Editor: Nguyetmai
Khi Cảnh Hảo Hảo ăn cơm xong ra khỏi phòng ăn, Lương Thần vẫn đang ngồi trên xô-pha xem tivi. Trên đó đang phát chương trình tin tức buổi tối, cô dẫn chương trình xinh đẹp đang dùng giọng nói du dương tường thuật lại những tin tức liên quan đến đời sống và xã hội.
Lương Thần nghe thấy tiếng bước chân, không hề ngoảnh đầu lại, chỉ nói: "Dì Lâm, đưa cô Cảnh lên lầu tắm rửa!"
***
Cảnh Hảo Hảo tắm xong đã thấy mình sức cùng lực kiệt, chỉ mới có một ngày trôi qua nhưng cô lại tưởng như mình chưa được nghỉ ngơi suốt nhiều ngày rồi, mệt mỏi, rã rời.
Cô lên giường nằm không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Mười hai giờ đêm, Lương Thần mới lên lầu, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo đang say ngủ thật lâu, sau đó mới cởi quần áo của mình ra, vén chăn lên giường.
Anh vẫn luôn cho người theo dõi hành tung của cô, anh cũng nhận được điện thoại của tài xế nói cô khóc rất lâu giữa trời tuyết lạnh lẽo không một bóng người.
Nghe được tin này, anh bất giác siết chặt di động trong tay, cảm nhận rõ cơn đau âm ỉ nơi tim.
Thật ra, tất cả những chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Vào ngày biết Thẩm Lương Niên nhắn tin cho Cảnh Hảo Hảo, anh quả thật có thể bóp nát ý định bỏ trốn của cô từ trong trứng nước, nhưng anh lại vờ như không biết gì, chỉ vì muốn xem thử, liệu cô có đi theo Thẩm Lương Niên hay không.
Lúc chiều, khi trợ lý nói với anh, Cảnh Hảo Hảo đã đến sân bay nhận vé, lòng anh luôn bị vây kín bởi những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Anh cứ nghĩ mình sẽ nổi trận lôi đình nhưng anh dần phát hiện, cảm giác cay đắng và bất lực đã lấn át cơn nóng giận.
Đến cuối cùng, ngay khi có cơ hội, cô vẫn chọn sẽ rời xa anh.
Anh thừa nhận mình bỉ ổi, vô sỉ, từ đầu đến cuối anh chưa từng có ý định để cô ra đi. Anh như Thượng Đế quan sát tất cả từ trên cao, trông như không hề hay biết gì nhưng lại là đạo diễn của màn kịch này.
Anh để trợ lý nói hết mọi chuyện với Kiều Ôn Noãn. Anh biết rõ, người phụ nữ điên cuồng vì yêu đó chắc chắn sẽ không dễ dàng để Thẩm Lương Niên đi.
Tất cả đều diễn ra như trong suy tính của anh, Cảnh Hảo Hảo đau khổ chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ ở sân bay nhưng Thẩm Lương Niên mãi vẫn không xuất hiện.
Chỉ trong chớp mắt, hình tượng Thẩm Lương Niên ở trong lòng cô đã từ niềm hy vọng biến thành sự tuyệt vọng khó phai mờ.
Từ trước đến nay, Lương Thần anh đều không phải người dễ chọc vào. Thẩm Lương Niên dám xem thường quyền uy của anh, anh sẽ để anh ta biết, không kẻ nào có thể nhòm ngó thứ mà anh nhìn trúng. Muốn đấu với anh, phải tự xem bản thân có đủ tư cách và bản lĩnh đó hay không.
Trên thế gian này, anh có thể nhượng bộ tất cả mọi thứ, trừ một mình Cảnh Hảo Hảo!
***
Khi Lương Thần vừa nằm xuống cạnh mình, Cảnh Hảo Hảo đã tỉnh dậy nhưng không tài nào ngủ lại được nữa. Cô đợi Lương Thần từ từ ngủ say, rón rén vén chăn, khoác áo ngủ ra ngoài ban công.
Tuyết đã ngừng rơi, cô đứng trên ban công ngắm ngọn núi bị tuyết phủ trắng xóa đến ngây người.
Lương Thần đang say ngủ, mò mẫm theo thói quen, phát hiện bên cạnh trống trải. Anh nhíu mày, mò thêm vài lần mới mở choàng mắt, lập tức hất chăn ngồi bật dậy.
"Hảo Hảo?"
Cảnh Hảo Hảo đứng ngoài ban công nghe rõ giọng nói sốt sắng của anh.