Buổi tối trước khi xuất phát tham gia khóa huấn luyện quân sự, Kiến Nhất trong phòng Vu Yên Nhi giúp cô xếp quần áo và vật dụng cá nhân vào hành lý, trong lòng luôn lo lắng cô không thể hòa nhập được với cuộc sống khuôn khổ.
Trước khi chính thức bước chân vào huấn luyện thực tế, Kiến Nhất không an tâm lên tiếng dặn dò: "Nhi Nhi, đến đó rồi em phải tự làm mọi thứ, sẽ không ai làm giúp em"
Vu Yên Nhi nằm ngửa trên giường, hai chân đung đưa bên ngoài, không vui nói: "Nếu không phải anh cũng đi thì em đã không thèm đến đó rồi"
Kiến Nhất hướng ánh mắt nuông chiều về phía Vu Yên Nhi, cô gái này lúc nào cũng lấy anh làm mục đích mà tiến tới, nhưng đến cuối cùng đã đến lúc anh phải để cô tự bước đi, còn anh vẫn sẽ ở phía sau từng bước nâng đỡ cô.
Nhớ đến thùng thư tình chất đống, Vu Yên Nhi không trực tiếp nhắc đến, hiếu kỳ hỏi: "Ông xã, ở trên trường có nhiều người thích anh không?"
"Không có" Kiến Nhất bình thản đáp, anh đến trường chỉ chú tâm mỗi việc học làm gì có thời gian quan tâm đến việc có bao nhiêu người thích anh.
Biết Kiến Nhất nói như vậy để Vu Yên Nhi khỏi nghĩ ngợi lung tung, có lẽ anh vẫn chưa biết cô đã thuộc hết tên những người gửi thư tình cho anh.
Danh sách đã nắm trong tay, cô sẽ từ từ tự tay loại bỏ từng kẻ địch.
Sáng hôm sau chuẩn bị đến trường, bố mẹ Kiến ra cổng tiễn, Vu Yên Nhi vui vẻ vẫy tay tạm biệt: "Bọn con đi đây, con sẽ chăm sóc...!à không, Kiến Nhất sẽ chăm sóc cho con, bố mẹ đừng lo"
"Được, đi vui nhé" Bố mẹ Kiến tươi cười dõi theo Kiến Nhất và Vu Yên Nhi một lúc lâu mới quay trở lại trong nhà.
Trên con đường vắng lặng buổi sớm, Vu Yên Nhi ngồi trên hành lý để Kiến Nhất đẩy đi, đồ của anh chỉ gói gọn trong ba lô mang trên vai.
Nhà Kiến Nhất nằm trong khu dân cư được thắt chặt an ninh, khung cảnh quanh nhà nhiều cây cối thanh tĩnh, buổi sáng còn nghe được tiếng chim hót.
Nhìn Kiến Nhất, Vu Yên Nhi đột nhiên cảm thấy bất an, đồng thời cũng không dám tin bản thân bao nhiêu năm để anh ngoài vòng kiểm soát của cô, chẳng may sơ suất một chút sẽ mất ngay.
Giờ đã trở về bên cạnh anh, Vu Yên Nhi hạ quyết tâm phải quản anh thật chặt nhưng không được quá vội vàng hay dữ dội.
"Ông xã, lúc chúng ta ở trường, tạm thời không công khai"
"Em lại muốn bày trò gì?" Kiến Nhất đã quá quen với tính cách của Vu Yên Nhi, không chỉ ghen tuông mà còn có tính sở hữu cực kỳ cao, làm gì có chuyện không muốn công khai.
"Phải lựa dịp tốt mới công khai chứ, vả lại..." Vu Yên Nhi bày ra nụ cười nham hiểm pha lẫn sự thẹn thùng:"Biết đâu sẽ có một hàng dài theo đuổi em thì sao? Em sẽ cho anh thấy em cực kỳ cực kỳ hút người"
Kiến Nhất cười bất lực, không phải anh không tin không có người theo đuổi Vu Yên Nhi, anh chỉ không tin có người kiên trì theo đuổi cô quá một phút.
Đút tay vào trong túi áo khoác, Vu Yên Yên lấy ra một sợi chun buộc tóc màu đen mảnh đeo vào cổ tay Kiến Nhất, hành động của cô không có chủ đích, đơn giản vì cô muốn bỏ tay vào túi mà không bị vướng.
Cách đối xử với Vu Yên Nhi, Kiến Nhất tương đối dễ tính, chỉ cần không ảnh hưởng tới sức khỏe anh đều để cô làm mọi thứ mà cô muốn, lâu dần trở thành một thói quen khó bỏ.
Gần đến trường, tình cờ gặp Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên, Vu Yên Nhi một phát nhảy từ hành lý xuống đất chạy đến đi với Mạc Nhiên Nhiên, để Kiến Nhất và Từ Tuấn Hạo về sân tập trung trước.
Đi đến phòng giáo vụ, cả hai thân thiết khoát tay, Mạc Nhiên Nhiên mong đợi ra mặt: "Yên Nhi, lần này cậu về nhất định phải giúp mình ra tay trừng trị Tuấn Vỹ, cậu ấy lúc nào cũng gây sự với mình"
"Yên tâm, có mình ở đây không ai dám ức hiếp cậu" Vu Yên Nhi dõng dạc vỗ ngực tuyên bố, xử lý người xấu là trách nhiệm cao cả mà một công dân gương mẫu như cô nên làm.
Đến phòng giáo vụ, giáo viên chủ nhiệm ra đón, còn cố tình gọi lớp trưởng đến, Vu Yên Nhi đưa mắt nhìn cô bạn lớp trưởng rất ra dáng con nhà người ta.
"Sau này có chuyện gì, em có thể trao đổi với Lý Nhược"
Trước lời đề xuất của giáo viên, Vu Yên Nhi cười khách sáo với Lý Nhược: "Làm phiền cậu rồi"
"Không có gì" Lý Nhược cười lịch sự đáp lại.
Xuống sân trường chổ lớp tập trung, Vu Yên Nhi vui vẻ chào hỏi, mọi ánh nhìn đổ dồn về cô.
Vu Yên Nhi nói bản thân từ trường quốc tế chuyển sang, ai cũng tin sái cổ.
Kết thúc màn ra mắt nhanh chóng, Vu Yên Nhi, Mạc Nhiên Nhiên và Lý Nhược đi đến chổ Kiến Nhất và Từ Tuấn Vỹ đang đứng gần cuối hàng.
Vừa đến gần, Vu Yên Nhi lập tức nhập vai, giả vờ ngạc nhiên nhìn Kiến Nhất thốt lên: "Woa, lớp chúng ta có nam thần sao, thật tốt quá.
Chào cậu, mình là Vu Yên Nhi"
Biểu cảm của Kiến Nhất bất đắc dĩ, mỉm cười phối hợp: "Mình là Kiến Nhất"
"Kiến Nhất? Là nhất kiến chung tình sao? Tên cậu nghe hay thật, bề ngoài cũng rất tốt" Vu Yên Nhi chậc lưỡi gật gù, lướt mắt trên người anh từ trên xuống dưới cảm thán.
Kiến Nhất cam chịu trò nghịch ngợm của Vu Yên Nhi, Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên mím môi nhìn nhau nhịn cười, cả hai còn nghĩ xem có nên hùa theo để quấy phá Kiến Nhất hay không, hiếm khi có cơ hội chọc Kiến Nhất bỏ qua sẽ rất uổng.
"Phải rồi Kiến Nhất, cậu có bạn gái chưa?"
Không gian yên lặng trôi qua, hai giây sau Kiến Nhất bình thản trả lời câu hỏi của Vu Yên Nhi: "Có rồi"
"Thật sao?" Vu Yên Nhi tỏ ra buồn bã: "Tiếc thật, nếu cậu chưa có mình sẽ bỏ chồng chưa cưới theo cậu"
"Cậu có chồng chưa cưới rồi sao?" Lý Nhược Vũ im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng.
"Phải, mình có rồi" Vu Yên Nhi đắc ý nói, thầm nghĩ *"Chồng chưa cưới của tôi đang ở trước mặt các người đây"*
Nghe Vu Yên Nhi xác nhận, Lý Nhược mừng thầm, không cần tốn sức cũng có thể loại bỏ được một đối thủ.
Có điều, Lý Nhược nhận ra ánh mắt Kiến Nhất khi nhìn Vu Yên Nhi vốn không lãnh đạm như bình thường, sâu trong đáy mắt hiện hữu sự lấp lánh chưa từng có của anh..