Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Editor: Nana Trang

Ở đầu bên kia điện thoại, chợt ngừng lại, tốc độ nói chậm lại, "Có một số việc, đợi em trở lại, chúng ta sẽ nói rõ ràng hơn."

Tây Mễ đặt bát cháo ở trên mặt đất, cầm điện thoại ở trong tay, báo động đỏ còn chưa 10% pin. Cô hỏi: "Anh vừa mới nói, nhớ tôi sao?"

"Ừ."

Một chữ như cục đá to nặng nè, đè lên trái tim Ứng Khúc Hòa, cũng nện cho Tây Mễ choáng váng.

"Điện thoại hết pin rồi, anh đợi tôi một lát." Khủng hoảng hết pin thúc đẩy côn trùng đói của cô đi, nhanh chóng mang bát cháo về phòng bếp, ôm điện thoại chạy về phòng ngủ, dưới chân nhanh chóng lướt qua từng miếng đá lát, vượt qua một cầu nhỏ ở sân sau, vọt vào phòng ngủ, cắm cục sạc pin vào, thở hồng hộc nói: "Xong rồi."

Đầu bên kia điện thoại, giọng của Ứng Khúc Hòa như nước suối không lạnh không nóng, "Hôm nay ngồi xe có mệt không?"

Phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn kiểu Trung dưới đất, Tây Mễ cầm điện thoại, nhìn chiếc đèn hình ly ở ngoài hành lang, nằm sấp ở trên cửa sổ, không ngừng gõ mũi chân, "Cũng được... Hôm nay đi qua núi Bạch Nham ở trấn cổ, nhớ bà nội thôi."

Ứng Khúc Hòa hơi trầm mặc, cách điện thoại, dường như anh có thể nhìn thấy cô cúi gằm đầu, dáng vẻ mất mát, vươn tay nhưng không có cách nào chạm vào đầu tóc quăn rối bù của cô, cũng không có cách nào an ủi cô.

Anh cầm điện thoại nóng sôi về đến nhà, đứng ở cửa sổ sát đất lầu hai, vẫn đang tiếp tục nói chuyện với cô. Ngoài cửa sổ là đèn đuốc nhiều nhà trong khu biệt thự, vầng trăng sáng treo trên cao trong bầu trời đêm, không hiểu sao lại hiện ra khuôn mặt nhỏ lém lỉnh của Tây Mễ.

Anh nghe giọng nói mềm mại trong điện thoại, dùng tay che ngực, nơi đó tựa như ngứa như đau.

"Trời mưa." Tây Mễ vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, nằm xuống giường gỗ khắc hoa kiểu Trung, độ cứng mềm của đệm vừa phải, đầu vừa kề xuống gối, một ngày mệt mỏi cùng uể oải trong nháy mắt lan tràn khắp tứ chi bách hài.

"Ba ba tôn đạo, tôi muốn nghe anh hát." Tây Mễ ngáp một cái, không biết nên nói cái gì với anh, nhưng thật sự lại không nỡ cúp điện thoại.

Dù là im lặng, nghe tiếng hít thở của đối phương cũng không thấy ngượng ngùng, dường như có từng viên kẹo đường chui ra khỏi ống nghe.

"Em chắc chứ?" Giọng Ứng Khúc Hòa trầm xuống, hắng giọng, lúc nói tiếp giọng nói trong trẻo không ít, "Tôi đọc thơ cho em nghe?"

"Được..."

Não của Tây Mễ đã bắt đầu hỗn độn, hai mắt cũng khống chế không được sập xuống, âm thanh ngáp liên tục bị giọng nam trong trẻo phá vỡ: "Bài thơ này là "J" toi"

... "Tôi muốn sống cùng em"

Tiếng Pháp. Tây Mễ nghe không hiểu, nhưng lúc này đã mệt mỏi đến mức không còn sức để hỏi. Cô mở loa to, để điện thoại ở đầu giường, ừ một tiếng.

Ứng Khúc Hòa nghe tiếng hít thở của cô, bắt đầu đọc: 

"J" toi,

Anh ước ao được sống cùng em,

J" i,

Anh ước ao được kề tóc mai cùng em,

I, 

Cả đời, kề tóc mai cùng em,

Lavie,

Cả đời, cả đời, cả đời"

...

Giọng đọc trầm thấp tần suất vừa vặn của Ứng Khúc Hòa phối hợp cvới đêm tối yên tĩnh, cảm âm như biên tập viên nam trên radio đêm khuya, thậm chí còn dịu dàng thuần hậu hơn so với âm thanh trên radio kia. Mặc dù cô nghe không hiểu anh đang đọc thơ gì, nhưng âm đọc dễ nghe giống như âm nhạc, không có giới hạn ngôn ngữ, xuôi tai như vậy là đủ rồi.

"J" i,

Anh ước ao được nói chuyện với em,

J" viedediren" quoi,

Anh ước ao muốn nói với em bất cứ lúc nào,

J" viepourvuquetusoislà,

Anh ước ao có em ở đây.

J" toi,

A ước ao được sống cùng em,

J" viei,

Anh ước ao có em ở bên cạnh anh, 

J" viei,...

Anh ước ao có em ở bên cạnh anh..."

Trong ống nghe truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Tây Mễ, không lâu sau thì ngắt kết nối.

...

Ngày hôm sau Tây Mễ bị tiếng đập cửa của Quý Đông Lâm đánh thức, ký ức của cô vẫn dừng lại lúc nói chuyện điện thoại với Ứng Khúc Hòa.

Ăn sáng cùng người nhà họ Quý xong, đôi tình nhân giả sợ bị lộ tẩy nên nhanh chóng lấy cớ rời đi. Nam Tinh đi cùng bọn họ, ngồi chung một chiếc xe với bọn họ ra sân bay.

Trên xe, Nam Tinh và Quý Đông Lâm ngồi chung một chỗ, đầu kề đầu, cầm điện thoại xem hình chụp tối hôm qua. Dạ du Nam Hồ, đèn đuốc hai bên bờ sáng trưng, hai người ngồi trên thuyền chụp rất nhiều hình.

Tây Mễ dựa đầu vào cửa kính xe, cắn ngón tay nhìn hai người.

Nam Tinh vỗ đầu Quý Đông Lâm một cái: "Thằng nhóc thối, có biết chụp hình không vậy? Mặt bị biến dạng rồi này."

Quý Đông Lâm xoa xoa đầu, bĩu môi, vẻ mặt uất ức: "Ha ha, mặt trước đây của cô không phải như vậy sao?" Vươn tay nắm lấy cằm Nam Tinh, "Có động dao không?"

Nam Tinh hất mặt ra: "Cút."

Tây Mễ cảm thấy trong xe này đều tràn ngập ý chua... liếc mắt đưa tình.

Ngược lại mình giống như kẻ dư thừa, không hiểu sao giống như bị đút... thức ăn cho chó.

Đi ngang qua trạm nghỉ núi Bạch Nham, dừng lại ăn cơm trưa. Tây Mễ cắn đôi đũa, nhìn chằm chằm vào hai người đối diện đầu kề đầu cùng chơi trò chơi, nói: "Ừm... Tôi nghĩ, cũng về đến nhà rồi, muốn ở lại hai ngày, hay là hai người về trước đi?"

Mặc dù không thể trở về trấn cổ, nhưng cô muốn lên núi.

Từ khi bà nội chết, cô không mấy thích lên núi nữa, cho dù lên núi tìm nguyên liệu nấu ăn cũng sẽ băn khoăn tính toán rất lâu. Nhưng mùa thu mỗi năm cô sẽ lên núi ở vài ngày, mùa thu không giống mùa hè có nhiều mưa, mùa đó trái cây bà nội trồng đều bắt đầu kết quả.

Vẻ mặt Quý Đông Lâm khó tin: "Nữ thần, em lên núi làm Tiểu Long Nữ sao?"

Nam Tinh đến đây cũng hào hứng: "Cùng đi đi, đi lên núi rửa phổi, dường như cảm giác không tồi đâu nhỉ?"

Tây Mễ hút một ngụm bún toan lạt phấn*, cắn đứt, nuốt vào trong bụng: "Điều kiện trên núi rất gian khổ, kiến cũng nhiều, hai người vẫn không nên đi thì hơn."

(* 酸辣粉丝 = toan lạt phấn ti, chả bk món gì, mà nhìn hình thì hơi giống bánh canh bên mình, hình bên dưới nhé)

Nam Tinh ngước nhìn cô: "Cô Tây Mễ, tốt xấu gì hai chúng ta cũng là CP dân mạng công nhận, cô cho rằng tôi sẽ yên tâm để cô lên núi một mình sao? Tôi đi cùng cô. Bản tiểu thư tôi cũng không phải chưa từng đi đến núi sâu."

Quý Đông Lâm cũng nói: "Vậy thì... Cùng đi nhé?"

Ba người quyết định lên núi, Quý Đông Lâm mua chút băng keo cá nhân, dầu thơm, cùng một túi đồ ăn lớn ở trạm nghỉ. Vẻ mặt Nam Tinh ghét bỏ: "Tôi nói cậu lên núi nghỉ phép sao?"

Quý Đông Lâm nhét đầy đồ ăn vặt vào balo: "Cô thì biết cái gì chứ? Cái này gọi là tìm niềm vui trong đau khổ, hưởng thụ cuộc sống, núi cao như vậy, sẽ tiêu hao bao nhiêu thể lực chứ?"

Tây Mễ tránh né hai người "liếc mắt đưa tình", nghiêng người qua gọi điện thoại cho Ứng Khúc Hòa, điện thoại của đối phương lại ở trạng thái tắt máy, sau khi lên núi tín hiệu dễ gián đoạn, Tây Mễ chỉ có thể gởi wechat cho anh.

Núi Bạch Nham là dãy núi dài nhất, lộ trình gần nhất để đi lên núi là từ trấn cổ Gia Lăng, đi hai tiếng là có thể lên thẳng đến đỉnh núi. Nhưng đi lên núi từ trạm nghỉ cao tốc Nam Gia thì lộ trình dài gấp đôi, phải đi bốn tiếng.

Vừa bước vào núi, chim hót côn trùng kêu vang, cùng với cảm giác lành lạnh phả vào mặt, khiến Quý Đông Lâm vui sướng đến lạ. Cây rừng ở hai bên đường núi che lấp mặt trời, cỏ xanh quá gối, thỉnh thoảng có châu chấu nhảy ra.

Một tiếng sau, Quý Đông Lâm gục ở trên mặt đá, yếu ớt vô lực nói: "Hai chân đã tàn, bây giờ tôi đi về có còn kịp không?"

Nam Tinh luyện công vào mỗi buổi sáng, lộ trình này vẫn chịu được, đá Quý Đông Lâm một đá: "Đứng lên, tiếp tục đi, cậu đi ba bước nghỉ một lát, đến khi nào chúng ta mới có thể lên núi?"

"Nghỉ ngơi một chút thì có làm sao? Nữ biến thái, cô không nghỉ ngơi không có nghĩa là tôi và nữ thần không nghỉ ngơi, có được không hả?" Quý Đông Lâm lấy điện thoại ra nhìn thời gian, "Tôi đi, không có tín hiệu, đây là ngăn cách với thế giới rồi sao?"

Tây Mễ liếc nhìn đường núi quanh co, cũng nói: "Quý Đông Lâm, nếu trước khi trời tối không đến được, có thể sẽ gặp sói hoang, heo rừng gì gì đấy, anh muốn mình máu thịt be bét sao?"

Quý Đông Lâm bỗng như điện giật, đứng dậy khỏi tảng đá, nhìn xem chung quanh: "Tôi đi, vậy mà có sói? Nữ thần, em dọa tôi phải không?"

Tây Mễ đi qua đá vào chân cậu một cái: "Dọa người thành phố anh thôi, có sói hay không thì tôi không rõ lắm, nhưng rắn, côn trùng, chuột, kiến, heo rừng nhất định là có."

Quý Đông Lâm muốn khóc đến nơi: "Bây giờ tôi đi về vẫn còn kịp chứ?"

"Không kịp.... rồi...."

Bỗng nhiên cổ chân của Nam Tinh bị thứ ẩm ướt gì đó xiết chặt, cúi đầu nhìn một cái, da đầu lập tức run lên, một con rắn hoa đang quắn chặt cổ chân cô.

Tây Mễ đi qua, nhanh chóng bắt lấy con rắn bảy tấc, kéo con rắn ra khỏi cổ chân Nam Tinh.

Quý Đông Lâm đỡ trán, gần như ngất xỉu: "Nữ thần, em buông con rắn ra, chúng ta từ từ nói chuyện."

Tây Mễ không hiểu sao lại thấy hưng phấn, nhìn chằm chằm vào hai mắt rắn, lại nhìn bình nước của Quý Đông Lâm.

Quý Đông Lâm uống hết nửa bình nước còn dư lại, nhắm mắt đưa bình không tới: "Nữ thần, em không cảm thấy nó rất ghê tởm sao?"

"Sao có thể, món ngon đấy." Tây Mễ vô thức liếm môi: "Thiên đường có lối mày không đi, bụng người không đường mày lại xông tới, xin lỗi, kiếp sau nhớ làm một con rắn nhỏ thông minh nhé."

Nam Tinh chán ghét dùng khăn ướt lau cổ chân, da đầu tê dại một trận. Vì vậy lộ trình tiếp theo hai người không hẹn mà cùng kéo một khoảng cách với Tây Mễ, rất sợ con rắn hoa kia chui ra khỏi cái túi sau lưng cô.

Đi được một phần ba đường núi, sắc trời dần tối. Đến một chỗ đất trống rộng rãi, rốt cục điện thoại cũng có tín hiệu.

Tây Mễ mở wechat, nhìn thấy tin nhắn Ứng Khúc Hòa để lại, sững người ra. Anh lại... dẫn theo Ulrica đến núi Bạch Nham?

Sau khi Ứng Khúc Hòa xuống máy bay thì nhìn thấy wechat của cô, biết cô muốn lên núi Bạch Nham cùng Quý Đông Lâm, dứt khoát ngồi xe đến Gia Lăng, đi lên núi từ trấn cổ Gia Lăng.

Trước khi anh lên núi đã gởi wechat cho Tây Mễ, dựa theo thời gian suy đoán, anh và Ulrica hẳn tới đỉnh núi trước. Bảy giờ tối, cuối cùng Tây Mễ và Quý Đông Lâm, Nam Tinh cũng đến được nhà gỗ ở đỉnh núi.

Chung quanh nhà gỗ có đất trồng cây ăn quả, bởi vì mấy tháng chưa được xử lý, đất đã thành một mảnh hoang vu, cây hồng mọc rất tốt, vỏ rất đỏ. Tây Mễ nhìn chung quanh một vòng, không nhìn thấy Ứng Khúc Hòa, gọi điện thoại cho anh lại không ở khu có sóng.

Vào nhà gỗ, cô bỏ đồ xuống, trăn trở hồi lâu lại gọi điện thoại cho Chu Minh.

Điện thoại kết nối, Chu Minh hỏi ngược lại: "Sao thế? Ông chủ vẫn chưa gặp cô sao?"

Tây Mễ: "Không có? Lên núi cùng anh ấy còn có những ai? Có điện thoại không?"

Chu Minh: "Ông chủ dẫn Ulrica đi lên núi, bảo tôi về Cẩm Dương trước, tôi vừa mới xuống máy bay."

Tây Mễ hơi hoảng sợ, cố tình lúc này trong núi lại có mưa nhỏ.

Nhìn một mảnh rừng rậm đen kịt ngoài cửa sổ, không có chút ánh sáng, đáy lòng Tây Mễ dấy lên một cảm xúc bất an. Cô lấy áo mưa trong tủ áo ra, lục loại tìm đèn pin, bật lên xem độ sáng, cũng may vẫn còn sáng rỏ, mang ủng đi mưa vào chạy ra khỏi nhà gỗ.

Quý Đông Lâm đang ăn khoai tây chiên, nhìn thấy cô muốn ra ngoài thì hỏi: "Trễ thế này rồi em còn muốn đi đâu? Trời mưa đấy!"

Tây Mễ kéo mũ áo mưa lên, quay người lại dặn dò Quý Đông Lâm: "Nếu một tiếng sau tôi vẫn chưa trở lại, hai người lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát."

Quý Đông Lâm nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng, hỏi cô: "Em đi đâu thế?"

"Tôi đi tìm Ứng Khúc Hòa."

...

Ứng Khúc Hòa vốn muốn đi đường tắt lên núi, nhưng lại đi nhầm vào rừng mất phương hướng, chỉ đành quay trở lại đường cũ, tiếp tục đi đường núi rộng rãi.

Sau khi trời tối nương theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại, có thể nhìn thấy phạm vi trở nên chật hẹp, nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm*, trong núi bắt đầu đổ mưa. Trên đường núi lầy lội không đủ ánh sáng, Ứng Khúc Hòa trượt chân một cái, cả người ngửa ra sau, ngã vào trong rừng rậm.

(* có lẽ tương tự với câu nghèo còn gặp eo á)

Độ nghiêng của sườn núi khá dốc, thân thể Ứng Khúc Hòa không bị khống chế mà lăn xuống một đoạn xa, cuối cùng bị cây cối chèn eo ngăn cản, đầu bị va đập, đau đến không còn sức lực để đi, ngồi dựa vào thân cây.

Ulrica xông tới liếm liếm mặt chủ nhân, Ứng Khúc Hòa đau đến mức há miệng hít khí lạnh, khó khăn xoa xoa đầu con chó, "Không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi."

Ulrica đi lượn quanh anh một vòng, biểu hiện hết sức sốt ruột.

Ulrica ngậm điện thoại ở trong bụi cỏ tới, hàm răng chạm vào nút mở, màn hình lại sáng lên lần nữa.

May mắn là, nước mưa rửa sạch bùn đất trên điện thoại nên lượng sáng khá hơn, nhưng vẫn không có tín hiệu.

Ulrica đột nhiên xoay người, vứt Ứng Khúc Hòa lại chạy đến chỗ sâu tối trong rừng.

...

Tây Mễ dọc theo đường núi đi xuống, nghe thấy có tiếng sói tru, đột nhiên dừng bước chân lại.

Không biết.... Thật sự có sói hay không nữa? QAQ

Mưa phùn chi chít tóe trên áo mưa Tây Mễ, cô không dám nhìn rừng rậm hai bên đường nùi, tối đen không nhìn thấy được gì, tựa như bên trong có thể có một bóng đen chui ra bất cứ lúc nào, xé nát cô ra thành từng mảnh.

Trời mưa xuống mà đi đường núi là điều Tây Mễ kiêng kỵ nhất, người đi đường núi trong đêm vẫn là lần đầu tiên cô gặp.

Cảm giác sợ hãi tràn ngập toàn thân, nhưng nghĩ đến Ứng Khúc Hòa, không hiểu sao lại có dũng khí.

Cô hít sâu một hơi tiếp tục đi xuống núi, vừa khẩn cầu bà nội phù hộ, vừa mong nhanh chóng tìm được Ứng Khúc Hòa. Đột nhiên từ trong bụi cỏ có một con dã thú đen chui ra, Tây Mễ sợ tới mức chân mềm nhũn, lùi về phía sau.

Đèn pin quét qua con thú, lỗ tai nhọn hoắt, răng trắng dày đặc, cùng tiếng ngâm nhẹ phát ra từ trong cổ họng dã thú.

"Dã thú" đột nhiên nhào vào trong ngực cô, đầu không ngừng cọ cọ vào ngực cô. Tây Mễ nhìn rõ là Ulrica, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng kêu trầm thấp hùng hậu của con chó, nó ngoắt ngoắt cái đuôi nhanh chóng xoay người, dẫn cô đi vào rừng rậm.

Mưa dần dần ngừng lại, đường trong rừng rậm hết sức lầy lội, một chân giẫm một châm lõm.

Ước chừng đi được năm phút, rốt cục Tây Mễ cũng nhìn thấy Ứng Khúc Hòa, cô nắm đèn pin đi qua, lắc lắc trên mặt anh: "Ba ba tôn đạo? Anh không sao chứ?"

Cảm giác đau ở chân của Ứng Khúc Hòa đã dần dần biến mất, vịn cây đứng dậy: "Ngã thôi, vẫn chưa chết," vươn tay qua xoa xoa đầu cô, dường như đang an ủi cô: "Đi thôi."

Tây Mễ nhìn người đàn ông trước mặt cắn răng kiên trì, không hiểu sao chóp mũi chua chua, kéo cánh tay của anh choàng qua cổ mình: "Vịn tôi đi."

Hai người chênh lệch chiều cao quá lớn, Ứng Khúc Hòa khom lưng vô cùng khó nhọc. Đi ra khỏi rừng rậm, sức ở chân anh rốt cuộc cũng khôi phục, ôm ngược lại vai Tây Mễ để cô dựa hết vào trong lòng mình, cũng sửa lại mũ áo mưa giúp cô, lòng bàn tay hướng xuống dưới giúp cô ngăn bọt nước chảy từ trên cây xuống.

Tây Mễ cảm động lại đau lòng, đã ngã thành vậy rồi còn cậy mạnh.

Trở lại nhà gỗ, Ứng Khúc Hòa cởi hết quần áo ra, không có quần áo dư để thay, chỉ có thể dùng một thảm mỏng bọc kín nửa người dưới.

Quý Đông Lâm nhìn cả người Ứng Khúc Hòa nhếch nhác thì không nhịn được mà phụt cười: "Anh Ứng à, đường núi ngắn như vậy mà cũng có thể lạc đường, anh mù đường sao, há há."

Nam Tinh bưng một chậu nước nóng đi vào, trợn trừng Quý Đông Lâm một cái: "Bỏ đá xuống giếng xong chưa hả?"

Ứng Khúc Hòa ngồi ở trên giường, hai chân ngâm trong nước ấm, anh cầm khăn mặt Tây Mễ đưa tới, lau sạch mặt.

Tây Mễ ngồi xổm xuống, giúp anh rửa sạch bùn đất trên chân, nhìn thấy chỗ bắp chân anh có vết thương nhìn mà ghê người.

Cô dùng rượu thuốc giúp anh xử lý khử trùng vết thương trước, xin Quý Đông Lâm mấy miếng dán băng keo cá nhân dán vào.

"Nhìn xem, tôi nói cái gì ấy nhỉ? Vừa rồi ở dưới chân núi lúc mua thuốc men và đồ ăn vặt, ai đã không ngừng cằn nhằn ở bên tai tôi, nói tôi mua mấy thứ không cần thiết nhỉ?" Ánh mắt cậu liếc về phía Nam Tinh.

"Cậu nói nhiều quá rồi đấy." Nam Tinh xách Quý Đông Lâm đến sang phòng bên cạnh.

Hiệu quả cách âm của nhà gỗ không tốt, có thể nghe rõ tiếng phàn nàn của Quý Đông Lâm: "Cô làm cái gì vậy hả?"

Giọng Nam Tinh đè thấp xuống: "Bóng đèn cậu không ngại mình sáng quá à?"

...

Tây Mễ ngồi xổm ở bên chậu rửa chân đỏ mặt, dùng ngón tay chọc chọc bắp chân của anh, ngẩng đầu hỏi anh: "Còn đau không?"

"Không đau." Ứng Khúc Hòa xoa nhẹ tóc mái của cô bị nước mưa làm cho ướt nhẹp: "Em đi lau khô tóc đi."

Tây Mễ nhìn vết thương của anh, hai mắt đều đỏ lên: "Ứng Khúc Hòa, anh là đồ ngốc đấy à? Đi đường mà đi cũng không xong là sao? Sao lại để bị ngã như vậy? Nếu không có Ulrica, tối nay anh bị heo rừng phân thây cũng không có ai biết đấy, có biết không hả!"

Ứng Khúc Hòa bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Thật đúng là cô gái nhỏ mà...

Anh kéo khăn phủ gối qua, bọc kín đầu cô, giúp cô lau tóc mái ướt nhẹp: "Không phải đã có em rồi sao?"

Tây Mễ đứng dậy ngồi trên mép giường, nắm lấy cổ tay anh: "Trên cánh tay anh cũng có rất nhiều vết thương, lúc ngã xuống... có phải rất đau không?"

"Không đau." Trong đôi mắt sâu thẫm của Ứng Khúc Hòa hàm chứa tình ý, ngón tay thon dài nâng cằm của cô lên, đưa mặt tới gần, cố ý đùa cô: "Nghĩ đến em, sẽ hết đau ngay."

Tây Mễ thở ra một hơi, giọng điệu rất bất lực: "Ứng Khúc Hòa, không cho phép dụ dỗ em."

Vừa dứt lời, lập tức bị Ứng Khúc Hòa kéo vào trong ngực.

Mặt cô dán chặt vào lồng ngực trần của anh, ở giữa da mặt và da ngực chẳng có bất kỳ vật cản nào, nhiệt độ nóng bỏng gần như rán chín mặt cô.

Giọng nói lanh lảnh của anh lan tràn khắp tai cô, mang theo một ma lực không thể kháng cự.

"Không phải dụ dỗ, là biểu lộ tình cảm chân thành."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui