Edit: Tiểu Lăng
Beta: Nana Trang
Thị trấn cổ không có KTV, phần lớn là quán bar có tính văn nghệ.
Tây Mễ rất thích đi chơi, ca sĩ người ta ngồi đàn hát trên sân khấu, cô sẽ thỉnh thoảng gào theo hai tiếng. Hành khách các nơi nghe cô ngâm nga đều cảm thấy dường như trong cơ thể nho nhỏ của cô gái này ẩn chứa một nguồn năng lượng cực lớn. Cô hát được điệu dân ca nơi trấn cổ, cũng hát được dân dao chốn Mĩ.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên hát ở quán bar, bị ông cụ Tây đi ngang qua bắt quả tang, ông lão vững bước đi tới, giơ cây ba-toong lên, quất vào mông cô một gậy không nể nang tý nào.
Cô chạy thục mạng như điên trên đường phố trấn cổ, vừa chạy vừa xoa mông hét: “Ông cụ Tây giết người! Ông cụ Tây giết người này!”
Sau khi về nhà đương nhiên không tránh được phải quỳ, quỳ ở sân trong không được ăn cơm, Đại sư huynh và tiểu sư đệ lại lặng lẽ tới nhét vội bánh màn thầu cho cô.
Tây Mễ dựa vào ghế xe, quay đầu nhìn thành phố nghê hồng đan xen ngoài cửa, có chút tiết tấu nhớ tới thị trấn cổ. Tản bộ sau bữa chiều, có thể nhìn thấy ánh xế tà vàng kim rơi xuống trên mái ngói xanh; đến rừng trúc hoang xanh um sau mưa, có thể đào ra toàn những măng là măng đủ cho tất cả người trong trấn cổ ăn no.
Lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, Ứng Khúc Hòa quay đầu thấy cô thừ người, đưa tay búng trán cô, “Ngẩn người gì đó?”
“Aiz, nhớ nhà.” Tây Mễ nắm chặt đai an toàn trước ngực, nhìn một nhà ba người đang tản bộ bên ngoài, cảm khái nói, “Lúc ở trấn cổ, tôi cũng thường xuyên dắt chó đi dạo với bạn bè, bé Teddy nhà họ thường chạy cực nhanh ở đằng trước, chúng tôi sẽ đi từ từ ở đằng sau, để gió đêm mát rượi thổi qua, rất dễ chịu.”
Ứng Khúc Hòa tiếp tục lái xe, nhìn chằm chằm phía trước, “Ý của cô là không muốn đi KTV, muốn về dắt chó đi dạo?”
“Tôi không nói vậy mà, rất lâu rồi tôi không hát, họng đang ngứa.” Cô nhe răng cười, “Anh biết không? Hồi trước có một nhà sản xuất âm nhạc đến trấn cổ du lịch muốn tôi đầu quân vào giới nghệ sĩ đấy.”
Ứng Khúc Hòa trêu chọc, “Chắc là lỗ tai nhà sản xuất kia bị điếc?”
“…”
Tây Mễ muốn cấu người.
Trong phòng KTV không chỉ có vợ chồng Ứng Sênh Nam, còn có cả Kiều San và Tả Dịch. Năm ngoái Tây Mễ quen họ ở trấn cổ Đường Tây, khi đó Ứng Sênh Nam đã phải tốn hết lòng dạ để tác hợp cho hai người.
Tây Mễ câu nệ chào hỏi họ: “Chào chị Kiều.” Cô đi qua ngồi xuống, chỉ vào mũi mình hỏi: “Chị còn nhớ em không? Năm ngoái, khách sạn Tê Giác của trấn cổ.”
Sao Kiều San có thể không nhớ rõ cô, cô ấy nắm lấy tay cô, sờ sờ đầu: “Ôi, cô bé đã lớn vậy rồi à? Tóc càng lúc càng ngắn đi kìa.”
Tính Tả Dịch yên tĩnh, thấy cô cũng chỉ gật đầu cười mỉm, lột vỏ một quả nho cho Kiều San, đưa lên bên miệng cô.
Tây Mễ cảm khái cho thời gian, lúc cô biết Kiều San và Tả Dịch, hai người ấy vẫn còn là oan gia kia đấy.
Giọng hát ấm áp của Điềm Giản vang lên bên tai, một bài “Đúng lúc” khiến tất cả đều yên tĩnh. Điềm Giản cầm micro, mỗi câu mỗi chữ đều hát thật rất đúng luật, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa căng thẳng nhìn Ứng Sênh Nam.
Dường như Ứng Sênh Nam cũng hiểu ý Điềm Giản, giơ ngón tay cái lên với cô ấy. Điềm Giản là một đứa bé muốn được cổ vũ, được Ứng Sênh Nam cổ vũ, cô ấy càng hát càng tốt hơn.
Trong phòng có hai đôi vợ chồng, Ứng Khúc Hòa ngồi cùng với Ứng Sênh Nam, mình Tây Mễ ngồi cạnh vợ chồng Kiều San. Cô thấy ngượng, cảm giác cái bóng đèn là mình này hơi lớn, lặng lẽ rời chỗ, một mình đi chọn bài.
Điềm Giản hát xong, ngồi lại bên cạnh Ứng Sênh Nam.
Ứng Sênh Nam nhìn Tây Mễ đang ngồi trên ghế chân cao chọn bài hát, nghiến răng nghiến lợi chọc vào đầu Ứng Khúc Hòa: “Em bị ngốc à? Gái ngồi ngay kia, qua cưa cẩm đi chứ! Mang theo chai rượu qua. Bàn rượu Tây đỏ này là gọi riêng cho mấy em đấy.”
“…” Tay Ứng Khúc cầm một ly rượu Tây, uống từng ngụm nhỏ, cười lạnh chế giễu: “Anh không biết tửu lượng của em à? Cả hát nữa, lúc nào cũng bị lạc điệu.”
Ứng Sênh Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em bị ngốc thật sao?”
Điềm Giản ôm tay Ứng Sênh Nam nhìn sang, xen vào: “Đúng đấy, lão Khúc em bị ngốc thật à? Say thì em có thể nổi thú tính, cưa được Mễ Mễ đấy.”
Ứng Khúc Hòa lắc lắc rượu trong ly, đảo mắt nhìn Điềm Giản, lại nhìn chăm chú vào mặt Ứng Sênh Nam, giọng hơi phẫn nộ: “Lão cầm thú nhà anh, một cô gái tốt như Điềm Giản lại bị anh dạy thành cái đức hạnh này?”
Ứng Sênh Nam: “Ha ha, mắng ai là lão cầm thú đấy? Đúng đúng đúng, anh là lão cầm thú, anh biết rõ. Không giống lão xử nam nham hiểm nào đó.”
Điềm Giản học Ứng Sênh Nam: “Ha ha!”
Ha ha… Ứng Khúc Hòa tức anh ách, đặt mạnh ly rượu xuống, đứng dậy đi đến bàn chọn bài. Tiếng thủy tinh va chạm khiến Điềm Giản sợ tới mức rụt vào lòng Ứng Sênh Nam.
Tây Mễ chậm chạp tìm bài hát, sau lưng bỗng có người đè lên, một bàn tay có khớp xương rõ ràng xuất hiện trên phím chọn, một bài dân dao Mĩ.
Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào cằm Ứng Khúc Hòa. Người đàn ông hơi cúi đầu, hỏi cô: “Tôi chọn một bài, không ngại chứ?”
Hơi thở nóng rực phun lên mặt cô.
Cô lắc đầu.
Không ngại.
Nhạc dạo của > (Tạm biệt Jamaica) vang lên, Tây Mễ lắc đạo cụ trong tay theo nhịp điệu. Ứng Khúc Hòa vừa cất tiếng, Tây Mễ đã hơi nhíu mày, hình như bị sai điệu…
Được cái là anh có một chất giọng êm tai, một bài hát dân dao bị anh đọc thành thơ diễn cảm, cũng tạm coi là… đặc sắc nhỉ? Hẳn là trong phòng chỉ có mỗi Tây Mễ thưởng thức cái kiểu hát như đọc diễn cảm này của Ứng Khúc Hòa.
Kiều San chưa từng nghe bài hát này bao giờ, cho là kiểu hát của bài này là đọc diễn cảm. Cô quay đầu hỏi ông xã: “Tả Dịch, đây là bài thiếu nhi nào thế? Vì sao anh hai vẫn luôn đọc diễn cảm vậy? Sao lại không hát câu nào?”
Tả Dịch: “… Chắc là anh hai đang đọc thơ tình.”
Ứng Sênh Nam cố nín cười, nhỏ giọng châm chọc với Điềm Giản: “Em hai của chúng ta hơi có tâm cơ đấy, không hát được đúng nhạc nên cố tình chọn một bài dân dao Mĩ, chất giọng nó không tồi, dù không hát đúng nhạc cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy chói tai, cùng lắm là cảm thấy nó đang đọc diễn cảm. Từ nhỏ Tây Mễ đã sống ở trấn cổ, nhất định chưa từng nghe bài này bao giờ.”
Điềm Giản “Ồ” một tiếng, nhìn Tây Mễ, ngây ngô hỏi: “Lão Ứng, Tây Mễ cầm mic rồi kìa, cô ấy định hát sao?”
Vừa dứt lời, trong loa phát ra một giọng nữ cao linh hoạt đến diệu kỳ, hòa cùng giọng nam trầm của Ứng Khúc Hòa, hình thành nên sự đối lập rõ nét, song lại xứng đôi đến lạ, hai chất giọng quyện lại với nhau, êm tai đến mức nổi da gà.
Ứng Khúc Hòa dừng hát.
Giọng cao của Tây Mễ dần dần cất lên lớn hơn.
“Down at the market, you can hear
Ladies cry out while on their he they bear
‘Akey’ rice, salt fish are nice
And the rum is fine any time of year
But I’m sad to say I’m on my way…”
(Tạm dịch:
Xuôi theo chợ, bạn có thể nghe thấy
Tiếng những người phụ nữ chào hàng khi đầu họ đang đội
Ackee và cá muối thật tuyệt
Và rượu rum vẫn luôn thượng hạng bất cứ lúc nào trong năm
Nhưng tôi buồn khi phải nói tôi đang trên đường…)
Ứng Sênh Nam khiếp sợ, vỗ tay đầu tiên: “Lần này Khúc Hòa mất sạch mặt mũi rồi.”
Ứng Khúc Hòa yên lặng đặt mic xuống, ngồi trở lại sofa, nhìn cô gái nhỏ ngồi trên ghế chân cao, vui sướng đung đưa đôi chân, hát dân dao.
Bài hát này khiến Tây Mễ nhớ tới hồi mình còn bé.
Thị trấn nhỏ Carmel ở Mĩ, cô cũng có một ngôi nhà.
Từng mảnh vụn trí nhớ chắp vá lại, ở thị trấn nhỏ ven biển, Tiểu Tây Mễ đạp chiếc xe đạp nhỏ trên con đường phẳng lặng yên ắng, cha Tây đẩy đằng sau, cho cô động lực tiếng lên.
Mỗi Chủ nhật, cha Tây sẽ tổ chức đi picnic, mang theo tấm vải ăn cơm dã ngoại có hình hoa nhỏ và đồ ăn vặt mà cô thích nhất, đi hưởng thụ non xanh nước biếc của thị trấn nhỏ.
Trận tai nạn xe cộ ấy đã kết thúc cuộc sống công chúa thời thơ ấu của cô.
…
Bài dân dao làm cô nhớ lại một vài chuyện không tốt, bài hát kết thúc, mắt cô ươn ướt. Cô đặt mic xuống, nói một câu “Em đi toilet” rồi vội vàng ra khỏi phòng.
Ứng Sênh Nam dùng cùi chỏ đụng Ứng Khúc Hòa: “Con bé khóc kìa, đi xem đi.”
Ứng Khúc Hòa: “Không phải đi toilet sao?”
Lần này ngay cả Điềm Giản cũng không nhịn được, vỗ một phát lên đầu Ứng Khúc Hòa: “Lão Khúc à, em bị ngốc sao? Phòng chúng ta có toilet mà, rõ ràng là Mễ Mễ có chuyện đấy, em mau đi xem đi.”
Nói xong đẩy đẩy Ứng Khúc Hòa.
Tây Mễ đến nhà vệ sinh rửa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng rồi trở về, phòng ở góc vừa vặn mở cửa ra, đụng phải người quen, cô phản xạ có điều kiện lui ra sau, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Người nọ nhìn thấy bóng lưng cô, kêu một tiếng: “Tây Mễ?”
Tây Mễ vùng chạy, vọt vào thang máy, ấn tầng tiếp theo.
Trong nháy mắt cửa thang máy khép lại, một bàn tay với vào, cửa lại mở ra hai bên. Tây Mễ xoay người che mặt, cuộc đời không còn gì lưu luyến, cô đã lường trước được hình ảnh mình bị treo lên đánh, sau lưng lại truyền đến tiếng của Ứng Khúc Hòa: “Cô định đi đâu?”
Tây Mễ quay người, thấy là Ứng Khúc Hòa thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua vai Ứng Khúc Hòa, thấy Trâu Thành Phong đuổi theo… Dưới tình thế cấp bách, cô túm lấy cổ áo Ứng Khúc Hòa, kéo anh vào bên trong, vòng tay qua eo anh, mặt dán vào ngực anh: “Đừng nhúc nhích, ôm chặt tôi.”
“…” Ứng Khúc Hòa cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu cô, “Cô lặp lại lần nữa?”
Dường như Tây Mễ nghe ra sự tức giận trong giọng anh, không kịp giải thích nhiều: “Gặp người quen!”
Trâu Thành Phong không xác định là Tây Mễ, đuổi theo vào thang máy, lại trông thấy một màn bất nhã.
Người đàn ông ôm cô gái trong thang máy, thân hình cao lớn che lại hình dáng cô. Trâu Thành Phong bước vào, vỗ vỗ vai Ứng Khúc Hòa: “Chào anh.”
Ứng Khúc Hòa bị “quấy rầy”, hai tay ôm chặt lấy Tây Mễ, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Có việc gì?”
Vẻ mặt Trâu Thành Phong áy náy, “Xin lỗi đã quấy rầy, bạn… gái của cậu, hình như là sư muội của tôi, tôi tới chào hỏi.”
“Cút đi.” Ứng Khúc Hòa ôm Tây Mễ xoay sang phải, hai tay che kín cô, quay đầu hung ác trừng Trâu Thành Phong, “Sư muội? Anh đang chơi Tiếu Ngạo Giang Hồ hả anh trai?”
Trâu Thành Phong nhìn cô gái trong lòng Ứng Khúc Hòa, trừ cách ăn mặc ra, dáng người thật sự rất giống Tây Mễ.
Trong lòng Ứng Khúc Hòa truyền ra giọng nhõng nhẽo của Tây Mễ: “Anh Ứng, em sợ… Đó là ai vậy?”
Giọng nữ nhõng nhẽo vang lanh lảnh, mang theo vài phần lẳng lơ. Nghe giọng không giống người Trung Quốc, mà giống như tiếng Trung sứt sẹo của gái Tây.
Ứng Khúc Hòa dùng tay vỗ vỗ sau đầu cô, an ủi: “Đừng sợ, bảo bối.”
Giọng nói này hoàn toàn đánh nát suy đoán của Trâu Thành Phong, đây không phải là giọng Tây Mễ. Trâu Thành Phong nhìn Ứng Khúc Hòa, thấy quen quen mắt, hỏi: “Cậu là giám khảo Ứng Khúc Hòa của Mỹ vị Trung Hoa?”
Ứng Khúc Hòa: “Quý anh này, làm phiền anh chọn đúng lúc để bắt chuyện được không?”