháu.
- Tại sao? Cháu không sợ mọi người bảo cháu đồng tính sao?
- Dạ, không ạ, vì cháu quý mấy bạn đó thôi, giống như chị em ý ạ.

- Được rồi, cháu ra ngoài ngồi đợi cô, cô tổng hợp lại rồi báo cho cháu kết quả nhé.
- Dạ… mà cô ơi, cháu có phải đồng tính không ạ?
- Cháu cứ ra ngoài ngồi đợi cô đi, một lúc là có kết quả ngay thôi.
- Dạ…
Nó đi ra ngoài với khuôn mặt bắt đầu lo lắng trở lại.
- Quỳnh Anh, sao rồi? - Vừa thấy nó ra thì Khánh Phương lại hỏi.
- Cô hỏi hết mọi thứ, cô bảo ra đợi kết quả.
- Thôi, không sao đâu, xong rồi mà, dù kết quả thế nào cũng chấp nhận nhé.
- Hì, ừ, biết sao được…

Khánh Phương và nó đang rất tò mò muốn biết kết quả như thế nào, hôm nay, nó sẽ biết chính xác giới tính của nó là gì. Nó có phải đồng tính không? Thực sự trong thâm tâm nó nghĩ nó là con gái, nó mong kết quả là như vậy.
Năm phút sau.
- Quỳnh Anh vào đây đi cháu. - Cô Kim Chi gọi nó.
- Dạ vâng. - Nó vội vàng chạy vào.
- Ngồi đi cháu.
- Cô ơi, cháu có phải đồng tính không ạ? - Nó vội vàng hỏi cô Kim Chi.
- Quỳnh Anh này, nếu như cháu là les thì cháu sẽ như thế nào?
- Cháu là đồng tính ạ?
- Không, cô bảo nếu mà.
- Dạ, cháu vẫn sống là cháu thôi ạ, nhưng… - Nó trả lời với vẻ mặt rất lo lắng.
- Nhưng sao, cháu cứ nói đi.

- Dạ, cháu sẽ không biết nói với bố mẹ như thế nào ạ? Nếu bố mẹ biết chắc bố mẹ sẽ buồn lắm ạ.
- Ừ, thế cháu có dám công khai với bạn bè không?
- Dạ, chắc là cháu có ạ, vì cháu cũng đã quen với cái nhìn của bạn bè ở lớp về cháu như một người đồng tính rồi ạ.
- Ừ, rất tốt, cô hi vọng tất cả các bạn có giới tính thứ ba sẽ có thể sống đúng với mình và xã hội sẽ hòa đồng với các bạn đó.
- Dạ, thế là cháu…
Nghe cô Kim Chi nói vậy, nó òa khóc.
- Sao cháu khóc? Cười lên nào cô bé, kết quả của cháu đây.
Cầm trên tay tờ kết quả, nó mở ra đọc, nó không tin vào mắt mình khi nhìn thấy dòng chữ: “Đặng Quỳnh Anh: Nữ 100%”
- Cô ơi, nhưng…
- Tất cả những hành động của cháu mà mọi người cho rằng cháu có vấn đề về giới tính thì đều là những thú vui, sở thích cá nhân của cháu chứ nó không liên quan gì tới giới tính.
- Dạ, cháu cảm ơn cô. Ơn trời, cháu là con gái, cảm ơn cô ạ. - Nó cười trong nước mắt vì quá sung sướng, hạnh phúc vì mọi thắc mắc của nó đã có câu trả lời.
Nó gật đầu cám ơn cô mấy lần, rồi chạy ra ngoài với Khánh Phương. Vừa chạy ra ngoài, nó ôm lấy Khánh Phương và nói như hét lên:
- Cậu ơi, tớ không phải đồng tính. Tớ là con gái.
Chương 8: Anh xin lỗi
Khánh Phương nghe hết câu nói của nó, Khánh Phương thấy quá bất ngờ, thấy vui, hạnh phúc vô cùng. Nó ôm Khánh Phương một lúc thì nó nhớ ra mình đang ôm Khánh Phương, thế là vội vàng bỏ tay ra, mặt đỏ ửng lên vì ngại. Khánh Phương cũng bỏ tay ra rồi cười với nó.
- Không sao, mình là bạn mà. Thôi, mình vào cảm ơn cô đã, rồi chúng ta đi ăn mừng nhé!
- Ừ, hì.
Vào cảm ơn cô xong, hai đứa đi về, vừa đi mà nó miệng nó vẫn cười toe toét. Đang đi thì Khánh Phương quay ra hỏi nó:
- Quỳnh Anh, tớ vẫn thắc mắc về mấy chuyện trước ý.
- Có gì đâu, đơn giản tớ là con gái.
- Cậu là con gái thì tốt rồi.
- Sao cơ? - Nó nhìn Khánh Phương tỏ ý dò hỏi.
- À, thì… cậu không phải đồng tính. Thôi, đi nhanh ra mấy cái quán đằng trước ăn mừng đi. - Khánh Phương chỉ tay về mấy cái quán trước mặt.
- Ok, hôm nay tớ sẽ khao.
- Hôm nay bắt tớ cũng không trả.
Thế là nó và Khánh Phương đi vào quán chè, rồi đi ăn đủ thứ. Ăn mừng vì từ giờ, nó không phải suy nghĩ về giới tính của nó và nhân tiện ăn mừng cho kì thi thành công của cả hai đứa. Khánh Phương và nó đều thấy rất vui. Người vui hơn ai hết là nó. Từ giờ, nó sẽ chỉ cười thôi, sẽ không thấy tổn thương vì những lời trêu chọc của bạn bè nữa và không có lý do gì để bị ai xa lánh. Nó sẽ vẫn là nó, sẽ sống như những gì nó đã sống. Nó thầm cảm ơn ông trời đã cho nó một người bạn tốt, luôn bên cạnh nó.
Tự dưng nụ cười của nó khép lại khi nó nghĩ tới lý do mà tình yêu hơn hai năm của nó tan vỡ chính là vì cái giới tính không có thật của nó, vì cái suy nghĩ vội vàng và sai lầm của ai kia. Lâu lắm rồi, hôm nay, nó lại thấy đau thế. Tối nay, nó lại muốn đi dạo. Mười chín giờ, nó khoác ba lô, đeo tai nghe, nghe nhạc, bước xuống phố. Thành phố giờ này đã lên đèn… Đi bộ hai tiếng đồng hồ, nó cứ đi mà không thể đếm nó đã đi được bao nhiêu con phố. Những con phố quen thuộc nhưng từ lâu đã xa lạ với nó. Nước mắt nó lại rơi, rơi từ khi nào chính nó cũng không biết, có phải do nó đang nghe những bài hát cảm xúc mà như vậy hay nó thấy chạnh lòng khi thấy những đôi khác nắm tay nhau đi dạo bên cạnh nó, hay vì một ai đó vẫn hiện hữu sâu thẳm trong trái tim nó. Nó thấy đau. Bước từng bước về phòng, nó chìm trong giấc ngủ để ngừng lại mọi suy nghĩ.

Bắt đầu một tuần mới, nó và Khánh Phương đi học với một tâm trạng vui vẻ. Suốt quãng đường tới trường, cả hai nói chuyện cười đùa, khiến ai đi qua cũng nghĩ rằng hai đứa là một đôi. Bây giờ, việc nó và Khánh Phương đi tới lớp cùng nhau đã là một điều quen thuộc với cả lớp. Mấy bạn nữ từ trước đã cho rằng nó có vấn đề về giới tính nên cũng không thấy lo ngại trước việc nó đi cùng Khánh Phương. Bất chợt, trong lớp học, nó nhìn thấy ánh mắt ai đó đang nhìn nó. Nó vội vàng lảng tránh vì không muốn nhìn vào ánh mắt đó. Nó sợ trái tim nó lại yếu mềm, lại tổn thương.
Lúc tan học, nó và Khánh Phương vẫn đợi nhau đi về cùng, đang đi thì nó quay sang hỏi Khánh Phương:
- Phương này có vài điều tớ muốn hỏi cậu, hì.
- Sao thế? Cậu cứ hỏi đi.
- Thực tình thì tớ thấy lạ lắm.
- Lạ gì thì cứ nói xem sao.
- Ừ, nhưng cậu phải trả lời thật nhé!
- Ừ, xem chuyện gì nào, hỏi nhanh. - Khánh Phương thắc mắc không biết nó muốn hỏi gì.
- Cậu vừa đẹp trai, học cũng được, nhiều con gái theo đuổi. Sao tớ thấy cậu không chơi với ai cả ngoài tớ?
- Còn gì nữa không?
- Mà có rất nhiều xóm trọ ở gần trường, sao cậu không thuê mà lại chui vào cái khu xa xôi này?
- Cậu cũng vậy mà. - Như lảng tránh câu hỏi của nó, Khánh Phương hỏi lại nó.
- Hi, vì ở đây rẻ tiền thì tớ thuê, còn cậu thì khác.

- Khác gì, tớ mới chuyển đến khu này cho yên tĩnh, tớ có bạn thân nhưng cậu không biết thôi, không ai ở khu này.
- Vậy à. Thật không đấy? Tớ nghi ngờ đó nha. - Nó nhìn Khánh Phương rồi nói.
- Thật mà, cậu không tin thì kệ.
- Hì, đùa thôi.
- Thế còn gì thắc mắc không tớ giải đáp cho nào không tối lại mất ngủ. - Khánh Phương chọc nó.
- Xí, còn lâu nhá… Mà cậu có người yêu chưa?
- Cậu hỏi làm gì?
- Để biết …
- Đoán xem, tớ đẹp trai thế này thì có người yêu chưa?
- Èo, ghê không, biết cậu nhiều fan rồi.
- Hì. Hay là cậu đang… - Khánh Phương lại trêu nó.
- Thích cậu á?
- Đấy là cậu nói nhá.
- Tớ thích cậu cũng là điều bình thường mà. Cậu vừa đẹp trai lại cũng tốt nữa mà. - Nó lè lưỡi một cái, rồi cười với vẻ rất đắc ý.
- Cậu được lắm…
- Xí…
Hai đứa cứ vừa đi vừa nói chuyện suốt như thế đấy.

Một tháng, rồi hai tháng trôi đi. Tình cảm bạn bè thân thiết của hai đứa ngày càng lớn dần lên và mấy fan của bạn Khánh Phương lại bắt đầu lên tiếng.
Như mọi ngày, nó và Khánh Phương vừa tới lớp thì nó đã nghe thấy có tiếng to nhỏ gì đó. Nó nghe thấy lại là chủ đề tình yêu và giới tính của nó nhưng giờ thì mấy cái đó không là gì với nó nữa, vì mọi thứ đó đều không phải sự thật. Nó chỉ cần biết điều đó là được. Thấy các bạn bắt đầu nói quá về nó, Khánh Phương không thể giữ bình tĩnh nữa. Khánh Phương đứng bật dậy muốn cho cả lớp biết sự thật rằng nó không phải như mọi người nghĩ và đừng làm như thế với nó nữa nhưng lại bị nó ngăn cản lại. Nó không muốn nói cho ai biết cả. Ngay lúc đó, có tiếng một người nói lên:
- Các bạn có thể thôi nói về Quỳnh Anh không? Suốt ngày đi soi mói chuyện người khác thế.
Cả lớp giật mình, im lặng, đổ dồn mọi con mắt vào người đó, không ai khác là hắn. Một bạn nữ lên tiếng:
- Cậu bị hâm à? Liên quan gì tới cậu.
- Yêu phải đồng tính vẫn cay à mà giờ nổi khùng vậy? - Bạn thứ hai tiếp lời.
Thấy mấy người lời qua tiếng lại nói về nó, nó không muốn nghe nữa, nó bỏ đi ra ngoài. Vừa bước ngang qua hắn thì nó bị một bàn tay kéo lại, nó đứng lại, không nói gì chỉ nhìn hắn.
- Anh xin lỗi! - Mặt hắn đầy tội lỗi nhìn nó.
Nó im lặng, nhìn hắn, mắt nó bắt đầu đỏ lên, những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống thì một bàn tay khác lôi nó đi ra khỏi lớp. Khánh Phương không muốn nhìn thấy giọt nước mắt nào của nó rơi trước mặt mọi người. Đưa nó ra khỏi lớp, ra khỏi ánh mắt của cả lớp, khỏi bàn tay của hắn. Lôi nó ra một góc khuôn viên của trường, Khánh Phương buông tay nó ra rồi nói:
- Giờ cậu muốn khóc thì khóc đi.
Sau câu nói của Khánh Phương, nó vỡ òa ra khóc. Lại một lần nữa, nó khóc trước mặt Khánh Phương. Lần này, nó không khóc vì những lời bạn bè nói mà nó khóc vì phát hiện ra sự thật rằng nó chưa bao giờ quên hắn.
- Cậu vẫn còn yêu Minh à?
Nó cứ khóc thôi, thấy nó khóc nên Khánh Phương không hỏi nó nữa. Khi có tiếng trống vào lớp, thì nó cũng thôi khóc và hai người đi vào lớp. Nó có thể yếu đuối trước gia đình, trước Khánh Phương và hắn nữa nhưng không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt các bạn ở lớp. Nó cảm thấy những người đó không đáng.
Bốn tiết học qua đi, nó im lặng và cả lớp cũng bớt những lời bàn tàn về nó, sau câu nói của Minh. Tan học, Khánh Phương cứ lặng lẽ đi cùng nó, biết tâm trạng lúc này của nó không tốt nên Khánh Phương cũng không hỏi gì, không nói gì hết. Có một người từ lúc tan học đi sau nó và Khánh Phương, hắn không ngờ Khánh Phương và nó hàng ngày đi học cùng nhau một đoạn đường dài như vậy. Trước đây, hắn cứ ngỡ cả hai chơi với nhau thì đợi nhau ở cổng trường rồi vào nhưng không phải vậy. Đợi nó rẽ vào ngõ còn Khánh Phương đi về hướng nhà Khánh Phương thì hắn bước đi nhanh, đuổi kịp nó, một lần nữa, kéo tay nó lại. Nó giật mình, vừa quay lại, nó không ngờ người trước mắt nó là hắn.
- Em…
- Bỏ tay ra. - Nó nói lạnh lùng một câu.
- Em có thể nói chuyện với anh được không?
- Không! Anh về đi.
- Anh xin em đấy. - Hắn hét lên trước mặt nó như van nài nó cho hắn một cơ hội.
- Xin lỗi, em đồng tính. - Nói dứt lời, nó quay đi và bước tiếp.
Câu nói của nó như nhát dao đâm vào trái tim hắn vậy. Hắn thấy đau đớn, lúc này đây hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng, nói hết cho nó biết nỗi nhung nhớ cũng như đau đớn của hắn như thế nào. Nhưng những điều hắn muốn hắn không thể làm vì nó quá lạnh lùng, phũ phàng với hắn.
- Anh xin lỗi, anh không thể quên em.
Mặc kệ hắn, nó vẫn bước đi trong nước mắt. Nó đau nhưng lý trí của nó nhắc nó không được đứng lại, thế là đôi chân nó cứ bước về thôi. Hắn cảm thấy hối hận vô cùng vì thấy mình quá ngu ngốc. Tại sao phút suy nghĩ đó lại dẫn đến quyết định của hắn như thế, hắn biết nó hận hắn và có lẽ không thể nào thay đổi được nhưng trái tim hắn vẫn để hắn hi vọng vào nó vì trái tim hắn không thể quên nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận