Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Lương Thần nhìn theo Cảnh Hảo Hảo, mãi đến khi bóng lưng cô khuất sau cảnh cửa phòng tắm mới từ từ xoay người, đến trước điện thoại bàn ở bên cạnh gọi cho giúp việc dưới lầu lên quét dọn mảnh đĩa CD vỡ trên thảm.

***

Đây là lần thứ ba Cảnh Hảo Hảo bước vào phòng tắm của Lương Thần. Gian phòng được trang trí đậm chất phương Tây, phóng khoáng, sang trọng, bốn phía là những tấm gương lớn có khắc hoa văn quanh viền.

Cảnh Hảo Hảo nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, ngẩn người hồi lâu mới sực tỉnh, bắt đầu cởi quần áo trên người.

Chuyện đã đến nước này, dù trong lòng cô kháng cự cách mấy cũng không còn con đường nào khác, chẳng hề có đường lui nữa.


Cô đi chân trần chậm rãi bước vào dưới vòi hoa sen, đưa tay mở nước.

Cảnh Hảo Hảo để cho dòng nước từ trên đầu xối xuống gột rửa chính mình nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, dù bây giờ cô có tắm rửa sạch sẽ đến đâu, một lúc nữa thôi, cô vẫn sẽ bị người đàn ông ở bên ngoài kia vấy bẩn.

Ngoại tình một lần, có thể gọi là lỡ lầm, huống hồ lần trước ở khách sạn Tứ Quý, chuyện ngoài ý muốn kia quả thật khiến cô không kịp trở tay. Nhưng lần này, cô đang rất tỉnh táo, lại bị người đàn ông ngoài kia ép buộc…

Thẩm Lương Niên vẫn luôn không thích cô đóng phim, ghét việc cô xuất đầu lộ diện trước đám đông, chỉ muốn giấu cô trong nhà để nuôi dưỡng thật tốt. Giờ đây, nếu anh biết được cô đang ở bên một người đàn ông khác, cô nghĩ, anh chắc chắn sẽ ghét bỏ cô… Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt của Thẩm Lương Niên khi căm ghét một người … Nếu anh dùng ánh mắt ấy để nhìn cô… Nghĩ đến đây, toàn thân cô không kiềm được, run lẩy bẩy, không dám nghĩ tiếp nữa.

Mắt cô chua xót, dòng chất lỏng nóng hổi không ngừng trào ra. Cảnh Hảo Hảo biết rõ trong phòng tắm chỉ có mỗi mình cô nhưng cô vẫn ngước mặt lên để nước xối qua mặt mình, giấu đi hàng nước mắt lăn dài.


"Cốc, cốc, cốc…."

Đột nhiên có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói vô cảm của Lương Thần: "Đã xong chưa vậy?"

Cảnh Hảo Hảo vội vàng lấy sữa tắm ở bên cạnh thoa lên người, xả nước qua loa cho sạch, lau khô thân thể, mặc quần áo của mình vào rồi mới mở cửa.

Lương Thần đã tắm ở phòng ngủ dành cho khách bên cạnh, khi trở về thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn chưa ra, bèn gọi người giúp việc pha một ly cà phê. Mãi đến khi đã uống xong, anh vẫn chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ phòng tắm mà người lại vẫn chưa bước ra, đành bước đến gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, ập vào mắt anh là hình ảnh Cảnh Hảo Hảo đi chân trần, tóc ẩm ướt đứng trước mặt mình.

Khung xương Cảnh Hảo Hảo vốn nhỏ, lại gầy gò, lúc này không đi giày cao gót, đứng trước mặt anh, trông càng xinh xắn động lòng người. Làn da cô trắng ngần, khuôn mặt ửng hồng do hơi nóng, mắt long lanh ánh nước trông hệt như một thiên sứ vô tình lạc bước xuống trần gian, thanh khiết vô ngần.

Lương Thần chỉ thấy một luồng khí nóng lan tỏa toàn thân, ánh mắt nhìn cô cũng như chất chứa ngọn lửa ham muốn nồng đượm. Anh không nghĩ ngợi gì mà đưa tay kéo cô vào lòng mình, bế cô bước thẳng về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận