Sau khi làm lành với Kiến Nhật Nguyệt, Cris Hàm đã vội vã đưa cô ra mắt bố mẹ, trùng hợp bố mẹ anh lại đi cùng chuyến bay với bố mẹ Vu.
Buổi tối cả ba nhà cùng ra ngoài ăn tối, mẹ Kiến đối với chuyện sắp gả được con gái cũng tương tự như trúng số độc đắc, thậm chí không đòi hỏi sính lễ cao, chỉ cần Cris Hàm chịu lấy con gái bà là được.
Kiến Nhật Nguyệt suốt buổi đàm luận không chen vào được câu nào, cuối cùng bị chốt hạ kết hôn vào cuối tháng sáu, hai bên gia đình cùng Cris Hàm không có vấn đề gì, người có vấn đề là Kiến Nhật Nguyệt lại bị mẹ Kiến dùng ánh mắt đe dọa không cho lên tiếng.
Dù cô có quay sang cầu cứu bố hay Kiến Nhất đều bị làm lơ, chứng tỏ trong nhà ai nấy đều sốt ruột muốn gả cô đi càng nhanh càng tốt.
Mẹ Vu mang thai ngoài bốn mươi nên rất cẩn trọng, Vu Yên Nhi nhìn bố mẹ chăm sóc nhau, ân cần lo lắng như những cặp đôi mới cưới có con lần đầu, từ ánh mắt đến nụ cười ngọt đến mức khiến người ngoài nhìn vào phải nổi cả da gà.
Qua một lúc, khi Vu Yên Nhi đang chú tâm ăn uống thì mẹ Kiến bất ngờ lên tiếng hỏi: “Nhi Nhi, con đã quyết định sẽ làm gì chưa?”
“Con? Con muốn làm vợ Kiến Nhất” Vu Yên Nhi tự tin rành mạch đáp.
Vu Yên Nhi vừa đáp xong ai cũng bật cười, Kiến Nhất mỉm cười dịu dàng, trầm ổn cất tiếng: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, ý của mẹ là em muốn học ngành nào?”
“À!” Vu Yên Nhi ngỡ ra, thực ra chuyện chọn ngành cũng chỉ mới xuất hiện trong suy nghĩ của cô gần đây: “Con sẽ học ngành ngoại giao”
“Hỏng rồi!” Kiến Nhật Nguyệt bất lực thốt lên, thẫn thờ lắc đầu không dám nghĩ đến viễn cảnh tương lai: “Sau này Yên Nhi mà theo Kiến Nhất ra ngoài gặp đối tác thì công ty mất hết mối quan hệ”
Nghe đến đây Vu Yên Nhi liền bĩu môi lên mặt: “Chuyện đó còn chưa nói trước được, nhưng lúc em đang ở ngoài làm việc mở rộng mối quan hệ thì không chừng chị đang ở nhà làm mẹ đấy”
“Em!”
Kiến Nhất Nguyệt vừa lên tiếng đã bị mẹ Kiến ngắt ngang, hoàn toàn theo phe Vu Yên Nhi: “Em con nói đúng rồi con gì, kết hôn thì phải sinh con, ở không chơi bao nhiêu năm vẫn chưa đã à?”
Biểu cảm mẹ Kiến đang cau có với Kiến Nhật Nguyệt, quay sang Cris Hàm liền cười ngọt ngào, giọng nói nhỏ nhẹ một trời một vực khác đối với con gái: “Hàm, con thấy có đúng không?”
“Dạ cực kỳ đúng” Cris Hàm hớn hở ra mặt, lập tức bị Kiến Nhật Nguyệt nhéo đùi dưới bàn cảnh cáo.
Ngày đó Kiến Nhật Nguyệt chỉ muốn yêu đương bù lại quãng thời gian “ế ẩm” của bản thân, nhưng hẹn hò chưa được nửa năm hai nhà đã gặp mặt, định ngày kết hôn rồi tính luôn chuyện sinh con, với Kiến Nhật Nguyệt mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh, bố mẹ cô cũng chẳng hiểu vì sao lại gấp gáp gả cô đi như sợ không còn cơ hội nào khác.
Buổi tối trên nhóm chat bỗng có tin nhắn của Triết Dương, gọi đích danh Hải Lý: *Hải Lý, cậu đừng hở giận là chặn tôi có được không? Đồ trẻ con*!
Từ Tuấn Vỹ là người trả lời nhanh nhất: *Hai đứa trẻ vui lòng bớt cãi nhau cho bọn này yên bình có được không? Triết Dương, mày là con trai, nhường chút đi, không nhường cứ đấu tay đôi một trận là được rồi.
Con gái là động vật nguy hiểm, tốt nhất đừng động vào*.
Mạc Nhiên Nhiên: *Từ Tuấn Vỹ*!
Từ Tuấn Vỹ: *Ý của mình nói ngoài cậu ra thì đứa con gái nào cũng là động vật nguy hiểm*.
Vu Yên Nhi nằm trên giường xem tin nhắn, cười ngây ngốc gõ phím tham gia: *Triết Dương, học hỏi Tuấn Vỹ đi, nịnh bợ là đầu tiên, trèo ban công là tất yếu*.
Từ Tuấn Vỹ: *Anh em tốt*!
Mạc Nhiên Nhiên: *Nhưng sao hai người lại cãi nhau nữa rồi*?
Triết Dương: *Lỡ hôn có một cái đã tức giận*.
Nhân vật chính là Hải Lý cuối cùng cũng xuất hiện, gửi bức ảnh chụp môi dưới bị rách đến đọng máu: *Lỡ con khỉ! Mặt đất rộng thênh thang không chịu ngã, lôi tôi ra làm nền còn dám mở miệng nói, tên khốn! Lưu manh*!
Triết Dương: *Cậu đúng là hết đường nói, lần đầu còn lớn tiếng đòi tôi chịu trách nhiệm, giờ cho không cậu còn muốn gì nữa*?
Thông báo tin nhắn cãi nhau của Triết Dương và Hải Lý khiến điện thoại liên tục rục lên, Vu Yên Nhi cười như không, quay sang Kiến Nhất đang ngồi bên cạnh, nghiêm túc hỏi: “Ông xã, con trai khi yêu rồi đều ấu trĩ như vậy sao?”
Kiến Nhất đặt điện thoại sang bàn, ngón tay trỏ gõ trên mặt sách đang cầm, anh bỗng nở một nụ cười ẩn ý, chậm rãi bổ sung thêm: “Còn rất biến thái nữa”
Ngay lập tức, Vu Yên Nhi giơ tay chéo hình chữ X ngay trước ngực, cảnh giác nhìn anh, vẻ mặt vô tội phụng phịu lên giọng: “Anh không được như vậy đâu, em! em! ” Cô bỗng cười xấu hổ, thỏ thẻ nói: “Em không từ chối được đâu”
Mi mắt Kiến Nhất khẽ híp nhẹ, mỉm cười bất đắc dĩ, đôi khi sự ngây ngô của Vu Yên Nhi khiến anh phải đứng hình vì không rõ cô đang tưởng tượng gì ở trong đầu, cái gì cô cũng chẳng biết, chỉ nghe người ta nói lại đã trở nên thế này, e là sau này cô biết rồi lại là một vấn đề lớn.