Hôm nay là ngày công chiếu bộ phim đầu tay của Thư Nhiên.
Dù mới chỉ ra 3 tập, nhưng phản ứng tích cực của khán giả đã khiến đoàn làm phim cảm thấy vô cùng thành tựu.
Rất nhiều lời khen dành tặng cặp đôi nam nữ chính, bên cạnh đó, không ít người đã bắt đầu chú ý tới nữ ba xinh đẹp như tiên nữ giáng trần với lối diễn tự nhiên, trong trẻo.
Thật hiếm có nữ diễn viên tân binh nào có thể diễn tốt như cô, cộng thêm bề ngoài ăn tiền như vậy, chẳng mấy chốc cái tên Tạ Thư Nhiên đã chễm chệ trên hotsearch giữa một rừng hotsearch của cặp đôi chính.
____
Họp báo ra mắt phim.
Thư Nhiên hôm nay đã đặc biệt chọn một chiếc đầm trắng xinh đẹp để hợp với khí chất của nữ chủ trong phim.
Hơn nữa, Tạ Bắc Thần nói sẽ ghé qua đây xem cô, vậy nên cô càng phải xinh đẹp.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Cứ tưởng là anh đến, cô liền vui vẻ bước ra mở cửa.
Thật không ngờ, người tới lại là Khả Ninh, tâm trạng hớn hở của cô liền tuột dốc không phanh
“Chị Ninh tìm tôi có việc sao?” – lạnh nhạt hỏi
“Sao nào? Thấy tôi liền thất vọng hả?”
Cô ta khinh khỉnh cười, vẻ mặt khiêu khích đi thẳng vào bên trong phòng chờ riêng của cô, còn tiện thể huých mạnh vai cô một cái
“Cô tưởng Tạ tổng tới tìm cô sao?”
Cô nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng
“Chị có ý gì đây?”
Khả Ninh đong đưa một hồi liền nửa đứng nửa ngồi trước bàn trang điểm, bàn tay xinh đẹp câu lấy thỏi son Dior đắt tiền trên bàn, rảnh rỗi vặn nó lên cao hết mức rồi tàn nhẫn dí đầu son vào tấm gương.
Một vệt đỏ chói mắt nhanh chóng thấm dài trên mặt phẳng trơn nhẵn
“Ý gì? Chẳng phải cô là người hiểu rõ nhất sao? Một người mới như cô dễ dàng lấy được vai nữ 3 chẳng phải vì cái họ Tạ đó sao? Tạ tổng chẳng phải chính là anh trai cô à?”
Thư Nhiên giữ vẻ mặt thờ ơ
“Rồi sao? Đừng bảo tôi là cô tự mình đi đến được hôm nay!” – cô không kiêng nể nữa – “Kĩ năng diễn xuất bằng 0, gương mặt nhân tạo… vậy chắc cái cô giỏi nhất là kĩ năng trên giường nhỉ?”
Khác với dự đoán của cô, vẻ mặt cô ta vẫn là dương dương tự đắc, điều ấy khiến cô có chút bất an
“Kĩ năng giường chiếu thì tôi phải gọi cô bằng cụ rồi! Đến cả giường anh trai cũng dám trèo lên, làm gì có ai dám vượt mặt?”
Cô ta nói xong liền đưa video mà Du Thừa Hạo từng quay ra cho cô xem.
“Thử đoán xem, nếu video này được up lên mạng thì sao nhỉ?”
Chết tiệt Du Thừa Hạo! Thì ra hắn vẫn còn dám tuồn video này ra sao? Có vẻ cô quá hiền lành rồi nhỉ?
Ngay lúc cô chuẩn bị lên tiếng, bên ngoài cửa liền vang lên một trận náo nhiệt
[Cô Tạ Thư Nhiên, phiền cô ra đây một chút, chúng tôi muốn phỏng vấn cô!]
[Chuyện trên mạng có phải sự thật không?]
[Cô có gì muốn nói không?]
Du Du vội vàng gọi điện từ bên ngoài vào
“Chị Nhiên, hiện tại chị đừng ra ngoài! Cánh chó săn đã bao vây trước cửa rồi!”
Bàn tay cầm điện thoại của cô càng ngày càng chặt, ánh mắt tập trung chặt chẽ trên gương mặt đắc thắng của Khả Ninh.
“Là trò mèo của cô sao Khả Ninh?”
Cô ta nhún vai, không hề giấu diếm
“Đúng vậy thì sao? Ai bảo cô ngông cuồng, tự tung tự tác như vậy chứ! Chỉ dựa vào cái gương mặt này mà dám đối đầu với tôi sao? Đừng tưởng không ai dám dạy dỗ cô!”
Ả đi đến gần rồi vỗ vỗ mấy cái vào mặt cô.
Thư Nhiên nhắm mắt lại, hàm răng đã nghiến chặt.
Sau một hồi hít thở cô liền mở mắt ra rồi túm lấy cánh tay đang làm loạn kia của ả, mạnh mẽ bẻ ngược một cái khiến ả la lên oai oái.
“Á, đau! Mau buông tôi ra! Tạ Thư Nhiên cô điên rồi! Bên ngoài là phóng viên đó, cô tưởng cô làm gì tôi họ sẽ không biết sao?”
Cô không nóng không lạnh, cánh tay tăng thêm vài phần lực làm ả trực tiếp quỳ xuống sàn la hét.
Ánh mắt cô sắc bén từ trên cao nhìn xuống ả, khóe môi kéo lên nụ cười nhàn nhạt
“Đúng vậy, họ sẽ không biết!”
Cô lấy điện thoại ra, gọi đi một cuộc…
____________
Khả Ninh tỉnh lại đã phát hiện bản thân đang bị trói chặt trên một chiếc ghế.
Tầm mắt bị che kín bởi một tấm vải đen, trong khoang mũi xộc lên mùi vị ẩm ướt và hôi hám.
Hơn nữa, bên tai còn có tiếng đàn ông, không phải một mà là rất nhiều người.
Toàn thân ả bất giác run lên, hơi thở cũng nghẹn lại vài nhịp
“A, đại ca, cô ta tỉnh rồi kìa!”
Nghe vậy, Khả Ninh liền nhẹ giọng van nài
“Cầu xin các người hãy thả tôi ra! Các người muốn gì tôi đều có thể cho hết, tôi có thể trả tiền các người nhiều gấp mười lần Tạ Thư Nhiên!”
“Câm mồm!”
Ả liền sợ hãi mà ngậm chặt miệng.
Tiếp đó, một bàn tay thô ráp chạm vào cằm ả, thô lỗ nhấc lên
“Cô mà cũng đòi so với chị dâu của bọn ta sao? Con m* nó, chỉ bằng mấy đồng tiền bẩn mà thằng công tử bột kia đưa cho cô sao?”
Nói rồi, tấm khăn bịt mắt bị hắn cọc cằn giật xuống.
Bấy giờ ả mới nhìn rõ mặt những tên đầu bò đầu bướu ở đây, toàn là dân anh chị với thân hình lực lưỡng và những hình xăm lớn bao phủ một phần lớn làn da ngăm đen của họ.
Trước đây ả từng nghe nói Tạ gia không phải chỉ là con rồng trên thương trường, phía sau họ còn có rất nhiều thứ mà người thường không nên biết.
Lúc đó ả còn cho rằng họ nói quá, nhưng bây giờ, ả tin rồi.
Đối diện với ả là hai người nữa cũng bị trói vào ghế nhưng không phải lành lặn nguyên si như ả.
Người bên trái bị đánh bầm dập khắp nơi, khóe miệng rỉ máu, thừa sống thiếu chết không ai khác chính là Du thiếu Du Thừa Hạo – người đã tuồn video và bày mưu tính kế cho ả.
Người còn lại chính là vị thiếu gia chống lưng cho ả, hắn bị trói trên ghế điện, sau vài lần tăng áp làn da đã ngả màu, luồng khói trắng nhàn nhạt bốc lên từ cơ thể.
Nếu không có tiếng khóc lóc thảm thiết, chắc ả đã tưởng hắn chết rồi, bị nướng mà ‘chín’.
Tên xăm trổ thích thú nhìn vẻ mặt sợ sệt của ả, bàn tay càng thích thú vuốt lấy cần cổ mảnh khảnh trắng nõn
“Cô nói xem bọn này nên chọn hình phạt nào cho cô nhỉ?”
Ả lắc đầu nguây nguẩy
“Làm ơn đừng làm hại tôi! Tôi biết lỗi rồi! Tôi không nên đụng đến Tạ Thư Nhiên, không nên làm cô ấy khó chịu! Sau này tôi nhất định không dám nữa! Làm ơn… huhu… Tha cho tôi một lần này thôi!”
“Một lần? Đâu phải một lần! Chị dâu đã nhiều lần cảnh cáo cô rồi, là cô mắt chó không nhìn thấy thái sơn, giờ còn cầu xin gì nữa?”
Nói rồi, một đám nam nhân liền xúm lại quanh ả, ánh mắt trần trụi đáp trên mọi bộ phận
“Bọn này có luật không đánh phụ nữ, vậy nên, cứ dùng cách mà cô hay dùng đi! Anh em, lên!”
“Không… không được!”
“Đừng chạm vào tôi! Không! Á….”
“Đ*t, con đ**m này! Mày kêu cái gì? Cái l* này chẳng phải bị chơi tới rộng rồi sao?”
“Không… Đau quá! Aa!”
“Mày cứ kêu đi! Kêu nữa cũng chẳng ai tới cứu đâu!”