Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Editor: Nguyetmai

Môi anh run lẩy bẩy, hồi lâu mới lên tiếng: "Kiều Ôn Noãn, cô có biết chỉ còn một chút nữa thôi, tôi đã có thể cùng Hảo Hảo cao chạy xa bay rồi, thế mà cô lại làm ra chuyện này. Kiều Ôn Noãn, cô…"

Thẩm Lương Niên càng nói càng giận đến không nói nên lời. Anh cạn kiệt sức lực, hai tay đang tóm lấy Kiều Ôn Noãn rũ xuống, loạng choạng lui về sau hai bước, suy sụp ngồi xổm xuống: "Kiều Ôn Noãn, cô biết không, đời tôi không thể thiếu Hảo Hảo được."

"Tôi không thể thiếu Hảo Hảo…"

Anh lặp đi lặp lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Anh bưng kín mặt mình, cơ thể co giật không kiểm soát được.

Kiều Ôn Noãn bị anh vừa bóp cổ vừa xô đẩy đến đầu váng mắt hoa, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, thấy anh bưng mặt ngồi đối diện cô ta khóc thê lương, nước mắt cô ta cũng tuôn trào. Cô ta gượng dậy, đến trước mặt Thẩm Lương Niên định ôm lấy anh nhưng anh đã nhanh chân đứng lên trước, tránh khỏi cái ôm của cô ta.


Kiều Ôn Noãn không kịp đề phòng nên ôm hụt, ngã sóng soài ra sàn. Cô ta ngước lên nhìn Thẩm Lương Liên, mắt anh đỏ ngầu nhìn cô ta đăm đăm, giọng khàn đục: "Kiều Ôn Noãn, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô."

Dứt lời, anh cầm áo khoác bên cạnh lên, bỏ đi không hề ngoảnh lại.

Đêm đã khuya, Thẩm Lương Niên ra khỏi chung cư của Kiều Ôn Noãn, gió thổi đến mới cảm thấy mặt mình lạnh thấu xương. Anh đưa tay lên sờ thử, hóa ra nước mắt đã thấm ướt gương mặt anh tự lúc nào.

Anh lau mặt mình qua loa, nhìn cảnh vật bị tuyết phủ trắng xóa, bỗng thấy thế giới này u ám tột cùng.

Thế giới quá lớn, anh vẫn có thể gặp được em.

Thế giới quá nhỏ, anh vẫn vuột mất em mất rồi.


***

Lương Thần bỏ đi suốt một tuần, không hề quay lại biệt thự lần nào.

Trước đây, Cảnh Hảo Hảo không cam tâm tình nguyện sống trong biệt thự này nhưng vì Thẩm Lương Niên, cô mới nhẫn nhịn cầu toàn. Giờ đây, Thẩm Lương Niên đã đến với người phụ nữ khác, cô không biết mình còn ở lại đây có ý nghĩa gì.

Lương Thần đã nói không cho cô ra ngoài, người giúp việc trong biệt thự đều xem đây là thánh chỉ, cẩn thận làm theo. Tuy ngoài mặt không ai có phản ứng gì nhưng cô cảm nhận được, chỉ cần mình ra khỏi phòng ngủ, người giúp việc sẽ trông chừng cô rất chặt chẽ.

Ánh mắt đó khiến cô có cảm giác mình như một phạm nhân, vì vậy cô dứt khoát không xuống lầu nữa.

Cô từng bị nhốt trong biệt thự này rất lâu, lúc đó, mỗi ngày cô vẫn có tâm trạng để thay bộ quần áo thật đẹp, tự an ủi mình vẫn tự do, nhưng giờ đây, cả quần áo cô cũng không thay, chỉ mặc đồ ngủ cả ngày, không ở phòng vẽ thì lại nhốt mình trong phòng ngủ.

Nhiều lúc dì Lâm lên đưa cơm cho cô, nhìn thấy cô đang ngồi ngay ngắn trước tivi, khuôn mặt thấp thoáng nét cười như đang chăm chú theo dõi, nhưng khi đặt cơm xuống trước mặt, nhắc cô ăn cơm, cô lại không có chút phản ứng nào.

Sau này, cả tivi cô cũng không buồn xem nữa, chỉ yên tĩnh nằm trong phòng, hoặc là ngủ, hoặc là ngẩn người, ăn càng lúc càng ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận