Đùi của tôi thực bất hạnh lại đặt trúng hai chân hắn, lúc này chạm vào đùi là cái kia, cái gì đó cứng, cảm giác nóng rực rõ ràng thông qua quần áo mà chạm tới đùi, sau đó lại thông qua phản xạ thần kinh mà chạm tới đầu óc tôi, vì thế, tôi, tôi hỗn loạn …
Một người nếu gặp chuyện làm cho bản thân quá rối loạn thì phản ứng thông thường nhất chính là hóa ngốc.
Tôi cũng không phải ngoại lệ, đầu óc hiện giờ như bị đông lạnh vậy, toàn bộ lực chú ý đều hướng về nguồn nhiệt, tôi ngơ ngác nằm trên người Chung Nguyên, không nhúc nhích.
Chung Nguyên nằm trên đất cũng không có động tĩnh gì, thân thể hắn tựa hồ cứng ngắc, đại khái là bị tôi ép tới thê thảm, hắn đến cả thở cũng khó khăn.
Lúc này hắn thở hổn hển, cố hết sức nói: “Mộc .., Đầu gỗ, em không tính lúc này phi lễ với anh chứ hả?”
Tôi vừa nghe nói vậy thì thần kinh đột nhiên bình thường lại, ngay lập tức lồm cồm bò dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn, trên mặt tôi hiện giờ cảm giác như ăn phải tiêu, nóng nóng, cay cay rất khó chịu, trời ơi, dọa người! Không đúng, phải là Chung Nguyên dọa người!
Chung Nguyên cũng ngồi dậy, hai tay chống về sau: “Đầu gỗ, em quả nhiên rất nhiệt tình.”
Tôi tức giận trừng hắn, lại thấy cặp mắt cười cười nhớn nhác của hắn, tôi lại càng điên máu hơn, rõ ràng hắn dọa người, tại sao người vui sướng thấy kẻ khác gặp họa cũng là hắn nốt!
Chung Nguyên lại khiếm nhã nói: “Nếu như em muốn nhiệt tình nữa thì cũng nên lựa hoàn cảnh nha!”
Tôi nhéo nhéo tay, lại buông xuống, quên đi, đó là sự cố ngoài ý muốn, không nên thảo luận quá chi tiết, nhất là không thể thảo luận cái gì với tên Chung Nguyên này!
…
Lúc quay về, ở trên xe có người hỏi Chung Nguyên bị trúng chỗ kia cảm giác có đau lắm không, Chung Nguyên bình tĩnh lắc đầu: “Không sao”
Thế là mọi người ồn ào nói giỡn, nào là chuyện này không chú ý sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau, nào là ngươi nên đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, vân vân … lời nói và vẻ mặt bọn họ, mờ ám không có chỗ nói nữa.
Chung Nguyên như cũ vẫn bình tĩnh lắc đầu, thêm một câu: “Thực không sao, Mộc Đồng có thể làm chứng.”
Trong nháy mắt, xung quanh im lặng như tờ …
Tôi ngồi cạnh Chung Nguyên, nhắm mắt giả chết, tiện thể trong đầu diễn cảnh lăng trì hành hạ hắn n lần.
…
Buối tối khi tôi về thì nhận được điện thoại của Tiểu Kiệt, nó rất là tiếc nuối nói với tôi, hai trăm đặt cược cho chị Linh đã trôi theo dòng nước rồi.
Tôi không tin: “Không đúng, chị Linh tuy là bị thương, nhưng đâu phải mình đánh, việc này là ngoài ý muốn.”
Tiểu Kiệt thở dài, nói: “Việc này không tính, đều là do hội trưởng định đoạt, ai biểu hắn là trọng tài.”
Tôi bất mãn: “Cho dù là trọng tài cũng không thể đổi trắng thay đen a …” chuyện này liên quan tới vấn đề kinh tế, rất nghiêm trọng!
Tiểu Kiệt đáp: “Hội trưởng nói, lúc hai người các ngươi kí giấy sinh tự, cũng không nói là không được nhờ người khác hỗ trợ.”
Ak, vậy cũng được? Đầu hội trưởng bị chó nhai à???
Tiểu Kiệt lại nói: “Thực ra mấu chốt vấn đề ở chỗ, hội trưởng đặt 100 đồng cho bạn thắng.”
Tôi: “…”
Hóa ra đội trưởng cũng là người âm hiểm thành tinh, đáng khinh!
…
Gần đây tôi có đồ chơi mới, rất vui, là một con dấu.
Đương nhiên con dấu không phải trọng điểm, chính yếu là hình dạng của nó – hình đôi môi.
Nói cách khác, nếu đóng dấu lên mặt sẽ giống như có người hôn lên vậy.
Tôi dùng con dấu này đóng lên tập tự viết, cảm thấy rất thú vị, đáng tiếc bọn Nhất Nhị Tứ không cho tôi thí nghiệm lên mặt bọn nó, bởi chuyện này mà mém chút nữa bị tụi nó đánh hội đồng.
Buổi chiều không có lớp, tôi bị Chung Nguyên lôi đi thư viện tự học, thực ra tôi thấy theo hắn tự học không thuộc phạm vi công tác của mình, nhưng hắn nói bồi đọc cũng coi như một loại rèn luyện … Bồi đại gia hắn đọc sách >.