Em không phải đồng tính


Chương 9: Lý trí, con tim, định mệnh
Nó vẫn dùng lý trí sắt đá của mình để điều khiển con tim. Ngày hôm qua, dù có chuyện gì xảy ra thì hôm nay, nó vẫn có thể mang bộ mặt như chưa có gì xảy ra. Mọi người ai cũng nghĩ nó mạnh mẽ, không cảm xúc nữa nhưng chỉ có một người hiểu nó, biết bên trong nó buồn thế nào. Ngược lại với nó, hắn dùng trái tim để điều khiển lý trí. Chưa bao giờ, hắn có cảm giác bất an như lúc này, cảm giác nó thuộc về ai khác làm hắn sợ. Chạy theo con tim mách bảo, hắn bắt đầu nhắn tin cho nó hàng ngày, những tin nhắn không có hồi âm nhưng hắn vẫn nhắn, nhắn như thể ngày hai đứa còn yêu nhau, quan tâm nó hàng ngày nhưng lý trí sắt đá của nó không cho nó nhắn lại. Đọc những tin nhắn của hắn, làm nó đau, nó không muốn đọc những tin nhắn đó nữa. Nó nghĩ: Cứ để mọi thứ như vậy sẽ tốt hơn, sao lại quay lại khơi lại nỗi đau của nó làm gì?
Nhưng, nó lại muốn nhận được tin nhắn mỗi ngày để biết hắn vẫn bình yên.
Một tuần, hai tuần trôi qua, hắn vẫn làm vậy với nó. Chuẩn bị một mùa thi kết thúc, năm học mới lại đến, nó sợ hắn cứ làm vậy thì nó sẽ lại suy nghĩ mà không tập trung học được và nó quyết định hồi âm tin nhắn cho hắn: “Anh hãy dừng lại, chúng ta chẳng là gì của nhau nữa.” Nhận được tin nhắn của nó, hắn sung sướng vô cùng, hắn cứ nghĩ nó sẽ không để ý tới tin nhắn của hắn nữa. Hắn vội nhắn lại cho nó: “Anh biết, không gì thay đổi được em nhưng anh làm theo trái tim anh thôi.”
“Xin anh đấy, cho em bình yên đi.”
“Anh xin lỗi giờ thì anh không thể.” Bây giờ, dù nó có nói gì, hắn vẫn quyết tâm thay đổi nó, biết là rất khó nhưng hắn vẫn hi vọng.
“Thôi được rồi, hãy dừng lại ở kì thi này, em sẽ nói chuyện với anh sau khi kết thúc kì thi.”
“Em hứa nhé.” Ôm điện thoại, hắn chờ đợi ngày có thể gặp nó, nói cho nó biết hết suy nghĩ của hắn. Mặc dù hàng ngày hắn vẫn gặp nó nhưng chỉ có thể nhìn nó từ xa mà không khi nào hắn có cơ hội nói chuyện với nó.

Kì thi quan trọng hơn tất cả các kì thi nên ai cũng tập trung vào học, nó và Khánh Phương cũng vậy, gạt bỏ đi mọi thứ và chỉ tập trung vào học thôi.
Ngày thi đầu tiên cả nó và Khánh Phương thi khá tốt. Khánh Phương và nó vẫn đi chung một con đường về nhà, trong lúc đi về, chủ đề của hai đứa bây giờ là bài thi. Đang bàn luận thì Khánh Phương có điện thoại, Khánh Phương rút trong túi ra là một cái điện thoại khác mọi ngày, điện thoại rất sành điệu, rồi đi ra một góc đường cách nó một, hai mét rồi mới nghe. Nó không biết Khánh Phương nói chuyện gì, với ai, nó đoán Khánh Phương nói chuyện với mẹ. Thấp thoáng nó nghe thấy Khánh Phương trả lời: “Dạ, con đang bắt đầu thi rồi. Dạ vâng, con và cô ấy vẫn rất tốt.”
Khoảng hai phút sau, Khánh Phương quay lại chỗ nó, nó đã vội hỏi:
- Mẹ cậu gọi à?
- Ừ, hì. Mẹ tớ hỏi mấy cái ý mà.
- Mà này, điện thoại mới nha.
- Không phải, tớ có hai cái. - Khánh Phương rút trong túi ra một cái mà mọi ngày nó vẫn thấy Khánh Phương dùng.
- Eo. Giờ mới biết cậu đại gia đấy.
- Đại gia gì… Thôi, về nhanh nào.
- Cơ mà… con và cô ấy vẫn tốt, hóa ra Khánh Phương nhà ta đã có bồ, giấu kỹ ghê… - Nó nói chọc Khánh Phương.
- Ơ, không phải, bồ gì chứ?
- Xí... không phải giấu, cũng bình thường mà.
- Không phải là không phải mà. - Khánh Phương nói như bực với nó.
- Ờ, ờ… Không phải. - Nó gật gật cho Khánh Phương đỡ giận.
Khánh Phương vừa đi vừa lẩm bẩm: Đã bảo không phải rồi mà.
Thế là cả hai đứa đi về.

Ba tuần kết thúc kì thi, hôm nay, chính thức nó được nghỉ hè, được về với bố mẹ. Mải tập trung thi quá, nó cũng quên luôn lời hứa với hắn, nó tính là ở lại thêm hai hôm, nghỉ ngơi rồi về quê, nó có thể quên còn hắn thì không thể quên. Chiều, hắn gọi điện cho nó, nhắc nó về lời hứa. Lúc này, nó mới nhớ, hắn hẹn nó tối gặp mặt nói chuyện. Thế là tối nó đến chỗ hẹn, hắn đã đợi nó ở đó sẵn rồi. Đến đó, nó không nói gì chỉ nghe hắn nói. Hắn nói toàn bộ những suy nghĩ của mình, hắn nói hắn còn yêu nó. Hắn luôn quan sát nó mỗi ngày. Hắn thấy hối hận vì suy nghĩ của hắn ngày đó. Hắn sợ nó yêu ai khác, hắn xin nó tha thứ cho hắn, cho hắn một cơ hội. Nó ngồi im lặng nghe hắn nói. Lần này, nó gắng không khóc, gắng ngăn không cho những giọt nước mắt rơi xuống, cho tới khi, hắn im lặng thì nó chỉ lạnh lùng nói một câu:
- Em mệt mỏi, em cần suy nghĩ. Ngày mai, mười chín giờ, hẹn nhau ở chỗ cũ, một tiếng sau thấy em không đến thì anh đi về nhé.
Nói xong, nó đứng dậy đi về, không để hắn kịp nói lời nào nữa.

Từ hôm nay, nó được ngủ sớm và không phải lo học hành nữa. Thế là quãng đời sinh viên năm ba kết thúc, một năm nữa thôi là nó có thể thực hiện được ước mơ của nó rồi. Cũng hai tháng nay rồi, nó chưa về nhà, nó nhớ nhà. Chỉ cần nghĩ rằng hai ngày nữa, nó có mặt ở nhà là nó đã thấy vui, lại được ăn những món ăn do mẹ nấu và nó lại được xuống bếp nấu những món ăn cho cả nhà, nhưng trước khi về, nó phải giải quyết xong mọi chuyện với hắn, hoặc là chấm dứt, hoặc là sẽ suy nghĩ về những gì hắn nói. Đang mải suy nghĩ thì có tiếng nhạc vang lên:
Giọt nước mắt hay tiếng mưa, nhẹ lăn trên má em thật buồn.
Giờ em đã cất bước, em sẽ bên…
Nó lấy điện thoại, nhìn lên thì ra là Khánh Phương gọi.
- Tớ đây Phương.
- Ừ, cậu đang làm gì đó?
- Tớ chuẩn bị ngủ thôi.
- Sặc, giờ mới chín giờ mà. Cậu ngủ gì mà sớm thế?
- Ừ, hì, tớ ngủ bù mấy hôm trước.
- Bao giờ cậu về quê thế?
- Tớ ngày kia về, có gì à?

- Mai đi chơi nhá, chia tay trước khi nghỉ hè chứ.
- Ok, thế chiều mai nhé.
- Sáng đi không được à?
- Không, sáng phải ngủ chứ, cứ mấy hôm được ngủ bù lại bị cậu gọi, mai cấm gọi nhá.
- Hì, vâng, biết rồi thưa cô.
- Hì, thế nha, tớ ngủ đây, cậu ngủ sớm đi, chúc cậu ngủ ngon.
- Ừ, cậu ngủ ngon.
Thế là nó lăn ra ngủ đến sáng. Hôm nay, nó ngủ nướng đến chín giờ mới dậy. Nó dậy chuẩn bị mọi thứ để mai về với bố mẹ. Chiều nó đang ngủ thì bị thằng bạn thân của nó gọi điện thoại dậy. Chiều nay, nó và Khánh Phương đi tổng kết một năm học đầy thành công của cả hai. Nó và Khánh Phương đi khắp các phố, lượn lờ cả chiều. Không hiểu sao, từng con phố nó đi qua, đâu đó, nó đều thấy hình bóng của ai đó, bao nhiêu kỷ niệm ùa về trong tâm trí nó. Đi chán rồi, hai đứa dừng lại ở một quán ven đường, ăn uống, chém gió, nó chợt nhìn vào đồng hồ và nhớ ra cuộc hẹn với hắn, và nó cần đến:
- Khánh Phương ơi, mười tám giờ ba mươi phút rồi, tớ phải về đây.
- Về làm gì? Tớ còn chưa đưa cậu đi tới nơi này mà.
- Nơi nào để sau nhé, tớ có cuộc hẹn với Minh rồi.
- Vậy à, còn tớ thì sao?
- Sao thế?
- À, không có gì! - Khánh Phương như đang muốn nói với nó điều gì đó nhưng không dám nói.
- Cậu về luôn không? - Nó đứng dậy và rủ Khánh Phương về.
- Thôi, cậu đi đi, tớ muốn đi dạo thêm tí nữa.
- Tớ về trước nha.
- Ừ!
Nhìn thấy nụ cười của nó khi nhắc đến cuộc hẹn với Minh là Khánh Phương biết chuyện gì xảy ra rồi, có nỗi buồn hiện lên khuôn mặt Khánh Phương.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nó vừa bước xuống đường để sang đường thì giật mình nghe tiếng Khánh Phương gọi lớn:
- Quỳnh Anh, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.
Sau câu nói của Khánh Phương nó quay mặt lại, nhìn về phía Khánh Phương. Một giây, hai giây…
Rầm… két… tiếng phanh gấp của chiếc ô tô.
Một cái ô tô đi đằng sau nó không kịp dừng lại trước phản ứng dừng lại của nó thế là…
- Quỳnh Anh! - Khánh Phương vừa chạy, vừa hét lên gọi tên nó. Nó đã bị xe tông vào người, mặc dù xe phanh nhưng vẫn đụng vào nó.
Những người đi đường đỗ xe lại, chạy lại chỗ nó, cùng Khánh Phương đỡ nó dậy.
- Cô gái… cô gái… cô có sao không?
- Băng bó để cầm máu cho cô ấy đi…
- Ai gọi cấp cứu đi. - Tiếng láo nháo của người đi đường.
Nó đã ngất và người nó thì dính đầy máu.
- Gọi cấp cứu đi…
- Cậu tỉnh lại đi, Quỳnh Anh. - Khánh Phương ôm nó trong tay và gắng băng vết thương ở người nó đang chảy máu quá nhiều.
Khánh Phương vừa khóc, vừa gọi nó. Ba phút sau, có xe cấp cứu đến, Khánh Phương bế nó lên xe cấp cứu, rồi vội vàng hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ ơi, bạn em có sao không?
Khánh Phương lúc này vô cùng lo lắng cho nó, không còn chút bình tĩnh nào, cứ rối rít hỏi bác sĩ. Khánh Phương sợ nó xảy ra chuyện gì đó không hay thì tất cả là tại Khánh Phương. Ba phút sau xe cứu thương tới bệnh viện. Bác sĩ và y tá đưa nó vào phòng cấp cứu.
- Ai là người nhà bệnh nhân? Đi làm thủ tục nhập viện. - Tiếng bác sĩ nói vội vàng trước khi đưa nó vào phòng cấp cứu.
- Em là bạn cô gái này. - Khánh Phương nói với cô y tá ở ngoài.
- Thôi cậu ở đây đi, tôi đi làm thủ tục cho, đưa cho tôi giấy tờ của cô gái. - Người lái chiếc xe gây tai nạn cho nó cũng đi vào cùng và nói.
- Vâng, đây thưa chú. - Khánh Phương lôi đống giấy tờ trong túi xách của nó ra, đống giấy tờ rơi vương vãi xuống nền.
- Cậu bình tĩnh đi, cầu trời cho cô gái không sao. Tôi đã mang tội lớn với cô gái. - Người lái xe vừa nói, vừa nhặt đống giấy tờ lên, những giọt mồ hôi cũng vã trên mặt người lái xe bởi nhìn thấy nó như vậy không ai là không lo lắng.
- Tôi đi đây, tôi đi rồi về ngay, có gì báo cho tôi. - Người lái xe hớt hải chạy đi.
- Vâng.

Nói dứt lời, Khánh Phương ngồi sụp xuống, Khánh Phương nghĩ tại mình mà Quỳnh Anh mới bị vậy. Khánh Phương không nghĩ được gì ngoài cầu nguyện cho nó bình an, cầu cho nó tỉnh lại.
- Ai là người nhà bệnh nhân? - Bác sĩ vội vàng đi từ phòng cấp cứu ra và hỏi.
- Dạ, em. Bác sĩ ơi, bạn em sao rồi ạ? - Khánh Phương đứng bật dậy, chạy tới chỗ bác sĩ.
- Cậu nhóm máu gì?
- Dạ, em nhóm máu A ạ.
- Tốt, cậu cùng nhóm máu, đi xuống phòng thử máu, chuẩn bị truyền máu cho bệnh nhân.
- Dạ, dạ. - Khánh Phương vội vàng đi theo một cô y tá từ trong phòng cấp cứu xuống phòng thử máu.
Năm phút sau, Khánh Phương được đưa tới phòng cấp cứu, truyền máu trực tiếp cho nó. Nhìn thấy nó nằm bất động băng bó đầy người, Khánh Phương không thể ngăn cho nước mắt mình không rơi. Mặc dù là con trai nhưng trước hoàn cảnh này Khánh Phương không thể kìm lòng được. Truyền máu xong, Khánh Phương nhìn thấy nụ cười nở trên môi bác sĩ và y tá, Khánh Phương hỏi bác sĩ:
- Bạn em sao rồi bác sĩ?
- Cô gái tốt rồi, đã qua cơn nguy kịch. Đưa bệnh nhân tới phòng hồi sức. - Bác sĩ nói với Khánh Phương và cô y tá.
Nghe bác sĩ nói xong, Khánh Phương mừng ra mặt, nụ cười đã xuất hiện trên môi Khánh Phương.
- Cảm ơn bác sĩ ạ. Em rất cảm ơn bác sĩ.
- Mà, cậu là gì với cô gái? Anh trai cô gái này à?
- Dạ không, thưa bác sĩ, em là bạn học cùng lớp.
- Vậy à, rất may cho cô gái đã được đưa tới bệnh viện sớm và tìm được nhóm máu hợp nhanh chóng nên cô gái mới qua cơn nguy kịch được.
- Dạ, cảm ơn bác sĩ đã cứu giúp ạ.
- Thôi, cậu nghỉ ngơi và báo cho người nhà cô gái đi.
- Dạ vâng.
Cho tới khi bác sĩ nhắc tới người nhà thì Khánh Phương mới nhớ ra gọi điện cho người nhà. Lôi điện thoại ra, người đầu tiên Khánh Phương gọi là mẹ Khánh Phương.
- A lô mẹ à!
- Ừ, sao hai đứa lâu về vậy con?
- Dạ, con và cô ấy đang trong bệnh viện.
- Hả, hai đứa vào đó làm gì?
- Quỳnh Anh bị tai nạn, con vừa truyền máu cho Quỳnh Anh xong, giờ đã qua cơn nguy kịch rồi ạ.
Tút tút…
- Mẹ… a lô… mẹ ơi! - Khánh Phương vừa nói dứt lời thì điện thoại của mẹ Khánh Phương tắt máy, Khánh Phương vội vàng bấm gọi lại ẹ.
- A lô, mẹ có sao không ạ? - Khánh Phương nghe thấy tiếng mẹ lạc giọng nên vội hỏi.
- À, mẹ không sao.
- Quỳnh Anh giờ ổn rồi ạ. Mẹ đừng lo quá, khi nào về nhà, con sẽ kể chi tiết ạ.
- Hai đứa đang ở bệnh viên nào?
- Bệnh viện A ạ…
- Mẹ sẽ tới ngay.

Hôm nay, Khánh Phương định đưa Quỳnh Anh về nhà, một phần, để nói cho nó biết hoàn cảnh thật của Khánh Phương và cho nó biết tình cảm của Khánh Phương dành cho nó. Và rất nhiều chuyện đằng sau mối quan hệ bạn bè giữa nó và Khánh Phương mà nó không hề biết…
Chương 10: Quỳnh Anh nằm viện (Mối quan hệ bí ẩn giữa mẹ Khánh Phương và nó)
Minh vẫn đợi nó đúng địa điểm ngày còn yêu nhau hai đứa vẫn thường hẹn nhau ở đó. Hắn chờ mãi mà không thấy nó xuất hiện. Hắn thấy nóng ruột, rồi nhìn vào đồng hồ tự dưng thấy đồng hồ chết, không chạy nữa. Hắn lại lôi điện thoại ra xem giờ. Cũng đã hơn bẩy giờ rồi, hắn nhớ tới lời nó nói rằng nếu một tiếng mà không thấy nó tới thì đi về, cố đợi nó tới tám giờ mà cũng không thấy nó xuất hiện. Hắn bắt đầu lo lắng, bất chợt hắn nghĩ xui: Đồng hồ mới thay pin sao mà chết được hay nó có chuyện gì xảy ra.
Đây là chiếc đồng hồ đôi năm đó hắn mua tặng nó. Hắn vội vàng bấm số của nó, rồi ấn nút gọi. Hắn gọi một cuộc, hai cuộc... đều không thấy nó bắt máy. Ban đầu hắn nghĩ nó không muốn nói chuyện với hắn. Lòng hắn cồn cào không yên. Hắn gọi tiếp, thông thường nếu hắn gọi tới cuộc thứ năm, nó sẽ tắt máy hoặc sẽ bắt máy nhưng lần này hắn gọi tới cuộc thứ mười cũng không thấy đâu. Ý nghĩ nó bị làm sao lại tới, hắn vội lao xe như điên rời khỏi chỗ hẹn, về xóm trọ của nó. Hắn hỏi bác chủ nhà thì biết nó đi chơi với Phương. Hắn gọi điện cho Khánh Phương cũng không thấy bắt máy. Hắn bắt đầu chuyển từ lo lắng sang tuyệt vọng. Hắn tự cho rằng hắn đã hết cơ hội và hắn lang thang khắp phố như một kẻ không hồn. Đi qua một con phố, hắn thấy lòng đường có một chòm đầy máu, hắn nghĩ: Chắc ai đó bị tai nạn, giá như là mình thì giờ này mình chẳng phải suy nghĩ gì và không đau đớn thế này.

Nói chuyện với mẹ xong, Khánh Phương mới nhớ đến cuộc hẹn của Minh và nó. Lôi điện thoại trong túi xách của nó ra, Khánh Phương thấy mười cuộc gọi nhỡ của Minh và rất nhiều tin nhắn. Khánh Phương liền lấy máy của nó gọi cho Minh.
Hắn vẫn thẫn thờ bước đi trên con phố, thấy chuông điện thoại hắn cầm lên, thấy là số nó. Hắn mừng như tỉnh sau cơn mơ, vội bấm nghe nhưng tiếng ở đầu dây bên kia không phải nó mà là người khác. Một người con trai, nụ cười trên môi hắn lại tắt.

- Tớ là Phương đây.
- Ừ! Quỳnh Anh đâu? Sao cậu lại cầm máy của Quỳnh Anh?
- Tớ và Quỳnh Anh đang ở bệnh viện, Quỳnh Anh bị tai nạn lúc chuẩn bị ra gặp cậu.
Hắn như chết lặng sau khi nghe Khánh Phương nói, cầm cái điện thoại mà tay hắn run.
- Cậu nói gì? Quỳnh Anh có sao không? Bây giờ Quỳnh Anh đang ở đâu? - Hắn hỏi Khánh Phương một cách điên cuồng.
- Quỳnh Anh giờ đã qua cơn nguy kịch.
Không để Khánh Phương nói hết câu, hắn đã hét lên trong điện thoại.
- Nói đi, bệnh viện nào?
- Bệnh viện A…
Nghe xong, hắn tắt máy, định hình hướng đi, hắn chạy đi như điên loạn về hướng bệnh viện, bệnh viện cách hắn chỉ vài trăm mét. Giờ trong đầu hắn chỉ biết tới nó, muốn nhìn thấy nó không sao.
Tới bệnh viện, hắn chạy tới chỗ làm thủ tục hỏi xem nó nằm phòng nào, không đợi người ta tìm xem nó nằm ở đâu, hắn đã chạy đi, hắn nghĩ nó ở phòng cấp cứu. Gặp bác sĩ nào hắn cũng hỏi, cuối cùng, hắn cũng biết nó ở đâu nhưng lúc này hắn không được vào thăm nó vì nó vừa qua cơn nguy kịch, đang cần hồi sức. Đứng ngoài nhìn nó qua ô cửa kính, hắn thấy mình vô dụng, bất lực, sao không bảo vệ nó, hắn lại nghĩ: Ông trời sao không để người nằm đấy là hắn mà lại là nó. Đứng một lúc thì Khánh Phương và mẹ Khánh Phương tới chỗ hắn.
- Cậu tới lúc nào đấy?
- Ừ, tớ vừa tới.
- Cháu chào cô ạ, đây là… - Hắn chào người phụ nữ trước mặt.
- Ừ, chào cháu.
- Đây là mẹ tớ.
- Mẹ cậu, sao lại... - Hắn đang thắc mắc sao mẹ Khánh Phương đến đây.
- Quỳnh Anh thế nào rồi cháu? - Mẹ Khánh Phương hỏi hắn.
- Dạ, Quỳnh Anh đang được hồi sức trong kia thưa cô, cháu cũng không biết Quỳnh Anh thế nào ạ.
- Mẹ và Minh cứ yên tâm đi, bác sĩ vừa bảo con Quỳnh Anh đã qua cơn nguy kịch rồi.
- Làm sao mà yên tâm được khi con bé còn nằm đó. - Mẹ Khánh Phương xìu mặt xuống.
- Không sao đâu mẹ, Quỳnh Anh sẽ ổn thôi. Mà con phải gọi điện cho bố mẹ Quỳnh Anh đã, giờ con mới nhớ. - Khánh Phương vừa nói với mẹ vừa lôi cái điện thoại ra.
- Đừng con ơi, từ từ rồi gọi, giờ gần đêm rồi, gọi ông bà ý lại lo lắng, có gì mẹ sẽ gọi cho, mẹ ở đây chăm sóc nó rồi.
- Vâng. - Khánh Phương trả lời trong thắc mắc.
Trước thái độ của mẹ với nó, hắn thấy thắc mắc. Ngay chính Khánh Phương cũng có nhiều điều chưa lý giải được về mẹ mình. Ngồi một lúc, mẹ Khánh Phương bảo đi hỏi bác sĩ về tình hình của nó.
Sau một tiếng thì ba người được vào thăm nó, ngồi bên giường bệnh, nhìn nó mà hắn thương, hắn đau, hắn rối bời cảm xúc. Đâu đó có giọt nước mắt rơi một cách kín đáo của một người phụ nữ khi nhìn nó.

Mười một giờ đêm, bệnh viện vẫn tấp nập người đi lại, ba người ngồi trông nó, mỗi người một dòng suy nghĩ khác nhau. Khánh Phương thấy cũng đã muộn nên muốn Minh đi về nghỉ ngơi.
- Minh này, cậu về nghỉ đi, tớ và mẹ ở đây trông cho.
- Thôi, cậu và mẹ về nghỉ đi, tớ ở đây cho.
- Tớ thấy cậu mệt rồi, cậu nghỉ đi.
- Tớ không…
Hắn chưa kịp nói hết câu thì mẹ Khánh Phương tiếp lời.
- Phương nói đúng đó cháu, cháu về nghỉ đi, cô và Phương ở đây trông con bé cho, mai cháu lại tới.
- Cháu… vâng, cô và Khánh Phương ở lại, mai cháu lại qua, có tin gì về Quỳnh Anh, cô báo cho cháu biết cô nhé.
- Ừ, được rồi, cháu cứ yên tâm về đi.
Trước lời nói của mẹ Khánh Phương, hắn không thể không nghe theo, sau khi hắn đi về mẹ Khánh Phương hỏi Khánh Phương:
- Cậu ý là thế nào với con bé vậy?
- Dạ, người yêu cũ của Quỳnh Anh ạ.
- Sao hai đứa lại chia tay?
- Chuyện dài lắm mẹ à. Lúc nào con kể cho, Quỳnh Anh phải chịu nhiều tổn thương lắm ạ.
- Khổ thân con bé, giá như…
Khánh Phương nhìn mẹ rất buồn thì phải, có chút gì đó rất kì lạ. Chưa khi nào Khánh Phương thấy sắc mặt mẹ như thế này cả.
- Mẹ ơi, con muốn hỏi mẹ chuyện này.
- Để sau đi con, con đi nghỉ đi, mẹ trông Quỳnh Anh cho.
- Thôi, mẹ nghỉ đi, con trông cho.
- Thế cũng được, mệt thì gọi mẹ trông cho.
- Vâng, có gì con sẽ gọi mẹ.


Ngồi bên cạnh nó, Khánh Phương thấy thương nó vô cùng, cái suy nghĩ lỗi do mình cứ vật vờ trong đầu Khánh Phương, thức trắng đêm trông nó, rất mệt nhưng không muốn mẹ thức giấc.
Năm giờ sáng, bệnh viện đã ồn ào, người qua lại cũng rất nhiều, mẹ Khánh Phương tỉnh dậy vẫn thấy Khánh Phương ngồi bên cạnh giường của nó.
- Sao con không gọi mẹ dậy? Con mệt quá rồi.
- Dạ, con không sao.
- Con đi ăn sáng đi để mẹ trông cho.
- Vâng. Thế con đi ăn tẹo con quay lại.
Sáng nay, nó đã khá hơn và nó đã tỉnh.
Lúc Khánh Phương quay trở lại thì thấy hắn cũng vừa tầm tới. Cả hai đi vào thì thấy mẹ Khánh Phương đang nói chuyện gì đó với bác sĩ, cả hai vào phòng thăm nó, đợi mẹ Khánh Phương vào.
Một lúc sau thì mẹ Khánh Phương đi vào, Khánh Phương hỏi mẹ về tình hình của nó:
- Mẹ ơi, Quỳnh Anh sao rồi ạ?
- Con bé vừa tỉnh rồi, bác sĩ vừa tiêm thuốc, giờ con bé lại ngủ rồi. Ơn trời, con bé không sao.
- Tốt quá rồi ạ.
- Mong cho Quỳnh Anh không sao. - Hắn nói với nụ cười trên môi.
Cả ba người đang ngồi đợi nó tỉnh lại thì bác sĩ vào:
- Người nhà đợi bệnh nhân tỉnh thì ra làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân.
Nghe bác sĩ nói xong, hắn và Khánh Phương trố mắt lên nhìn, ngạc nhiên, không định hình được bác sĩ nói gì nữa, cả hai đang thắc mắc sao có thể cho nó xuất viện trong tình trạng như thế.
- Tình trạng của bệnh nhân không tốt ạ, hôm qua, bác sĩ bảo…
- Không phải, mẹ bảo bác sĩ cho con bé xuất viện. - Mẹ Khánh Phương nói.
- Sao ạ? Là do mẹ đề nghị? - Khánh Phương ngạc nhiên hơn sau khi nghe mẹ nói.
- Cảm ơn bác sĩ, khi nào cháu tỉnh tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện. - Mẹ Khánh Phương nói với bác sĩ.
Hắn và Khánh Phương vẫn ngỡ ngàng nhìn bác sĩ đi ra ngoài.
- Quỳnh Anh làm sao mà xuất viện được trong tình trạng như thế này hả mẹ?
- Mẹ sẽ đưa con bé về nhà và mời bác sĩ về chăm sóc riêng cho con bé.
- Cái gì ạ?
Lại thêm một lần nữa cả hai bất ngờ.
- Bác và Quỳnh Anh?
- Nó không hề biết bác, có dịp ta sẽ nói cho các con nghe mọi chuyện, các con cứ làm theo lời ta đi. - Mẹ Khánh Phương biết hắn định hỏi gì nên cắt ngang trả lời luôn.
- Vâng ạ. - Trước lời nói của mẹ Khánh Phương, cả hai không biết nói gì nữa.
Hai tiếng sau, nó tỉnh lại nhưng vẫn chỉ là mở mắt chứ chưa cử động được. Bác sĩ vào nói với nó rằng nó sẽ được chuyển tới nơi khác nằm viện cho yên tĩnh, nó trong trạng thái chỉ biết gật đầu đồng ý. Mẹ Khánh Phương bảo bác sĩ nói với nó như vậy, không muốn nói với nó là sẽ về nhà Khánh Phương vì nếu biết về nhà Khánh Phương thì biết chắc là nó không đồng ý. Nó tỉnh được một lúc rồi lại thiếp đi. Nó được đưa về nhà Khánh Phương, đi cùng nó có mẹ Khánh Phương, Khánh Phương, hắn và vài bác sĩ nữa. Khi chiếc xe chở nó dừng lại trước một tòa nhà biệt thự, nằm ở phố biệt thự, nơi nó và Khánh Phương hay đến chụp ảnh, vừa bước xuống xe, nhìn vào ngôi nhà trước mặt, hắn thấy sốc, quá ngạc nhiên vì ngôi nhà quá lớn và đẹp.
- Phương, đây là nhà cậu à? - Hắn nói với vẻ như không thể tin nổi.
- Ừ, nhà tớ đấy.
- Sao nhìn cậu? - Hắn chỉ vào bộ quần áo mà Khánh Phương đang mặc.
- Tớ không thích phô trương, sống thế này mới có bạn tốt chứ.
- Ừ! Nhưng sao cậu bảo nhà cậu ở Hưng Yên?
- Đó là quê ngoại tớ, mà nói sau đi.
- Vậy à, ừ.
Mấy người khiêng nó lên xe điện rồi đưa nó vào trong nhà. Vào trong nhà Khánh Phương, hắn còn sốc hơn nữa vì nhà Khánh Phương quá sang trọng, thế nhưng Khánh Phương vẫn đi ở trọ và mặc những bộ quần áo hàng bình thường, và vẫn chơi với bạn bè rất hòa đồng, trong khi Khánh Phương có thể đi một chiếc ô tô hạng sang đi học, mặc trên mình đồ hiệu và có thái độ công tử với bạn bè.
Xong xuôi mọi việc. Để nó nghỉ ngơi, có y tá chăm sóc cho nó, lúc này mọi người mới có thời gian nói chuyện, hắn ngồi nói chuyện với Khánh Phương, có bao nhiêu điều khiến hắn thắc mắc:
- Quỳnh Anh về nhà cậu lần nào chưa? Sao mẹ cậu biết Quỳnh Anh rõ vậy? - Hắn hỏi Khánh Phương.
- Chưa, thật ra hôm nay, tớ đang định đưa Quỳnh Anh về nhà tớ nhưng chưa kịp thì Quỳnh Anh bảo đi gặp cậu. - Khánh Phương nói với vẻ mặt rất buồn khi nghĩ về lúc nó bị tai nạn.
- Nhưng sao mẹ cậu?
- Ừ, tớ cũng thắc mắc như cậu thôi. Tớ cũng không biết sao mẹ tớ lại biết Quỳnh Anh nữa, chính mẹ là người bảo tớ làm quen Quỳnh Anh. Bắt đầu sang năm thứ hai thì mẹ bảo tớ chuyển sang khu Quỳnh Anh trọ và hàng ngày đi học rồi quan sát Quỳnh Anh. Sang năm thứ ba thì mẹ xin cho tớ chuyển xuống lớp mình bây giờ, để nói chuyện và làm quen với Quỳnh Anh.
- Hả? Sao cậu không hỏi mẹ lý do à?
- Tớ có hỏi nhưng mẹ tớ bảo rồi mẹ tớ sẽ nói. Trước đây, mẹ có nói với tớ về việc tớ đã có hôn ước với một người con gái, tớ nghĩ người đó là…
- Hôn ước, Quỳnh Anh và cậu? - Chẳng để Khánh Phương nói hết câu hắn đã nói cắt ngang, hắn sốc thì phải.
- Chắc vậy, tớ đang chờ mẹ nói.
Hắn im lặng không nói gì nữa, Khánh Phương cũng vậy. Cả hai đang suy nghĩ lại mọi thứ. Mọi suy nghĩ của hắn lúc này là chuyện của nó và Khánh Phương, nếu hai người có hôn ước từ bé thì chẳng phải hắn không có hy vọng gì nữa về nó. Hắn giờ chỉ mong nó khỏe lại để nhìn thấy nó mỉm cười trước khi hắn chính thức từ bỏ nó. Khánh Phương thì vẫn mải suy nghĩ, vẫn không thể hiểu được những điều mẹ làm với Quỳnh Anh và không ngừng cầu nguyện cho nó mau khỏi lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận