Kim Thái Hanh chẳng hiểu chuyện chi cả, tự dưng hai người họ lại đến nói là sẽ đưa em đi, làm sao hắn có thể để em rời xa mình được, nếu Chính Quốc đi mất thì hắn phải sống làm sao.
Ông Điền nắm tay em kéo đi ngay trước mắt hắn, ngay lập tức Thái Hanh chạy theo nắm tay em kéo lại, hai bên không ai chịu nhường ai, em đứng ở giữa cảm thấy khó xử mà không biết giải quyết làm sao. Vì lực nắm quá chặt làm tay em đỏ lên, hắn không đành lòng đành buông tay, còn nắm như vậy vợ nhỏ của hắn sẽ đau.
Mọi người trong nhà nghe tiếng nói ngoài sân vội chạy ra, mấy đứa người ở dưới bếp tò mò quá cũng chạy lên nghe ngóng. Thiệt hổng tin được là ông bà Điền lại dám đến tận Kim gia bắt Chính Quốc về, tụi nó sợ gần chết, mồ hôi ướt hết cả trán, ấy vậy mà ông hội đồng lại chẳng dám nói lời nào.
"Tôi không nói nhiều, hôm nay tôi phải đưa con tôi về bằng mọi giá, thời gian qua ông làm khổ nó quá đủ rồi."
"Tía má nghe con giải thích được không, thiệt ra mọi chuyện..."
"Dù cho ông hội đồng đây có nói gì thì cũng vậy, mấy người ỷ mình giàu có nên muốn đánh muốn chửi con tôi lúc nào cũng được hay sao, dù cho là giả bộ hay gì đi nữa. Từ nhỏ đến lớn tôi còn không dám làm nó buồn mà ông lại khiến con tôi khóc sưng mắt, tôi phải đưa con trai tôi về."
"Không được, Chính Quốc là vợ con, em ấy không được đi đâu hết, con không cho phép."
Chính Quốc bên này bật khóc nức nở, em gỡ tay tía mình ra rồi chạy đến ôm chầm lấy hắn, hai người ôm nhau chặt đến nỗi ông Điền không thể tách bọn họ ra được. Đám con Mận đứng nhìn mà khóc đỏ mắt, đứa nào cũng lấy tay lau nước mắt, thằng Hải dụi dụi vào người thằng Nhàn, lát sau cái áo thằng Nhàn ướt nhẹp, toàn nước mắt của thằng Hải không chớ ai.
Bà cả đứng một bên nhịn không được vội đi đến nói giúp vài câu, qua biết bao nhiêu chuyện bà biết rằng hắn với em yêu nhau lung lắm, cực khổ bao lâu nay chẳng lẽ lại để họ phải xa nhau. Điền Chính Quốc là một người tốt, bà mừng thầm cho hắn khi cưới được em, càng như vậy bà càng phải giúp hai người họ.
"Ông cũng bất đắc dĩ lắm mới phải làm vậy, ông Điền đây thông cảm cho, nhưng tôi có thể đảm bảo sau này không để Chính Quốc phải buồn nữa."
"Làm sao mà tôi tin bà được đây bà cả?"
"Tất cả mọi người trong nhà đều yêu thương Chính Quốc, điều đó tôi có thể chắc chắn, ngay tại đây tôi có thể đảm bảo cả đời sau này ông hội đồng không bao giờ làm em ấy buồn lần nữa."
Trước lời nói đó ông Điền có hơi lưỡng lự một chút, nhưng dường như nó không đủ sức nặng để ông buông bỏ ý định mang em đi. Kim Thái Hanh quỳ xuống trước mặt hai người họ, hắn không màng xung quanh có ai đang nhìn mình, mọi người không khỏi bất ngờ, ai cũng trợn tròn mắt khi thấy ông hội đồng Kim hạ mình quỳ xuống vì em.
Điền Chính Quốc định đỡ hắn dậy thì bị má mình ngăn lại. Em xót xa khi thấy chồng mình quỳ dưới đất.
"Con có thể làm bất cứ chuyện chi để chứng minh với tía má, con hứa sẽ không làm em Quốc phải khóc nữa, chỉ xin tía má đừng bắt em ấy rời xa con, con không thể sống thiếu Chính Quốc được."
Đây là lần đầu hắn để lộ ra vẻ mặt yếu đuối của bản thân cho người khác nhìn thấy, không còn là ông hội đồng muốn gì được nấy, bảo gì cũng nghe. Giờ đây hắn chỉ đơn giản là một người muốn ở bên cạnh người mà mình yêu thương.
Ông Điền quay sang nhìn vợ mình rồi tới con trai, em rưng rưng nước mắt nhìn ông, cuối cùng ánh mắt ông dừng lại nơi ánh mắt kiên định của hắn. Mỉm cười một cái, ông bước đến đỡ con rể đứng dậy, tiếng cười mỗi lúc một lớn, đến cả bà Điền cũng không nhịn được mà cười theo.
"Tía chỉ muốn thử xem coi con có thiệt lòng với Chính Quốc hay không thôi, mau đứng lên, đứng lên đi."
"Vậy ra tía má lừa tụi con?"
"Chớ sao nữa, lần đầu diễn kịch trước mặt ông hội đồng sợ gần chết, tía sợ con nhìn ra mọi chuyện."
"Con cứ tưởng tía má muốn đưa Quốc đi thật."
"Tía biết con thương Chính Quốc thiệt lòng mà, ban nãy chỉ giỡn chút cho vui thôi."
11
Cả nhà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai ông bà này lớn tuổi mà toàn chơi mấy cái thứ độc không hà, giỡn kiểu này hổng có vui rồi đó nghen, làm tụi nó đau tim muốn gần chết. Có ai đời mà giỡn như hai ông bà hông chớ.
Em đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, lúc biết tía má chỉ chọc mình em giận dữ lắm, tía má giỡn kiểu chi mà làm em khóc đỏ hết cả mắt, hai người diễn y như thiệt luôn, làm em tin sái cổ.
"Tía má làm con hết hồn, sao lại đùa vậy chớ?"
"Má với ba bây làm vậy là muốn tốt cho bây thôi."
"Nhưng có thể nói rõ ràng mà."
"Vậy thì sao mà vui được."
Từ hồi sớm tới giờ hổng biết em phải chịu đựng bao nhiêu chuyện, hết chuyện hắn tỉnh dậy rồi đi đâu mất làm em hốt hoảng đi tìm, giờ lại đến chuyện tía má, cứ như vậy riết chắc em điên luôn mất.
"Mà hồi nãy nếu má hông cản chắc con quỳ xuống chung rồi đúng hông?"
Em gật gật đầu nhìn má mình.
"Con đang mang thai đó biết hông hả?"
"Con xin lỗi, tại con...con gấp quá nên quên."
Hắn hoang mang khi nghe thấy từng câu chữ mà bà Điền nói, hông lẽ hắn còn mệt nên nghe nhầm, hay đó đều là thật?
"Mang thai là sao? Ai có thai vậy má?"
"Cái chi hả, Chính Quốc có thai mà con hông biết sao đa?"
"Con...con không biết."
Chuyện này không thể trách Thái Hanh được, lúc em nói ra chuyện này thì hắn đã ngất mất rồi, giờ mới tỉnh lại thì làm sao mà biết. Cảm xúc như vỡ oà, đây có phải là mơ hay không, sao lại có thể mơ một giấc mơ hạnh phúc như vậy. Hắn bước nhanh đến ôm chặt em vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm thơm mùi hoa sứ. Mọi người xung quanh nhìn thấy liền quay mặt chỗ khác cố lờ đi bọn họ, thiệt là kì cục hà, tự dưng hôn nhau trước mặt người ta là sao chớ.
Ông bà Điền ở lại thêm một lúc thì về, ở nhà còn mấy đứa nhỏ nên không thể ở lại lâu hơn, lúc ra đến cửa hai ông bà vẫn gáng quay lại xoa xoa bụng em mấy cái. Chắc phải mấy ngày nữa mới có thể đến thăm cháu ngoại được.
Hắn cẩn thận dìu em vào phòng, bàn tay to lớn chạm nhẹ vào bụng em, không nhịn được nở một nụ cười thật tươi. Hiếm khi nào thấy hắn cười tươi như vậy. Đứa bé này là của hắn và em, tuy có hơi khó hiểu nhưng hắn không để tâm được nhiều như vậy, không biết làm sao mà Chính Quốc có thể mang thai, chuyện đó cứ bỏ qua đi, quan trọng nhất bây giờ là chờ đợi đến ngày em bé ra đời.
"Vất vả cho em rồi."
"Em có vất vả chi đâu, chỉ cần có ông bên cạnh thì khổ bao nhiêu em cũng chịu được."
"Kim Thái Hanh tôi không để em khổ lần nữa đâu nên em đừng nghĩ tới chuyện đó."
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, tay em lọt thỏm trong tay hắn, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, hắn cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, Chính Quốc cứ như một món báu vật quý giá đối với Thái Hanh hắn. Em không chỉ là báu vật mà còn là sự sống của hắn, chỉ cần một ngày còn sống hắn sẽ bảo vệ em bằng hết sức mình.
Cả hai ngồi nhìn nhau một lúc rất lâu, đến khi hắn cất tiếng nói, sau câu nói đó Chính Quốc đã rơi nước mắt, chỉ một câu nói thôi cũng đủ để em hạnh phúc đến nổi rơi nước mắt.
"Mình ơi, tôi thương em lắm."
"Em...hức...em cũng thương mình lắm mình ơi..."
Hoàn
1
Đứa con thứ ba kết thúc tại đây. Cảm ơn mọi người đã dành tình cảm cho ELA, lần đầu tui thử sức với thể loại này nên có thể vẫn còn nhiều sai sót, văn phong chưa ổn là không tránh khỏi, nếu mọi người có ý kiến gì cứ góp ý cho tui nha. Và cuối cùng...tạm biệt nha 😉
Hẹn gặp lại ở những fic sau 😘
4
mith💜