Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Editor: Nguyetmai

Cảnh Hảo Hảo gần như tỉnh rượu, cô chỉ dám nhìn thoáng qua anh rồi lại vội cúi đầu xuống.

Lương Thần quả thật sắp phát điên rồi. Anh nhìn quần áo trên người cô, trách mắng cô như đang dạy dỗ một đứa trẻ: "Cảnh Hảo Hảo, ai cho em mặc quần áo kiểu này? Sao em không lột sạch luôn cho nhanh?"

"Anh nhìn mọi người xung quanh đi, họ còn mặc thiếu vải hơn tôi nữa mà!"

Không biết có phải là do men rượu hay không mà cô dũng cảm hơn nhiều, nghe anh chỉ trích thì ngẩng phắt đầu lên chỉ vào đám người xung quanh.

"Họ có khỏa thân thì cũng có liên quan quái gì tới tôi!"


Được lắm, Cảnh Hảo Hảo, đủ lông đủ cánh rồi, còn dám cãi lại anh cơ đấy! Mắt Lương Thần gần như bốc lửa, bước từng bước về phía Cảnh Hảo Hảo. Khoảng cách giữa hai người càng gần, tim Cảnh Hảo Hảo càng đập nhanh thình thịch, cô cảm thấy chỉ ngay sau đây thôi, anh có thể giết luôn cả cô. Do đó, cô đợi anh đến trước mặt mình, không đợi anh lên tiếng, đã vội buột miệng: "Quần áo của tôi bị chúng xé rách mà, cùng lắm thì tôi chỉ lộ vai với chân thôi, cũng bình thường mà…"

"Lộ vai với chân thôi sao? Bình thường? Bình thường chỗ nào?" Lương Thần vừa hỏi vừa nghĩ tới tình cảnh bọn người đó xé quần áo của cô, tức giận cảnh cáo cô: "Tôi nói cho em biết, nếu sau này tôi còn thấy em ăn mặc hở hang quá một phần ba cơ thể, lộ phần nào tôi sẽ chém phần đó!"

"Lúc trên giường tôi cũng có mặc đồ đâu! Sao anh không chặt tôi làm mấy khúc luôn cho xong!"

Vừa buột miệng thốt ra câu này, cô đã hối hận đến xanh ruột. Bây giờ anh đã tức đến mức này rồi, sao cô còn cãi lời anh làm chi? Sao cứ có rượu vào là cô lại không biết động não đến thế cơ chứ?

Nghe thấy cô nói thế, anh sững người chốc lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi, hung dữ chỉ vào Cảnh Hảo Hảo: "Được, em giỏi lắm!"


Cảnh Hảo Hảo sợ hãi lùi về sau nhưng Lương Thần đã nhanh tay lôi cô đến trước mặt, cởi áo khoác của mình bọc kín người cô, sau đó bỏ mặc cô ở đó, giận dữ đi sang chỗ khác.

Từ trước đến nay, Lương Thần quả thật chưa bao giờ tức giận đến ngần ấy. Cả người anh dày đặc sát khí, cô nàng cứng đầu này chọc điên anh tới mức hận không thể bóp chết cô, nhưng anh lại không nỡ xuống tay, thế mà có kẻ ăn gan hùm mật gấu dám tát bạn gái anh?

Lương Thần càng nghĩ, càng cảm thấy lồng ngực như tích tụ một đốm lửa âm ỉ. Đốm lửa ấy càng lúc càng bập bùng mãnh liệt nhưng cuối cùng, anh bỗng bình tĩnh trở lại, thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Mấy gã kia vốn không phải là đối thủ của mấy người đi theo Lương Thần. Không lâu sau, chúng đã nằm la liệt ra đất, thều thào van xin tha thứ.

Lương Thần bình tĩnh nói: "Đủ rồi!"

Giọng Lương Thần không lớn nhưng đủ để mấy người kia dừng tay.

Lúc này, anh mới đi đến giữa đám người đã bị đánh đến ngã nhào trên đất kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận