Vì Chung Nguyên chính thức trở thành bạn trai của tôi, theo thông lệ là phải mời cả ba con yêu quái phòng tôi đi ăn một bữa cơm ra mắt.
Tôi hỏi Chung Nguyên chọn địa điểm nào, anh suy nghĩ một chút, đáp: “Lâm Giang Các được không?”
Tôi toát mồ hôi: “Hình như hơi đắt?”
Chung Nguyên thâm ý sâu xa nhìn tôi, cười gian: “Đầu Gỗ, mới đó mà đã giúp anh quản tiền à?”
Tôi … khụ khụ, đáng chết …
…
Buổi sáng tôi chỉ có một môn, học xong bỏ về phòng nằm ngủ thẳng cẳng tới chiều tối, sau khi dậy thì tập hợp Nhất Nhị Tứ cùng bên Chung Nguyên, tám người cùng đi tới Lâm Giang Các.
Cả đám ngồi trong phòng, Lão Đại đi chợ, không biết xấu hổ gọi toàn những món đắt tiền, thế mà trước đó bọn nó nói nào là giúp Chung Nguyên giữ lại ít máu.
Lúc này người qua đường Giáp ở bên cạnh ủng hộ sĩ khí nó: “Các người đẹp đừng khách khí nha, thằng Chung Nguyên này là phần tử tư sản ẩn núp trường kì trong giai cấp vô sản chúng ta đấy, đáng bị trừng phạt.”
Người qua đường Ất cũng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, tên này hoành hành ngang ngược lắm, làm hại các bạn không phải một hai ngày, anh chính là một trong những nô dịch bị áp bức thường xuyên đây, hôm nay giúp bọn anh trả thù đi.”
Tôi yên lặng nhìn người qua dường Ất, sư huynh à, anh không phải một người …
Chung Nguyên tự nhiên kéo tay tôi, hình như tâm trạng đang rất vui vẻ, anh cười ha ha nói với mọi người: “Nếu khách khí với anh cũng là khách khí với Đầu Gỗ đó.”
Một câu thôi đã thành công khiến mọi người xúm vào nhốn nháo, người qua đường Giáp cung kính chào một cái mới nói: “Không thể khách khí, không thể khách khí … OO6ng chủ, đem menu thêm một bản nữa đi.”
Không khí trong phòng cứ thế náo nhiệt hẳn, mọi người vốn cũng khá quen, lúc này cũng không tỏ ra xa lạ làm gì, thẳng tay chọn đồ ăn mình thích, hai ông anh người qua đường còn tranh cãi nhau kịch liệt vì món cá Lư nên là nướng hay là hấp, cuối cùng Chung Nguyên gõ bàn một cái: “Gọi hai phần, một hấp một nướng.”
Tôi nhìn chằm chằm vào giá niêm yết cạnh món cá, lặng lẽ cảm thán, Chung Nguyên, anh là đồ phá gia chi tử …
Rượu và thức ăn rất nhanh được dọn lên, vòng thứ nhất đương nhiên là phải mời mọi người một vòng, Chung Nguyên rót rượu cho mọi người trên bàn, đến lượt tôi, anh ấy nghiêng bình rót vào chén tôi một xíu gọi là.
Mọi người xung quanh kêu gào, bắt anh ấy phải rót đầy, kết quả anh ấy nhướn mày, bình tĩnh nói: “Tôi uống gấp đôi là được rồi.”
Một câu lại làm cả đám ồn ào nhốn nháo lên.
Tôi có chút ngượng, kéo tay áo anh: “Thật ra em có thể …”
Chung Nguyên nửa cười nửa không nhìn tôi, thấp giọng nói: “Với tửu lượng của em ấy hả? Đòi cởi quần áo, cái đó chỉ nên làm trước mặt anh thôi.”
Tôi tức giận run bần bật, nghĩ lại chuyện cũ cũng tự thấy kinh dị …
Bắt đầu dùng bữa, chỗ này không hổ danh là nhà hàng sang trọng, đồ ăn làm rất ngon, tôi ngồi ăn đã đời, còn diễn kịch gắp rau cho nhau ăn với Chung Nguyên, làm cho quần chúng vây xem đau đớn cõi lòng, phải nhắc nhở bọn tôi nhớ tới sự tồn tại của bọn họ.
Nhưng tôi vừa nhấc đầu lên nhìn thì đúng lúc thấy Lục Tử Kiện gắp thịt bò cho Tứ cô nương, thế mà mọi người làm như không thấy, tiếp tục công kích chọc phá tôi với Chung Nguyên.
Ê ê ê, ai chơi có chọn lọc vậy bay?
Mới đầu mọi người còn tập trung ăn, đến sau thì hầu như chỉ toàn uống với uống.
Hôm nay Chung Nguyên cực kì hào phóng, ai mời cũng không từ chối, chỉ cần là rượu là uống.
Đồng thời anh ấy còn giám sát không cho phép tôi uống.
Tôi vừa cầm tới ly là anh ấy lại lầm rầm câu thần chú “Cởi quần áo”, làm cho tôi vừa thấy ly rượu là đỏ mặt … Sao tôi chẳng có tiền đồ gì thế này?
Ngoại trừ tôi, 6 người còn lại thay phiên nhau tập kích Chung Nguyên, mới đầu là bia, sau đó làm như nghiện, cả bọn đổi qua rượu đế … làm cho tôi giận dễ sợ!
Tôi thật sự chịu không được, ngăn ly rượu của Chung Nguyên: “Đừng uống nữa …”
Chung Nguyên xoa xoa đầu tôi, híp mắt cười: “Đau lòng hả?”
Một câu này đổi được những phản ứng sau:
Tiểu Nhị: “Đau lòng quá đi …”
Lão Đại: “Đau lòng dễ sợ …”
Người qua đường Giáp: “Bao tử ta đau quá.”
Người qua đường Ất: “Răng ta đau”
Tứ cô nương: “Ha ha”
Lục Tử Kiện: “Ha ha”
Tôi: -_-!!!!
Chung Nguyên xử lí xong rượu trong tay, cười ha ha ngồi xuống: “Không uống nữa, ăn đi, ông chủ ơi, cho chúng tôi thêm đồ ăn.”
Câu này lại đổi được tiếng tru của một bầy sói.
Tôi nhìn mấy món còn chưa ăn hết trên bàn, yên lặng niệm chú, lãng phí là xấu, lãng phí là xấu, rất xấu ….
Mọi người tạm thời ngừng chuốc rượu Chung Nguyên, bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, sau kì nghỉ hè chúng tôi đã quen thân, bây giờ chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói được.
Nói mãi không biết nói như thế nào lại tới chủ đề game.
Tiểu Nhị vừa nhắc tới game thì hai mắt toát ra hung quang: “Khỏi nói game nữa đi, vừa nhắc đã nhớ tới cái trò Truyền Thuyết Trường Kiếm làm tan nát cõi lòng tao.”
Truyền Thuyết Trường Kiếm là cái game nó chơi gần đây, cũng chính là nơi cô nàng bị ngược đãi.
Vừa nghe tới đấy, người qua đường Giáp người qua đường Ất hai tên kia cũng hưng phấn, người qua đường Ất: “Em chơi trò đó rồi hả? Khu vực nào?”
Người qua đường Giáp: “Tên? Chức nghiệp gì?”
Tiểu Nhị đáp: “Ta ở khu Giang Sơn Như Họa, nói chung khu đó có một thằng biến thái, cả ngày đuổi theo ta, đúng là cắn phải đá, chẳng làm gì được hắn.”
Người qua đường Giáp nhẹ nhàng gõ bàn, cười phong tao: “Ai vậy ta, dám khi dễ Nhị sư muội của chúng ta? Sư muội đừng sợ, huynh đây sẽ báo thù cho, nói tới thao tác của huynh, ở khu Giang Sơn Như Họa là không có địch thủ nha.
Đến lúc đó chúng ta cướp hết trang bị của hắn, nếu muội vẫn chưa hết giận, huynh còn có thể hack máy tính hắn, bóp méo một số tài khoản này kia, dùng thử miễn phí, bao ăn luôn nha.”
Tiểu Nhị hai mắt sáng rỡ: “Thiệt hả?”
Người qua đường Giáp gật đầu chắc như bắp: “yên tâm đi, giao cho huynh, sư muội mau mau báo danh tên cẩu tặc kia đi, tối nay huynh sẽ làm cho hắn chết không có đất chôn.”
Tiểu Nhị cảm kích nhìn người qua đường giáp: “Thật tốt quá, tên kia là Trầm Tinh Thạch, là một pháp sư biến thái, không biết ngươi nghe qua chưa?”
Nụ cười tự tin của người qua đường Giáp tự nhiên đông cứng, anh chàng trừng mắt nhìn Tiểu Nhị đánh giá một chút, ánh mắt quái dị không nói nên lời.
Tiểu Nhị cũng thấy kì, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Ngươi làm sao đấy hả?”
Người qua đường giáp: “…”
Tiểu Nhị cười cười kiểu thiện ý, nói: “Đánh không lại cũng không sao, dù sao tên kia ở Giang Sơn Như Họa xem như nhất, đánh không lại hắn cũng bình thường, không phải ngượng.”
Người qua đường giáp: “…”
Tiểu Nhị thấy lạ, hươ tay lia lịa trước mặt anh chàng: “Này, ngươi rốt cục bị làm sao?”
Lúc này, người qua đường Ất tự nhiên mở miệng nói: “Nó là thằng cẩu tặc đó đó.”
Im lặng.
Im lặng.
Vẫn im lặng.
Đến lúc này, tình thế tươi đẹp đã hoàn toàn nghịch chuyển.
Người đầu tiên tỉnh giấc khỏi sự im lặng là Tiểu Nhị, nó híp mắt nguy hiểm nhìn người qua đường Giáp, cắn răng hừ hừ: „“Là ngươi?“
Người qua đường Giáp môi giật giật, định giải thích cái gì, lại bị Tiểu Nhị ngắt lời: “Ngươi đúng là Trầm Tinh Thạch?“
Khí thế ngất trời của người qua đường Giáp đã xẹp lép.
Do dự hỏi: “Muội … muội không phải là cái tên nhân yêu đó chứ hả?“
Sắc mặt Tiểu Nhị càng lạnh thêm ba phần: “Nhân – Yêu?“
“Khụ khụ, huynh không phải ý này“ ánh mắt người qua đường Gi áp hiện lên một tia nghia hoặc, chân mày cũng nhướn lên: “Nhưng huynh có tra qua tư liệu đăng kí của muội, thân phận đúng là con trai mà …“
“Ta dùng tên anh trai đăng kí không được sao, không đúng, ngươi …’ Sắc mặt Tiểu Nhị hoàn toàn thành cơn bão: “Ngươi dám coi lén tư liệu của ta?“
„“Cái đó, huynh, ..
ha ha ha …“ Người qua đường Gi áp cười gượng nhìn Tiểu Nhị, không biết nói gì.
Tiểu Nhị hung hăng vỗ bàn, nghiến răng phun ra hai chữ: „“Biến – Thái“
„“Sư muội, hiểu lầm, thật ra huynh …“
Tiểu Nhị đột nhiên xoay người, hai tay nắm lấy áo anh ta, dùng bộ mặt cực kì hung ác nhìn anh chàng, biểu hiện này chứng tỏ, nó đã hoàn toàn phát điên rồi.
Tôi không khỏi giật mình, Tiểu Nhị tuy tính cách biến thái, nhưng rất tốt, muốn làm nó phát điên là chuyện rất khó, thế nên tôi có chút rất không phúc hậu khâm phục người qua đường Giáp.
Đương nhiên, tiểu Nhị phát điên là một chuyện rất nguy hiểm, sư huynh à, chờ chết đi ..
Lúc này, người qua đường Giáp hoảng sợ nhìn Tiểu Nhị: “Nữ hiệp tha mạng a!“
Tiểu Nhị nhìn chằm chằm người qua đường Giáp, âm âm thảm thảm mà cười, giống như yêu nữ ngàn năm chuyên đi hút máu người, tôi đứng cạnh thôi mà còn thấy lạnh sống lưng.
Chung Nguyên nhéo nhéo tay tôi, ghé tai tôi thấp giọng hỏi: “Ký túc xá của em ai cũng hung dữ vậy hả?“
-_-!!! Chung Nguyên, ngươi câm miệng!
Tiểu Nhị dí sát mặt vào người qua đường Giáp thêm mấy phân, nhìn kỹ hắn, biểu tình cực kì oán độc và thê thảm: “Hiểu lầm? Lúc nào cũng hiểu lầm, để ta ngày nào cũng thống khổ chết một lần sao? Suốt một tháng a, ngươi có tha cho ta ngày nào không?“
Người qua đường giáp vẻ mặt đau khổ kêu: „Sư muội …“
Tiểu Nhị rống lên: „KHông được gọi ta là sư muội!“
Người qua đường giáp: „Nữ, nữ hiệp … ta sai rồi, nữ hiệp …“
Tiểu Nhị rít gào: „Mẹ ngươi, giết một hai lần chưa đủ, cho dù chúng ta có thâm cừu đại hận gì ngươi cũng cần thiết phải đuổi giết ta một tháng chứ? Hơn nữa tại sao ta ẩn thế nào ngươi cũng tìm ra?“
Đúng thời khắc mấu chốt, người qua đường Ất lại mở miệng: „Nó làm ra một cái truy tung khí, là định vị đó, dùng thử miễn phí, bao ăn luôn.“
Người qua đường Ất đúng là rất biết đổ dầu vào lửa, Tiểu Nhị đã sắp bốc cháy rồi: „Nói, tại sao lại bức ta phải thống khổ như thế?“
Người qua đường giáp bất đắc dĩ cười khổ: „Thói quen chém giết thôi mà …“
Quần chúng vây xem: “…“
„“Ngươi! Hỗn đản! Biến thái! Thụ!“ Tiểu Nhị ngửa mặt lên trời thở dài: “Trời ơi, tôi tạo nghiệt gì aaaaa….“
Người qua đường giáp: “Nghiệp chướng là huynh …“
“Câm miệng“ Tiểu Nhị đột nhiên lại dí sát vào, hai cái mũi gần như đụng nhau, người qua đường Giáp sợ tới mất vía.
Tiểu Nhị: “Thụ! Hôm nay lúc về không được nhúc nhích, để ta chà đạp ngươi một trăm lần.“
Người qua đường giáp: “…“
Người qua đường Ất ở bên cạnh vuốt cằm hắc hắc cười, đúng kiểu biểu hiện của kẻ gian trá đáng khinh thấy người ta gặp họa thì vui mừng: “Một trăm lần, một trăm lần nha, mấy câu này rất có ý nghĩa“
Quần chúng vây xem: -_-!!!!