Em Là Bảo Mẫu Của Anh


Tính tăng tính tăng tính tăng...
- Chờ chút đã!
Một hồi chuông cửa rất dài, Đường Thy vội vã chạy ra mở cửa.
- Ai đó?
Đường Thy mở cửa nói.

- Hé lô, vừa hô vừa lé.

Yeah!!!
Là Vũ Trương.

Vừa mở cửa, cậu đã hét vào mặt của Đường Thy.

Làm cho cô hết hồn.
Cậu biết, nên nói nhẹ lại.

- Đường Thy ơi! Vỹ Kỳ đâu rồi?
Đường Thy lấy tay chỉ chỉ, nói:
- Trong nhà.

Rồi hai người cùng nhau vào nhà.

Đang đi Vũ Trương nói:
- Mọi người trong nhà đi hết rồi hả?
Đường Thy gật đầu.
Đã tới phòng của Vỹ Kỳ, Vũ Trương mở cửa, vừa nói vừa khóc rất thảm thương.
- Bạn hiền của tôi ơi, giờ đây bạn đã bị bệnh sắp chết.

Ơ ơ ơ ơ ơ...
Bích Kiều nghe xong, chửi:
- Cái thằng khùng kia, bộ bị điên hay sao mà vô hát cải lương vậy hả?
Vũ Trương nghe thấy nói lại:
- Ê cái bà kia.

Bạn người ta bị bệnh mà nói kiểu gì vậy hả? Mà ba nói tui là khùng sao kêu tui điên?
Bích Kiều nổi giận nói,
- Vỹ Kỳ bị bệnh, cũng đâu tới nổi chết đâu, mà vào đây trù anh ấy chết?
...!
Cuộc cải lộn giữa Vũ Trương và Bích Kiều đang dần nổi lên.


Thì:
- THÔI...
Vỹ Kỳ hét lên làm hai người kia im lặng cả.
- Thấy tôi như không thấy vậy hả?
Bích Kiều nói:
- Nhưng mà...
- Không nói nhiều.

Im
Vũ Trương nghe xong, ngồi trên giường có vẻ giận.
Vỹ Kỳ nói:
- Giận hả?
Vũ Trương méo mặt nói:
- Mấy người đâu coi tui ra gì đâu?
- Thôi, xin lỗi.
- Anh ơi! Từ đây sẽ không ai chia cắt đôi mình...
Bốp...
- Điên
Vỹ Kỳ liền đánh Vũ Trương vì cái tội xàm.
Vũ Trương như tỉnh ra liền nói:
- Thôi, nè.

Quà nè!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận