Sau khi hết tiết tự học buổi tối, Lữ Manh không về nhà mà ở lại tiếp tục làm bài tập.
Học sinh bây giờ thật sự rất vất vả, bài tập nhiều lại còn kiểm tra.
Trước đây không giống như vậy, mà nói thế cũng không đúng, bởi vì lúc trước giáo viên chưa bao giờ thu bài tập, cho nên mới cảm thấy không có bài tập.
Nhưng vất vả thế này cũng chưa bằng vất vả ở nhà, cho nên, cô vẫn ngồi ở lớp làm bài.
Lữ Manh vừa lẩm nhẩm trong miệng vừa múa bút thành văn.
Rốt cuộc giải xong đề cuối cùng, Lữ Manh duỗi người sau đó thu dọn sách vở.
Lúc này, dì quản lý phòng học gõ cửa: "Manh Manh, cháu học xong chưa? Trường sắp đóng cửa, cháu mau về đi, muộn lắm rồi, một cô bé như cháu đi ngoài đường không an toàn".
Lữ Manh gật đầu: "Cảm ơn dì.
A, đúng rồi".
Lữ Manh vừa nói vừa lấy ra một cái túi lớn bên cạnh thùng rác trong phòng học: "Dì à, cái này cho dì".
Bởi vì hàng ngày cô đều trở về lúc trời đã khuya nên phát hiện, dì quản lý mỗi buổi tối sẽ tìm chai nhựa bình nước ở các thùng rác.
Nhưng buổi chiều các lớp học sẽ đi đổ rác, cho nên dì ấy cũng không tìm được chai nhựa gì đó.
Vì thế, vào buổi sáng, Lữ Manh sẽ mang theo một cái túi nilon rất lớn, sau đó bàn bạc cùng các bạn, thu gom rác nhựa để trong túi nilon.
Dì quản lý là một người phụ nữ hơn 50 tuổi, thấy Lữ Manh lấy ra một túi lớn, trong lòng cảm động: "Chính cháu cầm đi bán đi..."
"Không cần không cần", Lữ Manh nói: "Ngày thường cháu không có thời gian, dì cầm lấy đi, trong khoảng thời gian này, cũng phiền toái dì".
Lữ Manh giúp dì quản lý xách vài cái túi đi xuống, sau đó mới đi ra ngoài trường học.
Trường Cao Trung ở đây cũng có thể ở lại trong kí túc xá, nhưng Lữ Manh không chọn ở trong trường mà lựa chọn học ngoại trú.
Trường học quy định, học sinh ngoại trú chỉ cần có mặt một tiết trong thời gian tự học buổi tối, còn học sinh nội trú yêu cầu phải có mặt bốn tiết, nhưng Lữ Manh cũng ở lại bốn tiết tự học buổi tối.
Bởi vì chỗ ở của cô không tiện, cho nên sau khi học sinh nội trú rời đi, cô còn ngồi lại lớp học nửa giờ, làm xong xuôi bài tập của buổi sáng.
Đến lúc cô trở về, vườn trường đã vắng vẻ không một bóng người.
Lữ Manh ngáp ngắn ngáp dài, bước chân nhanh hơn.
Bên ngoài trường học cũng vắng tanh vắng ngắt, Lữ Manh đi càng nhanh, muốn mau chóng về đi ngủ.
"Ồ, nhìn không tồi, rất có tiền".
"Cầu xin anh mày đi.
Về sau ở đây anh che chở cho mày".
Lữ Manh nghe giọng nói mang theo vẻ lưu manh, nhíu mày.
Vốn dĩ suy nghĩ, cô không thể lại đánh nhau, nếu không...!
Ngay sau đó, cô nghe được một giọng nói khác, bình tĩnh nhạt nhẽo, nhưng lại vô cùng mát lạnh dễ nghe: "Ai cầm đầu?"
Lữ Manh lần đầu tiên nghe thấy một thanh âm sạch sẽ như vậy...!Đúng, chính là vô cùng sạch sẽ! Trước kia nghe về giọng nói được ví như dòng suối trong mát chảy qua tâm hồn, cô vẫn luôn thắc mắc, không hình dung được.
Giờ phút này, Lữ Manh rốt cuộc đã hiểu.
Cô có chút tò mò, chủ nhân của âm thanh này trông như thế nào.
Lữ Manh đi qua.
Nhìn thấy ba người đàn ông tóc nhuộm chói cả mắt, mặc áo da quần da, trên tay cầm gậy sắt vây quanh một người.
Người kia đưa lưng về phía cô, Lữ Manh chỉ có thể nhìn thấy đối phương rất cao, ít nhất 1m8.
Lữ Manh 1m6: "......"
Lúc này, có một tên thấy Lữ Manh: "Tiểu mỹ nữ, nơi này có chút việc, mau đi đi".
Vì thế, bốn người cùng quay đầu nhìn lại phía này.
Trong nháy mắt, Lữ Manh lập tức hiểu rõ một thành ngữ, hạc trong bầy gà.
Giá trị nhan sắc này đem so với những người khác, chắc chắn không thể đặt cùng một chỗ.
Một tên lưu manh khác lúc quay đầu nhìn thấy Lữ Manh, ánh mắt sáng lên: "Tiểu mỹ nữ, có duyên như vậy, không bằng cùng đi chơi".
Dương Minh Trạm nhíu mày, vốn dĩ một chọi ba, anh còn không có vũ khí, đánh thắng là chuyện xa vời, bây giờ còn mọc thêm một người làm vướng chân vướng tay.
Lữ Manh đang thưởng thức trai đẹp, có một đôi tay duỗi tới trước mặt cô: "Mỹ nữ chắc là học sinh của trung học thực nghiệm, lớn lên không tồi, muốn làm bạn gái anh hay không?"
Lữ Manh không có biểu tình gì, chỉ là tay trái chặn lại ý đồ của đối phương, tay phải bắt được cánh tay của tên đó, thân thể xoay sang trái, sau đó quăng ngã tên lưu manh qua vai.
Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, giống như cơ chế phản xạ.
"Đừng ăn vạ, tôi có chừng mực", Lữ Manh có chút khẩn trương nhìn tên lưu manh nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, nói.
Vài người khác trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
Hai tên lưu manh còn lại lập tức vọt tới, tay cầm gậy sắt.
Dương Minh Trạm lúc này mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng giữ lấy tay một tên, níu tên đó lại.
Lữ Manh bình tĩnh hơn nhiều, lắc mình một cái liền chặn được hành động của tên kia, đoạt lấy gậy sắt ném sang một bên, sau đó xoay người giữ chặt yết hầu anh ta, động tác vô cùng thảnh thơi ấn chặt người trên vách tường.
Đại thiếu gia 1m8 khó khăn vô cùng mới đoạt được gậy sắt: "......"
Thật sự không phải anh không cố gắng, nhưng mấy tên lưu manh lưng hùm vai gấu này, so với anh lợi hại không kém.
.
truyện ngôn tình
Lữ Mạnh ném người xuống đất, lấy điện thoại di động ra: "Vâng, là thầy giáo đúng không ạ? Ở đây có người thu phí bảo hộ, chúng em đang ở cửa trường..."
Ba tên lưu manh tóc nhuộm chói sáng thân thể cùng tinh thần đều bị chà đạp một lần, gian nan bò dậy, "Con nhãi chết tiệt kia, đợi đấy".
Nói xong liền chạy.
Lữ Manh cất điện thoại, điện thoại của cô không có sim.
Quay đầu lại, liền thấy còn một người nhìn cô không chớp mắt.
Lữ Manh ném gậy sắt sang một bên: "Cậu không đi sao?"
Dương Minh Trạm gật đầu: "Đi bây giờ đây, vừa rồi cảm ơn cậu...".
Ngay sau đó, anh lại hỏi, "Cậu...!cậu học taekwondo? Vừa rồi, cậu rất lợi hại!".
Thật sự anh còn muốn hỏi, sức lực của cô hình như quá lớn rồi thì phải, tình huống này, chỉ từng nhìn thấy trên phim hoạt hình.
"Không", Lữ Manh khiêm tốn nói: "Nếu liên tục một năm, mỗi ngày cậu đều xách hai xô nước chạy qua hai ngọn núi, còn không được uống nước, cậu cũng có thể làm được".
Dương Minh Trạm trong đầu hiện ra cảnh tượng trên tivi, cô gái nhỏ trước mắt buộc hai bím tóc, mặc bộ quần áo xám xịt, vừa khóc vừa xách thùng nước, bên cạnh còn có người cầm roi......!
Dương Minh Trạm cảm thấy như có ai đâm vào lòng anh.
"Chuyện đó...thực xin lỗi, nói đến nỗi thương tâm của cậu", Dương Minh Trạm nói lời xin lỗi.
Lữ Manh chớp mắt, chuyện thương tâm gì? Cô chỉ là khiêm tốn một chút, tỏ vẻ mỗi người đều có thể làm mà.
Anh khen cô lợi hại, cô cũng không thể nói, đúng vậy, tôi lợi hại thế đấy!
Dương Minh Trạm thấy cô không nói chuyện, nói sang chuyện khác: "Cậu cũng là học sinh của trung học thực nghiêm?"
Lữ Manh gật đầu.
"Còn chưa giới thiệu, tôi tên là Dương Minh Trạm, Cậu tên là gì?"
"Lữ Manh".
Lúc này, hai người đã cùng đi tới bãi gửi xe của trường học.
Dưới lán gửi xe còn lại một chiếc xe thể thao mui trần.
Đó là quà sinh nhật mười tám tuổi của anh, bên cạnh là một chiếc xe đạp cũ kĩ lỏng lẻo.
Nhìn qua chiếc xe đạp kia, cảm thấy đá một cái sẽ tung ra.
Lữ Manh thấy anh đang nhìn xe đạp của mình, nhịn không được nói, "Đây là xe tôi tự lắp ráp, rất lợi hại đúng không?"
Nhiều lúc cô cảm thấy mình chính là một thiên tài bị học tập làm cho chậm trễ.
Dương Minh Trạm thấy cô cười đến xán lạn, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, thế mà trong lòng lại thật sự bội phục.
"Rất lợi hại!" Dương Minh Trạm nhịn không được khen ngợi.
"Sau này, cậu cố gắng đừng về nhà muộn như vậy, không quá an toàn.
Nếu thật sự gặp chuyện gì, có thể...", Lữ Manh định nói, có thể gọi điện thoại cho tôi, sau đó đột nhiên phản ứng lại, điện thoại của cô chỉ là cái xác, bên trong không có sim, vì thế chỉ nói: "Có thể tìm chú cảnh sát hoặc là giáo viên".
Ngay sau đó, Dương Minh Trạm nhìn thấy Lữ Manh động tác nhẹ nhàng leo lên chiếc xe đạp rách nát kia, nghênh ngang rời đi.
Dương Minh Trạm rất muốn gọi cô ở lại, nói mình đưa cô về.
Nhưng anh sợ tổn thương lòng tự trọng của đối phương.
Ngồi trên xe thể thao mà anh đã thích rất lâu lại đột nhiên không còn hứng thú.
Dương Minh Trạm nghĩ ban nãy mấy tên lưu manh nói muốn tìm Lữ Manh, vì thế gọi một cuộc điện thoại.
Lúc này anh mới phản ứng được, cái tên Lữ Manh này...hình như có chút quen thuộc..