Vũ Ngọc Quỳnh đến ngồi trên ghế gỗ gần đó, Trần Ái Vy thì đứng bên cạnh, cô vào thẳng vấn đề:
“Đúng là tôi đến tìm anh muốn anh điều tra một việc, tôi muốn anh điều tra về mối quan hệ của Hà Trực Tân, Thái Lâm và còn một người giấu mặt mà tôi không biết tên, tôi muốn biết giữa họ có quan hệ như thế nào? Họ đã làm bao nhiêu chuyện xấu là được rồi”
Nghe tới đây, Lưu Thiên đang rót nước thì bị sựng lại, quay sang nhìn Vũ Ngọc Quỳnh, hỏi cô lại lần nữa.
“Ý cô là Hà Trực Tân của công ty Kars và Thái Lâm của Wope đúng không?”
“Đúng vậy, có phải anh nghe rất quen không? Mà làm sao có thể quên được khi họ gián tiếp làm hại anh cơ chứ”
“Làm sao cô biết được? Nói đi cô là ai?” Lưu Thiên đề phòng, vì sau đợt đó cũng có vài người đến đe dọa anh và xém chút nữa mất mạng.
“Xin giới thiệu, tên tôi là Vũ Ngọc Quỳnh, vợ của Hoàng Tuấn Huy, Tổng Giám Đốc của công ty thiết kế trang sức JL, đứng cạnh tôi là vệ sĩ thân cận của tôi, tôi đến đây là chỉ muốn tìm hiểu và điều tra thôi”
“À ra là vợ của Hoàng Tổng sao? Nhưng với địa vị của cô thì cô có thể cho người của mình điều tra những chuyện này mà không cần tìm đến một thám tử tư không có danh tiếng và còn đang bị cảnh sát giám sát như tôi” Lưu thiên vừa nói vừa cười khẩy.
“Đúng là tôi có khả năng đó nhưng mà anh không muốn tự mình biết được sự thật năm đó hay sao? Không lẽ chỉ mới một năm mà anh đã quên rồi, anh từ một chàng trai có thể thăng tiến trong công việc vì những người đó mà anh phải sống khổ như thế này, anh không muốn họ vào tù sao? Anh không muốn lấy lại sự trong sạch của mình hay sao?”
Lưu Thiên tức giận đập bàn, lớn tiếng nói với Vũ Ngọc Quỳnh.
“Tôi muốn chứ, muốn giải oan cho chính mình chứ, cô không thấy sao? Một năm qua của tôi vì bọn chúng mà tôi phải cơ cực như vậy, vì bọn chúng mà tôi xuýt chút bị mất mạng, tôi làm thám tử tư là vì muốn tự mình điều tra những việc xấu của bọn chúng làm nhưng tôi chẳng điều tra được gì ngoài việc năm đó cả, mối quan hệ khốn khiếp chó má của Nguyễn Hoài Thu và Hà Trực Tân cả, với thế lực và địa vị của bọn chúng thì làm sao tôi có thể đây!? Không lẽ cô giúp tôi hay sao!?”
“Phải, tôi giúp anh và còn có một người âm thầm giúp anh lấy lại công bằng nữa, vì tính chính trực và cần cù của anh”
Vũ Ngọc Quỳnh bình tĩnh nói, cô biết những nỗi oan mà Lưu Thiên đã phải trải qua trong một năm đó khiến anh không thể giải tỏa, anh ta lớn tiếng là chuyện dễ hiểu.
“Hừ, chính trực…cần cù, những thứ đó có cho tôi tiền để sống không? Cũng vì những đức tính đó mà tôi trở nên như vậy, nào là ở hiền gặp lành, tôi thấy ở hiền gặp phiền thì sẽ đúng hơn”
Giọng cười của Lưu Thiên lúc này có chút điên khiến Vũ Ngọc Quỳnh cũng có chút sợ. Trần Ái Vy đứng chắn trước Vũ Ngọc Quỳnh, cô sợ anh ta điên lên sẽ làm hại đến Vũ Ngọc Quỳnh.
Vũ Ngọc Quỳnh đứng lên, vỗ vai Trần Ái Vy tỏ ý là không sao, bước lên phía trước một bước, Trần Ái Vy vẫn lo lắng nên đứng bên cạnh Vũ Ngọc Quỳnh.
“Nhiều lúc tôi cũng có suy nghĩ giống như anh, nhưng mà anh hãy bình tĩnh mà suy nghĩ lại xem, kẻ ác làm việc ác sẽ không bao giờ ung dung ngoài vòng pháp luật như thế mãi đâu. Tại sao anh vẫn còn đứng đây được là bởi vì những bằng chứng buộc tội anh không đủ thuyết phục, anh chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty, làm giả giấy tờ thì cũng có thể được đi, nhưng chữ ký và con dấu thì làm sao anh làm giả được khi anh mới vào làm công ty chưa được 6 tháng? Vấn đề ở đây chính là chúng ta đang cần bằng chứng, chỉ khi có đủ bằng chứng thì anh mới có thể được minh oan và những người bị bọn họ hại cũng sẽ được an lòng, có đúng không? Vậy thì anh có đồng ý những điều mà tôi nói không?”
Lưu Thiên bình tĩnh lại, suy nghĩ những gì mà Vũ Ngọc Quỳnh nói, nghe thì cũng hợp lý, nếu không có bằng chứng thì làm sao mà buộc tội bọn họ được. Lưu Thiên gật đầu, nói lên quyết định của mình.
“Được, cô muốn tôi tìm hiểu mối quan hệ của những người đó thôi đúng không? Và tìm một người giấu mặt đúng không?”
“Đúng vậy, tôi nghe được nguồn tin thì người giấu mặt đó là người trong công ty của chồng tôi, anh tìm hiểu thử xem. Hiện tại chồng tôi cũng cho người điều tra nội gián trong công ty, nhưng tôi nghĩ người đó sẽ rất kín kẽ để không lộ ra nhược điểm hay bất kỳ sơ hở nên chỉ có thể ở ngoài công ty thôi. Những nơi mà họ thường tới tụ họp, chỉ cần điều tra những thông tin này là được, tìm được bao nhiêu thì anh nhắn hay điện cho tôi đều được”
Vũ Ngọc Quỳnh viết số điện thoại của mình đưa cho Lưu Thiên, dặn dò thêm.
“Khi điều tra, anh nên cẩn thận, việc gì không ổn thì rút, đừng cố, nhất định đừng làm cho bản thân mình bị thương”
“Tôi hiểu rồi”
Vũ Ngọc Quỳnh lấy tiền từ trong túi xách ra đưa cho Lưu Thiên.
“Đây là số tiền tôi cọc, sau khi xong việc thì tôi gửi phần còn lại cho anh”
Vẻ mặt Lưu Thiên có chút bất ngờ, hơi nhiều quá so với lượng công việc mà Vũ Ngọc Quỳnh kêu anh ta điều tra, anh ta lấy một phần đưa lại cho Vũ Ngọc Quỳnh.
“Cọc thì cọc nhưng cái này là hơi nhiều rồi, cô lấy lại bớt đi”
“Anh cứ nhận lấy, anh xem như là tôi thưởng thêm cho anh, nhận lấy đi” Vũ Ngọc Quỳnh đẩy số tiền lại về phía Lưu Thiên.
Lưu Thiên nhìn cọc tiền trên bàn mà ngẫm nghĩ, đã lâu rồi anh không thấy nhiều tiền như vậy, anh cũng gật đầu nói:
“Cảm ơn cô, tôi sẽ điều tra ra kết quả sớm nhất có thể”
“Được tôi chờ kết quả tốt từ anh”