Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể


Siêu thị đông người qua lại, bóng dáng Tiêu Viễn An nhỏ bé xâm nhập dòng người đi mua sắm kia bỗng chốc trở nên bình thường.
"An An à, sao em lại ở đây." Giọng nói bất chợt vang lên sau lưng khiến Tiêu Viễn An đang lựa đồ giật mình.
"A, là anh hả làm em hết hồn."
Vương Vũ Phong cũng đang đi mua vài thứ thì bắt gặp Tiêu Viễn An.
"Ừm, hôm nay em có tới tiệm không."
Vương Vũ Phong dịu dàng xoa đầu Tiêu Viễn An.

Tiêu Viễn An có chút ngượng ngùng mà tránh ra xa.
Bàn tay Vương Vũ Phong vươn ra dừng lại trên không trung, hắn cảm thấy Tiêu Viễn An đang cố gắng giấu hắn cái gì đó.
"Em sao thế."
"À em không sao, em còn có việc nên em đi trước.

Tạm biệt anh, ngày mai gặp lại."
"Chờ đã." Vương Vũ Phong vội vàng giữ tay Tiêu Viễn An lại.
"Sao thế." Tiêu Viễn An không muốn để lộ bất cứ dấu vết nào cho Vương Vũ Phong thấy.
"Em hôm nay rất lạ, em có chuyện gì sao."
"Em..

Em không có.

A, trễ giờ rồi em đi trước đây." Tiêu Viễn An nhanh chóng rời đi để lại Vương Vũ Phong với sự ngơ ngác.
"Em ấy sao vậy."
Tiêu Viễn An trở về nhà chuẩn bị mọi thứ để làm bữa trưa cho Cố Vương Khiêm.


Lần nữa bước vào công ty khiến cậu không khỏi hồi hộp.
"Chị ơi có thể cho em gặp Cố Vương Khiêm được không ạ, em chỉ mang bữa trưa lên cho anh ấy rồi về ngay ạ." Tiêu Viễn An nhìn chị lễ tân xinh đẹp này coa chút quen mắt nhưng lại không thể nhớ là mình đã gặp được ở đâu đó rồi.
"Cậu nhóc dễ thương, không sao đâu em cứ lên đi." Nhã Mai đang buồn chán bỗng thấy Tiêu Viễn An thì sức sống như quay trở lại, một đứa nhỏ đáng yêu đến cỡ này sao cô nỡ làm khó được chứ, cô chỉ sợ Cố Vương Khiêm sẽ lại đuổi cậu ấy đi.
Nhìn bóng người nhỏ bé đang đi vào thang máy mà lòng cô não nề nên cô quyết định nói chuyện này cho mọi người trong công ty đều biết để có thể bảo vệ được cậu, sự xinh đẹp này không thể bị phá hủy bởi cái người mặt lạnh kia được.
Nhã Mai vừa nhắn lập tức cả nhóm người đều náo nhiệt cả lên.

Tiêu Viễn An lên tới tầng của Cố Vương Khiêm làm việc, vừa ra khỏi thang máy liền có một đám người nhìn về phía cậu.

Tiêu Viễn An cảm thấy rất kì lạ, sao mọi người đều nhìn cậu chằm chằm như vậy chứ.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên nhưng cây bút trong tay Cố Vương Khiêm vẫn không dừng lại.
"Vào đi."
Tiêu Viễn An hồi hộp nhẹ nhàng mở cửa đi vào, Quý Vương ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu liền ngạc nhiên.
"Cố Vương Khiêm tôi mang bữa trưa đến cho anh." Tiêu Viễn An thấy Cố Vương Khiêm vẫn đang làm việc thì không dám làm phiền, cậu để hộp cơm ở bàn rồi tính quay về.
"Chờ đã." Cố Vương Khiêm nghe được giọng nói quen thuộc thì dừng bút, anh đứng dậy kéo cậu lại.

Quý Vương ở một bên trơ mắt ra nhìn mình bị biến thành không khí.
"Em cũng ở lại ăn cùng tôi đi." Cố Vương Khiêm kéo người đến ghế số pha.
"Gì đây, nhìn ngon vậy cho tôi ăn cùng nha." Quý Vương mỉm cười lên tiếng.
Tiêu Viễn An giờ đây mới chú ý đến người ngồi ở đằng kia, là người hôm nọ đến tìm cậu.

Cố Vương Khiêm lười để ý đến Quý Vương nhưng cũng không thể để Quý Vương ở trong đây được, lỡ làm cậu sợ thì sẽ như thế nào.
"Quý Vương anh ra ngoài mua cho tôi ly cà phê đi."
"Nè, sao lại bắt tôi đi chứ.


Tôi không đi."
Quý Vương đang chuẩn bị tinh thần ăn trực vậy mà người đàn ông kia lại nhẫn tâm đuổi anh đi.
Cố Vương Khiêm híp mắt nhìn Quý Vương, Quý Vương như điếc không sợ súng vẫn ung dung ngồi đó chuẩn bị ăn cơm trưa do cậu nấu.

Tiêu Viễn An thấy hai người thân thiết thì nhớ tới lời nói của Quý Vương lúc trước, anh ta vừa là trợ lý vừa và bạn bè của Cố Vương Khiêm.
"Chào anh, tôi xin lỗi vì đã thất lễ với anh vào ngày hôm trước" Tiêu Viễn An đến bàn ngồi đối diện với Quý Vương.
Quý Vương thích làm việc cùng Cố Vương Khiêm nhưng lại không thích làm trên bàn làm việc vậy nên chiếc bàn duy nhất mà Cố Vương Khiêm dùng để tiếp đón khách bị Quý Vương lấy làm bàn làm việc.
"Không có gì không có gì.

Miễn sao cậu cho tôi ăn chung với cậu bữa này là đủ rồi."
"Vậy sao, vậy anh cứ tự nhiên, tôi nấu cũng nhiều lắm.

Để tôi dọn ra cho các anh ăn." Tiêu Viễn An dọn dẹp lại chiếc bàn chứa đầy giấy tờ các loại sau đó bày ra từng món mà mình đã làm.

Mùi thơm tỏa ra khiến Cố Vương Khiêm và Quý Vương bắt đầu thấy đói bụng.

Cố Vương Khiêm liếc nhìn Quý Vương sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Viễn An.
Quý Vương không để ý đến ánh mắt chết chóc đó của Cố Vương Khiêm, nhận lấy bát đũa từ Tiêu Viễn An rồi bắt đầu công cuộc lấp đầy cái bụng đói.

Cố Vương Khiêm làm sao có thể ngồi yên để Quý Vương ăn hết đồ ăn được, anh cũng cầm bát đũa lên cùng Quý Vương đại chiến.
Tiêu Viễn An ngồi ở một bện nhàn nhã ăn, vừa ăn vừa nhìn hai người kia cứ như trẻ con giành dật đồ chơi với nhau.
"Ăn từ từ thôi." Tiêu Viễn An không khỏi nhắc nhở.

"Cậu đừng có mà ăn hết đồ của tôi chứ." Cố Vương Khiêm dùng đũa chặn lại đường đi nước bước của Quý Vương.
"Cậu ấy mời tôi ăn chung mà."
Sau một lúc tranh giành nhau thì thức ăn cũng đã bị hai tên kia quét sạch, Quý Vương ngửa người ra sô pha xoa xoa cái bụng, cảm giác thỏa mãn lan đến tận đỉnh đầu.

Tiêu Viễn An thấy Quý Vương nằm ườn ra như vậy thì thấy giống như con mèo nhỏ sau khi ăn xong rồi liền nằm nghỉ vậy.
"Em đừng nhìn cậu ta nữa, cậu ta không có đẹp đẽ gì đâu." Cố Vương Khiêm bất thình lình ghé vào tai cậu nói nhỏ làm cậu giật mình che tai lại.
"Anh..

Anh đừng có làm mấy hành động kỳ quái, vẫn còn có người ở đây đó." Tiêu Viễn An ngại ngùng đẩy Cố Vương Khiêm ra.

Quý Vương nhìn liền hiểu vấn đề lập tức đứng dậy đi ra ngoài, dù sao anh cũng đã đạt được mục đích của mình.
"Ăn no rồi, giờ là lúc đi dạo tiêu cơm.

Tiểu An An có muốn đi cùng tôi không."
Tiêu Viễn An không biết nên nói gì, cậu liếc nhìn thấy Cố Vương Khiêm ngồi cạnh kia đang dần sầm mặt lại.
"Cảm ơn anh nhưng tôi sẽ ở lại dọn dẹp rồi sẽ về."
Quý Vương chỉ nói như vậy, anh không có dũng cảm để mang người đi trước mắt Cố Vương Khiêm.
"Vậy tôi đi đây.

Tạm biệt."
"Chào anh."
Sau khi Quý Vương rời đi Cố Vương Khiêm bất ngờ ôm lấy Tiêu Viễn An ngã xuống sô pha.

Tiêu Viễn An giật mình giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Cố Vương Khiêm.
"Anh..

Anh làm gì vậy, mau thả tôi ra.


Đây là phòng làm việc đó."
"Thì sao, tôi chỉ muốn ôm em thôi mà." Cố Vương Khiêm càng ôm chặt hơn khiến Tiêu Viễn An không thể giãy giụa được nữa.
"Anh đúng là làm càn mà." Tiêu Viễn An hết sức, đành để Cố Vương Khiêm ôm mình nằm.
"Anh đừng cắn, không cho anh cắn." Tiêu Viễn An vội vàng che lại phía cổ đằng sau mình, cậu đã mang áo cổ lọ nhằm che đi vết cắn của Cố Vương Khiêm vậy mà anh lại cắn lên cao hơn.
"Sao em lại cấm tôi chứ, tôi chỉ muốn gần gũi với em hơn mà thôi."
"Ai mà gần gũi cái kiểu cắn người như chó vậy hả." Tiêu Viễn An đã nhịn đủ rồi, cậu liền lấy khuỷu tay húc vào bụng Cố Vương Khiêm.

Cố Vương Khiêm dù đau nhưng vẫn không thả Tiêu Viễn An.
"Được rồi đừng phá nữa, chúng ta mau ngủ trưa thôi."
Tiêu Viễn An cảm thấy hơi thở của Cố Vương Khiêm dần dần thở đều thì không cự quậy nữa mà im lặng nằm trong vòng tay anh.
"Gì vậy, sao ngủ nhanh vậy."
Cậu đến giờ vẫn không hiểu anh đang bị gì, muốn gần gũi hơn với cậu sao, không thể nào người như anh cậu cũng đã không còn chút hi vọng gì là anh sẽ đáp lại tình cảm của cậu.
Tiêu Viễn An suy nghĩ mệt đến ngủ quên lúc nào không hay, đến lúc tỉnh lại thì cậu đã thấy Cố Vương Khiêm đang làm việc còn Quý Vương thì ngồi trên sô pha đối diện cậu chơi điện thoại.
"Hửm, em dậy rồi.

Uống chút nước đi." Cố Vương Khiêm thấy Tiêu Viễn An tỉnh dậy thì vội vàng tới chỗ cậu rồi đưa ly nước cam cho cậu.

Quý Vương thấy vậy liền trề môi khinh bỉ anh.
"Ừm, cám ơn anh." Tiêu Viễn An nhận lấy ly nước, ly nước cam ngọt ngào chảy qua cổ họng lan truyền đi khắp nơi trong cơ thể cậu làm cậu cảm thấy ấm áp.
"Tôi phải về rồi, anh cứ làm việc đi." Tiêu Viễn An đẩy Cố Vương Khiêm ra rồi lấy áo khoác cùng hộp cơm ra về.
Cánh cửa phòng đóng lại, Tiêu Viễn An đã về, Quý Vương nhìn Cố Vương Khiêm có chút tiếc nuối khi để cậu về thì thấy ngạc nhiên.
"Cậu nhìn tôi làm gì, mau làm việc đi." Cố Vương Khiêm thấy Quý Vương cứ nhìn mình chằm chằm thì khó chịu ra mặt, khác hẳn với cái cách anh đối xử với Tiêu Viễn An.
"Tôi đang làm việc đây cậu không thấy sao." Quý Vương cảm thấy mình đang bị đối xử phân biệt vậy.
"Làm nhanh đi, tôi còn muốn về nhà đúng giờ."
"Nè cậu kia, có người tình thì liền quên bạn bè hả." Quý Vương vừa rơi vài giọt nước mắt cá sấu vừa nói.
"Cậu bị khùng hả." Cố Vương Khiêm lười so đo với người ngốc như Quý Vương, anh mau chóng quay trở lại làm việc để giải quyết xong đống tư liệu thì anh mới có thể trở về nhà đúng giờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận