Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Edit: Freya

Beta: TieuKhang

Khi tôi vừa tỉnh lại từ giấc mộng đẹp, mở mắt ra nhìn thấy những tia nắng từ ngoài chiếu vào rèm cửa tôi biết hôm nay chắc sẽ là một này nắng chói chang. Xem nào, xem nào, sao tôi có cảm giác cái rèm cửa này khác mọi ngày ấy nhỉ, sao nó lại biến thành màu vàng rồi? Đây không phải là phòng của tôi.

Tiếng động dưới cổ quấy rầy tôi, lúc này tôi mới phát hiện có một người đang nằm bên cạnh mình — Là Lương Văn Thông.

"Khỉ con, em đang thả hồn đi đâu thế?" Văn Thông dịu dàng hỏi.

"Anh kêu em là gì hả đại Tinh Tinh, mới sáng sớm mà anh đã đả kích em rồi."

"Nhìn em xem, mới đó mà đã trở mặt rồi, vừa rồi còn điềm tĩnh như vậy." Văn Thông cử động cánh tay tê rần do bị tôi gối lên.

Đưa tay sờ sờ trán anh, ừm, ổn rồi, không còn sốt nữa.

"Nguy rồi, Tinh Tinh, bây giờ mấy giờ rồi? Em còn phải đi làm nữa." Tôi đột nhiên thốt lên muốn xuống giường.

"Bảo bối, đừng vội, anh đã xin nghỉ phép giúp em rồi, hôm nay không cần đến công ty, ở nhà với anh nhé, được không?" Văn Thông kéo tôi vào ngực anh.

"Như vậy có được không? Anh không đến công ty, em cũng không đến công ty, sợ là sẽ có nhiều lời dị nghị đó."

"Có cái gì mà không được, giờ anh đang rất hối hận tại sao anh lại bố trí em ở phòng mở rộng thị trường, để cho người làm sếp em mà không phải là anh, anh đúng là…."

"Ai bảo khi đó anh chỉ xem làm em gái chứ." Tôi cố ý nhấn mạnh từ em gái.

Từ hôm qua đến giờ tôi đã khiến Lương Văn Thông cứng họng không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ có thể ngồi đó sững sờ nhìn tôi.

"Sao anh lại nhìn em như thế, em nói gì sai sao?"

"Khỉ con, anh phát hiện miệng lưỡi em ngày càng lợi hại đó nha." Văn Thông như có vẻ đăm chiêu nói.

"Có hả? Mà nếu có đi chăng nữa thì cũng là do bị đại Tinh Tinh là anh ép em thôi." Tôi cười nói với anh.

"Được rồi, vậy là do đại Tinh Tinh này đã ăn hiếp khỉ con được chưa." Văn Thông lại kéo tôi vào trong ngực anh, môi anh cũng đồng thời áp xuống, tôi vội vươn tay đẩy anh ra, có thể do tôi hơi mạnh tay, anh liền bị ngả nghiêng về phía bên kia, thấy anh bị như thế tôi hoảng hồn sợ quá lập tức đưa tay ôm anh lại.

"Văn Thông, anh không sao chứ, có bị đau hông không, đều là tại em."

Anh thuận thế ôm tôi chặt cứng, còn hôn lên môi tôi nữa. Chúng tôi lại bắt đầu một nụ hôn nồng cháy, nụ hôn của anh khiến mọi lỗ chân lông trên cơ thể tôi như nở ra, không được, như vậy không được, tôi muốn làm dịu bầu không khí này xuống. Cần phải làm Văn Thông tỉnh táo lại, bây giờ hông của anh cần nhất chính là nghỉ ngơi. (tôi rất trong sáng nhé. Ha ha)

"Tinh Tinh, anh đừng làm loạn nữa, em vẫn chưa đánh răng đấy." Nói xong bỏ chạy vào toilet.

Chờ khi tôi đi ra, lại thấy Văn Thông đang chuẩn bị lấy cái giá để cố định chân anh, tôi nhanh chóng đi tới bên cạnh anh nói: "Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, mấy ngày sắp tới anh phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cố gắng ít đi bộ thôi? Anh lấy cái giá này để làm gì?" Tôi hỏi.

"Không sao đâu, anh chỉ muốn đi vài bước trong nhà thôi mà, sẽ không mệt đâu."

Tôi cầm một cái giá khác lên nghiên cứu, lại hỏi: "Tinh Tinh, anh nhất định phải dùng cái giá này sao?"

"Đúng vậy, nếu như không dùng cái giá này, thì ngay cả đứng anh cũng đứng không nổi nữa, anh phải dùng chúng để cố định mắt cá chân." Văn Thông thoải mái trả lời.

"Vậy hôm nay anh không được đi quá lâu đâu đấy, anh phải dành thời gian để nghỉ ngơi. Biết không?"

"Biết rồi, ngày nào anh cũng phải kiên trì rèn luyện đôi chân này, để các cơ có thể hoạt động và không bị co rút. Như vậy anh mới có thể đi lại được."

Nghe anh dùng giọng điệu rất thoải mái để nói cho tôi biết mỗi ngày anh đều phải gắn cái giá thô và cứng ngắc đó vào chân, dựa vào đôi tay chống đỡ phần lớn trọng lượng cơ thể để rèn luyện cho đôi chân gầy yếu của mình, nhưng tôi có thể nhìn thấy anh rất khát vọng khi thực hiện động tác này, vì nếu thuận lợi anh sẽ có thể đi lại bình thường, một mục đích đơn giản như vậy thôi. Không, đối với người bình thường như tôi thì như vậy rất đơn giản, nhưng đối với Văn Thông, thì muốn đạt được mục đích đó anh phải trả giá biết bao gian nan khổ cực. Nước mắt của tôi lại không kiềm được rớt xuống.

"Bảo bối, đừng buồn, anh đã quen với những việc này rồi. Nếu em lúc nào cũng đau lòng như vậy, anh cũng sẽ không vui, còn khiến anh cảm thấy là em đang thương hại anh đó." Văn Thông mang vẻ mặt nặng nề nhìn tôi.

"Không, không phải như vậy, anh đừng hiểu lầm, em cũng không biết mình làm sao nữa. Thấy anh đau đớn khổ sở như vậy em không thể kiềm chế được bản thân, cho nên…" Tôi giải thích nhưng không được mạch lạc.

Văn Thông thấy tôi khẩn trương như thế lập tức đưa tay kéo tôi ngồi xuống bên cạnh anh, một tay anh ôm tôi, một tay chống xuống giường, dường như anh ngồi cũng không mấy dễ chịu, tôi vội kéo anh dựa vào mình giúp anh chống đỡ cơ thể.

"Bảo bối, anh có thể hiểu được cảm giác của em, đừng vì thân thể của anh mà khiến em khổ sở, cứ từ từ thích ứng với đôi chân của anh được không, bọn chúng đã như thế, có buồn cũng chẳng có chuyển biến gì khá hơn, anh hy vọng em có thể đối xử với anh như người bình thường.”

"Sao anh lại nói như thế chứ? Anh vốn là người bình thường mà, à không, phải nói là còn ưu tú hơn cả người bình thường nữa ấy chứ. Anh yên tâm đi, Văn Thông, em sẽ không vì đôi chân của anh mà rơi nước mắt nữa đâu, bởi vì từ bây giờ chúng cũng là của em, anh phải đối xử với chúng cho thật tốt, không được để chúng mệt. Có biết không, Tinh Tinh?"

"Được, chúng ta một lời đã định nhé bảo bối." Văn Thông chuyển hai chân xuống giường, ngồi vững rồi xoay người lại, dùng hai tay ôm tôi thật chặt.

Qua một lúc lâu, tôi nói với Văn Thông: "Để em giúp anh mang cái giá kia nhé?"

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh, đem bắp chân nhỏ bé của anh đặt vào trong cái giá, sau đó dùng dây buộc cố định lại, cái giá này có lễ được đặt làm riêng cho chân anh, rất vừa vặn, mang cái giá vào khiến đôi chân của anh không còn buông thỏng rủ xuống nữa. Tôi tiếp tục giúp anh mang đôi vớ vào, sau đó mang luôn đôi dép trong nhà cho anh. Sau khi làm xong, tôi đặt chân anh xuống đất, vỗ vỗ bắp đùi nơi anh vẫn có cảm giác nói: "Được rồi. Em đã trang bị cho nó xong xuôi rồi đó."

"Phiền bảo bối mang nạng đến cho anh nhé."

"Không thành vấn đề." Tôi chạy đến cửa lấy nạng tới cho anh.

"Sao lại để nó ở cửa vậy." Hôm qua khi tôi đến đây đã thấy nó ở đó rồi.

"Hôm qua lúc trở về anh không đi được, phải dùng xe lăn, cho nên Alan thuận tay để nạng của anh ở đó." Dường như Văn Thông rất nhớ cây gậy của mình, anh đưa tay cầm lấy nó rồi lập tức chống đứng dậy. Xác nhận mình đã đứng ngay ngắn nên vui vẻ nói: "Cảm giác được đứng dậy vẫn là tốt nhất. Em xem, bây giờ chúng ta mới thật sự giống một con Tinh Tinh to lớn và một chú khỉ con đấy."

Đứng cạnh một người cao lớn như Văn Thông, tôi đúng là trở nên nhỏ bé lại. Nhìn anh cao hơn mình cả cái đầu, tôi cũng vui vẻ nở nụ cười với anh.

Tôi khoác cánh tay Văn Thông rồi từ từ ra khỏi phòng, người giúp việc theo giờ của nhà Văn Thông đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi xong xuôi. Chúng tôi ngồi đối diện với nhau cùng ăn bữa sáng, những tia nắng sáng sớm chiếu vào người chúng tôi, đây không phải là viễn cảnh mà tôi hằng mơ ước sao? Đắm chìm trong bầu không khí ấm áp, khóe miệng tôi cứ cong cong lên.

"Bảo bối, có thể nói cho anh biết em đang cười gì không?" Câu anh hỏi y hệt như câu anh đã từng hỏi khi chúng tôi hẹn nhau ở quán cafe trên đỉnh núi, nhưng cách gọi lại khác nhau.

"Em có cười sao?" Tôi cũng trả lời như trước kia.

"Dĩ nhiên, đến đây bảo bối, chúng ta đến ghế sofa ngồi đi." Văn Thông chống nạng đứng lên ra dấu bảo tôi đi cùng anh.

Tôi vui vẻ quàng vào tay anh cùng nhau bước tới ghế sofa, dìu anh ngồi xuống, lấy hai chiếc gối tựa để qua một bên rồi đỡ anh qua, rồi đem hai chân của anh để lên ghế sofa cho anh dựa vào, sau đó tôi ôm một chiếc gối ngồi ở bên kia, đặt hai chân song song với anh. Tất cả xong xuôi, tôi nói: "Văn Thông, em có thể hỏi anh một vài vấn đề được không?"

"Em hỏi đi." Văn Thông thâm tình nhìn tôi.

"Điều đầu tiên là, anh có thích em không?"

"Dĩ nhiên, chuyện này mà em còn phải hỏi anh à." Văn Thông hờn giận trách móc nói.

"Vậy anh bắt đầu thích em từ khi nào?" Tôi ngượng ngùng hỏi.

"Khi ở Mỹ thì chưa." Văn Thông nhìn tôi nói, anh còn khẽ cười.

"Hừ." Tôi bĩu môi.

"Bảo bối, đừng nóng giận, anh nói thật mà, em biết khi đó anh như một người máy mà, thật sự khi đó anh không quan tâm gì đến chuyện tình cảm cả, lúc ấy anh thấy em chỉ là một cô gái nhỏ mới tốt nghiệp đại học thôi."

Tuy biết như vậy nhưng trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút thất vọng, có điều tôi có thể hiểu, khi đó Văn Thông sao có thể chú ý đến một cô sinh viên nhỏ nhoi như tôi được? Anh còn là người nổi tiếng cỡ đó. Với lại khi đó chúng tôi chỉ có gặp nhau vài lần thôi mà.

Tôi tiếp tục hỏi, "Khi ở Mỹ, anh đã gặp em mấy lần rồi?"

Văn Thông ngẫm nghĩ rồi nói: "Trừ hình ảnh ra, anh đã gặp em hai lần, một lần là ở sân trường, lần sau chính là ngày đầu tiên em đi làm đấy."

"Những lần đó em đều không thấy anh." Tôi lẩm bẩm nói.

"Khi đó anh cảm thấy em là một cô gái nhỏ rất điềm tĩnh."

"Ai là cô gái nhỏ chứ."

"Em so với anh, hình như là nhỏ lắm đấy."

"Bộ anh già lắm sao?" Tôi lườm anh.

"Em không cảm thấy anh già sao? Anh quả thật có chút lo lắng đấy." Anh lại hỏi ngược lại tôi.

"Tuyệt đối không hề." Tôi khẳng định nói.

"Vậy thì tốt." Văn Thông thở phào một hơi.

Nhìn anh cười tươi tắn như thế kia, không ngờ anh lại lo lắng về chuyện này như thế, người nên lo lắng phải là tôi mới đúng. Bây giờ tôi vẫn còn chưa hiểu rõ, người ưu tú như anh sao lại thích một sinh viên mới vừa tốt nghiệp đại học như tôi chứ.

"Vậy khi nào anh bắt đầu để ý đến em?" Tôi cười trộm nói.

"Là khi ở trên máy bay, lúc em ngủ mơ ấy." Nhìn dáng vẻ anh nói chuyện giống như đang nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó vậy.

"Hôm đó em mất mặt ghê, ôm cánh tay anh ngủ tỉnh bơ luôn, đến giờ mà em cũng không hiểu được sao em lại ôm lấy cánh tay ngủ ngon lành như thế nữa."

"Ngày ấy, bởi vì anh đi đứng tương đối chậm, vì chân anh vẫn chưa khỏe hẳn nên chỉ có thể ngồi xe lăn, anh là người cuối cùng lên máy bay. Khi anh đến, em đã ôm cái mền ngủ rồi."

Tôi ngượng ngùng cười cười, Văn Thông nói tiếp."Bởi vì em ngủ nên không nhìn thấy anh ngồi xe lăn tới. Sau khi anh ngồi xong, đúng lúc em xoay mặt qua bên này, anh lập tức nhận ra em, đúng thật là không ngờ lại trùng hợp đến thế. Khi em thực tập ở công ty, bởi vì bị thương nên anh không có thời gian để đến thăm em, mãi khi ở trên máy bay không ngờ lại có thể gặp em." Tay Văn Thông nhẹ nhàng vuốt ve chân tôi. Tôi cũng dùng đầu ngón chân mình cọ cọ chân anh.

"Khi em ngủ, anh có cảm giác thế nào?" Tôi tò mò hỏi.

"Hình như lúc đó em đang gặp ác mộng gì đó, rất căng thẳng, khi máy bay cất cánh, em lập tức hoảng sợ co rút người lại khiến chăn rớt xuống, anh giúp em đắp chăn lại, em đột nhiên bắt lấy tay trái của anh ôm vào trong ngực, sau đó em mới an tĩnh lại, sắc mặt cũng không còn kinh hoàng như lúc đầu nữa, bởi vì em lôi kéo tay trái của anh, khiến cho anh phải xoay người lại, vậy nên anh mới có điều kiện quan sát anh đó."

"Anh ngồi đó nhìn trộm em à."

"Đó là vì em buộc anh phải nhìn. Bảo bối, em ôm tay anh rất lâu cũng không muốn buông đấy."

"Đồ đáng ghét." Tôi đạp một cái vào chân anh.

"Bảo bối, anh nhìn em rất kỹ, khi đó anh có cảm giác em như một chú cừu con đang hoảng sợ vậy, cảm giác rất muốn bảo vệ em đột nhiên xông vào lòng anh, đánh thẳng vào trái tim anh. Khiến cho trái tim đã ngủ yên nhiều năm của anh bắt đầu rộn rã trở lại." Văn Thông nói tới đây, tôi có thể cảm thấy anh có chút kích động, tôi lập tức đứng dậy ngồi bên cạnh anh rồi gối lên đùi anh. Văn Thông vuốt khe khẽ lên mặt tôi.

"Sau khi em nắm tay anh, rồi sau đó còn mỉm cười, khiến anh càng thêm xao xuyến rung động."

Nghe anh kể tôi cũng rất cảm động, cầm bàn tay của anh lên nhìn kỹ, tay anh rất lớn, làn da trên mu bàn tay rất nhẵn mịn, còn có một nốt ruồi màu đen, nó hiện rất rõ trên làn da rất trắng muốt của anh. Lòng bàn tay anh sờ lên có nhiều vết chai cứng, nhất định là do anh phải thường xuyên sử dụng xe lăn và nạng. Tôi dùng ngón tay của mình vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh.

"Bảo bối, em có thể nói cho anh biết, bây giờ em có cảm giác gì với anh không?" Văn Thông hỏi.

"Em cũng không rõ nữa, lúc ấy ở trên máy bay, khi tỉnh lại nhìn thấy anh, cảm giác đầu tiên chính là anh rất đẹp trai, em nhìn mà choáng luôn." Bởi vì hơi ngượng ngùng nên mặt tôi hơi đỏ, “Khi máy bay hạ cánh, thấy anh ngồi xe lăn em càng bất ngờ hơn, không ngờ sau khi lấy hành lý, anh và em trò chuyện với nhau một lúc thì em đã không còn hờ hững như bình thường được nữa, ngược lại rất thích nói chuyện với anh, cảm thấy rất vui vẻ. Có phải khi đó em đã bắt đầu có cảm giác với anh rồi chăng? Bởi vì hành động ngày ấy của em không giống như mình ngày thường. Từ lúc đó, ánh mắt em bắt đầu dõi theo anh, ngay cả khi mẹ tới đón em cũng phát hiện ra, em cứ một mực nhìn người theo anh." Tôi ngượng ngùng nhìn Văn Thông nói: "Văn Thông, anh biết không? Khi chúng ta chào tạm biệt nhau ở sân bay, và buổi tối hôm đó, em còn vì anh mà mất ngủ nữa đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui