Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Editor: Nguyetmai

"Gần đây khẩu vị của cô Cảnh không tốt lắm, chẳng ăn uống được gì nhiều, người đã gầy rộc đi rồi."

Động tác chỉnh cổ tay áo của Lương Thần khẽ khựng lại.

Dì Lâm không thấy được bất cứ cảm xúc nào trên mặt anh, liều lĩnh nói tiếp: "Gần đây cô Cảnh không ra ngoài, mỗi ngày, nếu không ở trong phòng ngủ thì trốn trong phòng vẽ, lạ lắm. Trông cô ấy như đang làm những việc như người bình thường vẫn làm, nhưng khi nói chuyện với cô ấy, hồi lâu cũng không thấy cô ấy có phản ứng gì, dù có thì cũng chỉ là ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cậu một lúc rồi ừ một tiếng, như đang tự đắm chìm trong thế giới riêng của mình vậy. Cậu Thần, tiếp tục như vậy, e là sẽ xảy ra chuyện mất. Sức khỏe của cô Cảnh vốn đã không tốt rồi, nói không chừng đến lúc nào sẽ ngã quỵ mất thôi."

Cổ họng anh nghẹn lại, lúc lâu sau mới nuốt nước bọt, thu hồi dòng suy tư, gật đầu nói với dì Lâm: "Chăm sóc cô ấy cho tốt, công ty còn việc gấp, tôi phải đi làm trước."


"Vâng."

Anh đi về phía thang máy, khi đã đứng trước cửa thang máy, anh chợt nhớ ra gì đó, ngước lên nhìn dì Lâm nói: "Dù cô ấy có xảy ra chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi."

"Tôi biết rồi, cậu Thần."

Lúc này, anh mới đóng thang máy, xuống lầu, lên xe đi làm.

Dì Lâm đã đi theo anh nhiều năm, trước giờ luôn hiểu được hàm ý trong lời căn dặn của anh nên từ sau hôm đó, mỗi ngày, sáng chiều đều gọi điện thoại cho anh, báo cáo Cảnh Hảo Hảo ở nhà làm những gì, ăn những gì.


Thật ra nội dung báo cáo rất đơn điệu, nếu không phải nói cô ăn rất ít thì nói cô ngủ rất lâu, nhưng dù anh bận rộn thế nào, chỉ cần thấy điện thoại của dì Lâm gọi đến đều lập tức nghe máy, dù dì Lâm cứ nhắc đi nhắc lại hàng nghìn lần khẩu vị của Cảnh Hảo Hảo càng lúc càng kém, anh cũng nghe rất kỹ càng.

Từ sau đêm đó, tối nào Lương Thần cũng về nhà, nhưng sự giao lưu giữa anh và Cảnh Hảo Hảo gần như bằng không.

Nửa đêm hôm nay, Lương Thần giật mình tỉnh lại, phát hiện Cảnh Hảo Hảo không ở bên cạnh. Anh biết, cô sẽ không ra khỏi phòng ngủ này nên nhẹ nhàng xuống giường, cuối cùng lại thấy cô đang ở ngoài ban công.

Cô không sợ lạnh, chỉ mặc đồ ngủ đứng đó để gió lạnh phả vào người mình. Lương Thần đứng phía sau, nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, tim như bị đâm mấy vết sâu hoắm khiến anh không thở được.

Anh đứng đó rất lâu mà cô cũng không phát hiện ra, đến hơn bốn giờ sáng, Lương Thần trở về giường trước nhưng không thể ngủ được. Trời tờ mờ sáng, Cảnh Hảo Hảo mới rón rén mở cửa ban công, trở vào phòng. Động tác của cô rất nhẹ nhàng như sợ anh phát hiện ra vậy, lén la lén lút đến bên giường, lặng lẽ nằm xuống.

Lương Thần nhắm mắt, đợi xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh mới mở mắt ra. Cô nằm cách anh rất xa, cuộn tròn người, chỉ chiếm một góc nhỏ của chiếc giường lớn. Cô quay lưng lại với anh, từ góc độ của anh nhìn sang, cô trông vừa nhỏ bé lại đáng thương.

Sự trầm lặng của cô suốt thời gian qua anh đều thấy rõ. Lúc đầu, anh cứ nghĩ là do anh và cô cãi nhau, qua một thời gian cô sẽ lại bình thường như trước, nhưng bây giờ, anh nhìn thấy cô như vậy, lòng có chút hốt hoảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận