Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Editor: Nana Trang

Đợi lái xe về nhà, Tây Mễ thở phào ra, xoa xoa Tiểu Quai trong ngực xuống xe, chân vừa chạm đất cuối cũng cũng có cảm giác thế giới thanh tĩnh.

Cô đặt Tiểu Quai vào chuồng của Ulrica, Ulrica rất có trách nhiệm của một người bố, rất tự giác gục ở ngoài chuồng chó. Tiểu Quai bò ra, đặt cằm ở ngưỡng cửa chuồng chó, duỗi một chân nhỏ ra vỗ vỗ cái mũi ẩm ướt của Ulrica.

Rất nhẹ nhàng.

Dường như Ulrica rất hưởng thụ, híp mắt lại để nhóc kia muốn làm gì thì làm.

Tây Mễ bị cảnh tượng này làm cho thích thú, duỗi một ngón tay ra, sói con le đầu lưỡi mềm mại liếm liếm, có thể cảm nhận được sự thô ráp nhẵn mịm của đầu lưỡi.

Ứng Khúc Hòa và Chu Minh bàn bạc tốt phương án ứng đối chuyện quy tắc ngầm, đến sân sau gọi Tây Mễ thì nhìn thấy hình ảnh ánh nắng ấm áp vầng nhuộm một người hai chó, ấm áp vô cùng.

Anh đứng ở trên sàn đá lát, vẫy tay gọi cô: "Tây Mễ, em tới đây."

"À, được." Tây Mễ vỗ vỗ đầu sói con và Ulrica, đứng dậy đi về phòng khách với Ứng Khúc Hòa.

Trong phòng khách có Chu Minh, còn có luật sư Vương Ứng Kiệt của Ứng Khúc Hòa.

Tây Mễ nhìn về phía Ứng Khúc Hòa, anh đưa một tấm hình qua, hỏi cô: "Em có quan hệ như thế nào với người này?"

Tây Mễ nhận lấy tấm hình trong tay Ứng Khúc Hòa, hình ảnh có chút mơ hồ, Tây Mễ suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra là ai, lắc đầu nói: "Không quen à."

Luật sư Vương Ứng Kiệt nhắc cô: "Từng tham gia thi đấu với cô."

Được nhắc nhở, ngược lại Tây Mễ đã nhớ ra: "Đây là... Đậu Đậu mỹ thực? Diệp Đậu Đậu của tổ nổi tiếng trên mạng?" Cô suy nghĩ một lát nói: "Loại người này sao tôi có thể chơi với cô ta được? Nếu liên danh khởi tố, khẳng định là có cô ta, dù sao cô ta cũng ghét tôi như vậy mà, động tay động chân vào nguyên liệu của tôi trong trận đấu, không phải là cô ta à? Cô ta tham gia vào liên danh khởi tố cùng những đầu bếp kia, tôi không bất ngờ chút nào."

Chu Minh nói: "Cô Tây, dựa vào tất cả những gì tôi điều tra được, ảnh chụp tin tức đầu bếp liên danh khởi tố cùng đưa ra ánh sáng đều do cô ta truyền ra."

"Sao... mấy người điều tra được thế? Mới có một ngày thôi mà?" Tây Mễ nghi ngờ liếc nhìn Ứng Khúc Hòa. 

Chu Minh giải thích: "Thật ra cũng không khó mấy, Diệp Đậu Đậu đăng bài trên diễn đàn, chúng tôi tìm người dựa theo địa chỉ IP tìm được chổ ở của người đăng bài viết, sau đó tìm được một quán coffee. Vừa khéo chính là, quán coffee kia là của Ứng thị đứng tên, chúng tôi thông qua camera giáp sát, nhìn thấy cô Diệp này. Buổi chiều hôm đó, cô Diệp này gặp phóng viên của hai nhà báo giải trí nổi tiếng ở quán cà phê."

Đột nhiên Tây Mễ có một cảm giác đã nhìn thấy Vô Gian đạo, choáng với lời của Chu Minh: "Vậy... làm sao cô ta biết tôi là cháu gái của Tây Văn Đạo? Chuyện này trừ ba ba... Ứng Khúc Hòa thì không có ai biết cả."

Chu Minh nhướng vai: "Tôi cũng không biết. Nhưng muốn biết thân phận của cô có vấn đề hay không ngược lại rất đơn giản, cô đăng ký thi đấu là dùng thân phận của bà chủ ở thị trấn cổ Đường Tây, tra chút tư liệu báo danh của cô là biết ngay."

Tây Mễ đỡ trán, mùi vị bị người ta tính kế thật không dễ chịu mà. Cô suy đoán: "Hẳn là Diệp Đậu Đậu tới tìm chị chủ, chị chủ này hay nói, cho dù tám chuyện với ai đều không có lòng phòng bị. Chị chủ biết tôi trốn hôn, cũng biết tôi là Tam Xuyên. Xem ra chuyện này không có liên quan gì đến ông cụ Tây, tôi hiểu lầm ông ấy rồi."

Quả nhiên, có giấu thế nào sớm muộn gì cũng bị lòi ra.

Lúc trước cô thật sự không nên sướng miệng kích thích Diệp Đậu Đậu, sớm biết thế... nhịn chút cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Tây Mễ kể lại chuyện ngày đó mắng Diệp Đậu Đậu cho ba người nghe. Chu Minh nhịn không được phụt cười ra tiếng: "Cô Tây à, cô mắng vẫn chưa đủ khí thế đâu nhỉ? Nếu đổi lại là ông chủ, có lẽ sẽ đả kích cái cô Diệp kia không dám lăn lộn trong giới nữa đấy."

Ứng Khúc Hòa không có biểu cảm gì: "Khoa trương." Lại nghiêng đầu nhìn về phía Tây Mễ, "Gọi em tới là muốn em làm một chuyện. Chuyện này đối với em có ảnh hưởng rất lớn, suy nghĩ đến con đường phát triển công danh về sau của em, bọn anh nhất trí cho rằng, nên mở một cuộc họp báo cho em. Nhưng em cần phải chuẩn bị tâm lý, trong cuộc họp báo anh sẽ để toàn bộ đầu bếp liên danh khởi tố tới."

Luật sư Vương Ứng Kiệt nói: "Bọn họ liên danh khởi tố không có phần thắng, sau cuộc họp báo, tôi sẽ gởi thư khởi tố cô Diệp tội phỉ báng."

Mấy người anh một lời tôi một câu, khiến Tây Mễ đầu óc rối mù, cô gãi gãi đầu tóc quăng, hỏi: "Tôi cần phải phối hợp như thế nào?"

Chu Minh cười nói: "Trong cuộc họp báo, cô tùy tiện nói chút gì cũng được, thành thật trả lời những vấn đề phóng viên đưa ra là được rồi, chúng tôi đã dặn hết rồi."

Tây Mễ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Chu Minh lại nói: "Đúng rồi, về chuyện được bao nuôi, tôi cũng đã sắp xếp xong. Buổi tối có một buổi đấu giá đồ cổ, cô tham gia cùng với ông chủ, đến lúc đó tôi sẽ cho phóng viên phỏng vấn hai người, để ông chủ quang minh chính đại công khai quan hệ của hai ngươi, như vậy cũng tránh cho cô bị uất ức."

Tây Mễ có chút bối rối, hai tai đỏ lên: "Công bố quan hệ trước đám đông... Không tốt lắm nhỉ?"

Chu Minh nghi hoặc: "Tại sao? Quan hệ thầy trò của hai người không thể để lộ ra sao?"

Thì ra là quan hệ này, Tây Mễ thở phào một hơi. Ứng Khúc Hòa nhìn thấy phản ứng của cô, trong lúc lơ đãng lông mày nhíu lại thành một cục.

...

Mấy ngày gần đây là mấy ngày đầu sóng ngọn gió, độ chú ý của Tây Mễ thậm chí đã vượt qua một vài ngôi sao nổi tiếng hiện nay, còn Ứng Khúc Hòa không chút kiêng dè dẫn theo Tây Mễ cùng xuất hiện ở buổi đấu giá từ thiện.

Buổi đấu giá đồ cổ từ thiện này có không ít tai to mặt lớn, siêu sao nổi tiếng xuất hiện. Tây Mễ chỉ nhìn thấy buổi đấu giá truyền thống ở trấn cổ, chứ chưa từng nhìn thấy buổi đấu giá từ thiện sa hoa như vậy.

Xe dừng ở trước cửa khách sạn, các phóng viên chen chúc ở bên ngoài tuyến bảo vệ đang suy đoán không biết là vị nào sắp xuống xe, Ứng Khúc Hòa liền đẩy cửa xe ra, một cặp chân dài chạm xuống đất.

Sau khi xuống xe đối mặt với một đám phóng viên, anh thản nhiên dùng lòng ngón tay ấn ấn cái nơ, sau đó vòng qua đầu xe, mở cửa giúp Tây Mễ, ga lăng vươn một tay ra.

Đối mặt với đèn flash bên ngoài, không hiểu sao Tây Mễ có chút khẩn trương.

Một tay nâng váy, một tay đặt lên cổ tay của Ứng Khúc Hòa, xuống xe.

Trong khoảng khắc xuống xe kia, bên ngoài bỗng chốc xôn xao lên. Đám phóng viên đều sôi sục.

Chuyện quy tắc ngầm đã bị xào nấu đến nhiệt độ cao, Tây Mễ đang là từ khóa hot tra soát trên blog, ngang hàng với Quách Phỉ đang nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay. Tây Mễ mặc váy cúp ngực ren màu vàng thêu hoa xuất hiện, độ kinh ngạc không thua gì mấy tiểu hoa đán trong giới giải trí đang đi ở phía trước. Làn váy ren thêu hoa bồng bềnh theo bước chân, trông rất sống động.

Tây Mễ vốn có khung xương nhỏ, chiếc váy cúp ngực ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tóc mái màu nâu được kẹp tóc thủy tinh cài ở sau tai, lộ ra gò má ửng đỏ.

Người trong hội trường của buổi đấu giá từ thiện đều nhốn nháo, bên ngoài là triển lãm tranh hoạ sĩ nổi tiếng. Tây Mễ kéo cánh tay Ứng Khúc Hòa bước vào sảnh ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiên hậu Quách Phỉ thì lập tức nắm chặt cánh tay Ứng Khúc Hòa, kích động nói: "Quách... Quách Phỉ kìa! Tôi có thể đi qua xin chữ ký không?"

"Em là bạn gái của ngài Ứng, theo lý thì hẳn là cô ấy nên tới đây chào hỏi em." Ứng Khúc Hòa hạ giọng, hơi thở trầm thấp phả vào vành tai cô, "Tối nay chúng ta tới đây là có hai mục đích."

"Hả? Còn có chuyện gì nữa?"

Tây Mễ đi đến trước một bức tranh vẽ những chùm nho xanh tươi, bị bút mực thuần hậu xanh biếc hấp dẫn, liếc nhìn chỗ ký tên, cô khó tin kinh ngạc lên tiếng: "Trời ạ? Đây là bản vẽ của bậc thầy Trương Lâm sao?"

Tây Mễ kéo tay áo Ứng Khúc Hòa, kích động quên hết tất cả.

Âm thanh có hơi lớn, hấp dẫn chú ý của người chung quanh, cô lập tức bịt miệng lại.

"Chuyện thứ hai, tuyên thệ chủ quyền." Ứng Khúc Hòa hơi dừng lại, giải thích nói: "Cái từ bao nuôi này không hề vẻ vang gì, sao anh có thể để em chịu uất ức được?"

Tây Mễ ôm gò má nóng hổi, sao cô lại có ảo giác mình bị đào hố vậy.

Ngước cổ nhìn kỹ bức vẽ, quả nho chín mộng sinh động như thật, có cảm giác vừa vươn tay là có thể hái được nó.

Ứng Khúc Hòa đứng ở chỗ xa gọi điện thoại, quay người lại thì thấy Tây Mễ cực kỳ yên tĩnh đứng ở đó, bất giác chụp lại khuôn mặt nghiêng của cô, dùng hiệu ứng che mặt của cô lại, đăng lên blog kèm theo dòng chữ: "Ừm, Tiểu Tây Qua nhìn Tử Bồ Đào, rất nghiêm túc.:)"

Mỹ Thực Đạo gởi ba bài lên blog, lại không hề liên quan đến mỹ thực, toàn liên quan đến chuyện yêu đương, fan oanh tạc ở khu bình luận: "Nam thần a a a, cầu video, cầu video thức ăn cho chó! Ngược cún không đăng thức ăn, anh là đang phạm tội."

"Tại sao phải che mặt! Muốn nhìn Tiểu Tây Qua!"

"Tiểu Tây Qua thật gầy! Chân nhỏ, eo nhỏ, váy đẹp! QAQ"

"..."

Tin tức Mỹ Thực Đạo yêu đương vượt qua tin Tây Mễ quy tắc ngầm đứng đầu blog.

...

Ngoài sảnh triển lãm nhiều người mà phức tạp, Ứng Khúc Hòa phát hiện có người chụp ảnh, bèn kéo Tây Mễ đi vào hội trường đấu giá, tìm chỗ ngồi xuống.

Buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu, chỗ ngồi không có ai. Tây Mễ hạ thấp giọng nói với Ứng Khúc Hòa: "Hôm nay thầy Trương Lâm có đến không? Em rất thích tác phẩm của thầy ấy."

Ứng Khúc Hòa gật đầu: "Có đến, đồ cổ của buổi đấu giá hôm nay là đồ của ông ấy cất giữ."

Tim Tây Mễ đập rộn lên, không hiểu sao có chút kích động. Đầu tiên là nhìn thấy thiên hậu Quách Phỉ, sau đó thấy bậc thầy Trương Lâm, đây là vận may cỡ chứ?

Ứng Khúc Hòa cho là cô khẩn trương, vỗ vỗ tay cô an ủi: "Đừng lo lắng, hôm nay có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến đây, sẽ không ai để ý đến chuyện trên mạng đâu."

Tây Mễ: "Không có, em không nghĩ đến chuyện đó, là anh quá để ý rồi."

"Anh chỉ lo em để ý." Một nhúm tóc bên tai rớt xuống, Ứng Khúc Hòa dùng đầu ngón tay giúp cô vén trở lại sau lỗ tai như trước.

Thật ra anh không quan tâm đến mọi người xỉ nhục, phỉ báng anh như thế nào. Nhưng anh rất quan tâm đến người bên cạnh bị phỉ báng, nhất là nhìn thấy bộ dáng của cô gái nhỏ cúi gằm đầu, không đành lòng cũng không thể lờ đi.

Đầu ngón tay lạnh băng sượt qua vành tai Tây Mễ, cảm giác tê ngứa lan tràn từ lỗ tai đến khắp toàn thân. Bởi vì trang điểm nên không nhìn ra là đỏ mặt hay do phấn hồng.

Vừa đúng lúc cảnh này được phóng viên chụp lại.

Tây Mễ kéo nhẹ tay áo của anh: "Vừa rồi hình như có phóng viên chụp hình chúng ta đấy, anh đoán xem bọn họ sẽ viết như thế nào? ‘Trù thần Tam Xuyên được bao nuôi, lại có mặt trong buổi đấu giá từ thiện’?"

Ứng Khúc Hòa khẽ cười, cầm lấy tay cô, hỏi cô: "Ngài Ứng nguyện ý bao nuôi Tam Xuyên, vậy, tiểu thư Tam Xuyên, có nguyện ý bao nuôi ngài Ứng cùng hai con chó trong nhà không?"

"Hai con chó trong nhà em có thể cân nhắc bao nuôi," Tây Mễ cố ý ngừng lại, trịnh trọng liếc nhìn anh từ đầu đến chân, "Nhưng anh thì, em phải suy nghĩ một chút."

"Em ngồi đây một lát, anh đi toelet."

Tây Mễ gật đầu, đợi Ứng Khúc Hòa đứng dậy thì lấy điện thoại ra chơi game, không bao lâu, chỗ bên cạnh có người ngồi xuống.

"Tây Mễ? Khéo vậy?"

Tây Mễ ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Đậu Đậu ngồi bên cạnh, thầm nghĩ đúng là khóe thật.

Tây Mễ vốn muốn cười chào, nhưng nghĩ đến mấy chuyện cô ta làm thì lập tức cười không nổi, không hiểu sao mặt lạnh đi: "Khéo thật."

Bị ném mặt lạnh sang, Diệp Đậu Đậu cũng không giả vờ nữa, kéo làn váy một chút, thấp giọng nói: "Nghe nói gần đây cô sống không tốt nhỉ, quy tắc ngầm trong trận đấu, thật sự nhìn không ra cô còn có bản lĩnh này, nhân phẩm quyết định trù phẩm, loại người như cô cho dù thắng trận đấu thì làm ra món gì cũng không bằng phân chó."

Trong nháy mắt ngọn lửa chiến tranh bị nhóm lên. Tây Mễ không ngẩng đầu, mở chức năng nói chuyện nói với đồng đội trong trò chơi: "Ngại quá, vừa rồi có chó dữ đang sủa nhặng bên tai chị, không cẩn thận bị địch ăn, chị tiếp tục cố gắng, tranh thủ bắt kịp đại bộ đội!"

Đồng đội trong trò chơi: "Chị à, chị đủ liều đấy!! Ngồi ở nơi có chó dữ chơi trò chơi!"

Diệp Đậu Đậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh một tiếng: "Cô mắng ai là chó?"

Tây Mễ liếc xéo cô ta: "Nơi này trừ cô ra còn có người khác à?" Nói xong đứng dậy, cầm túi xách đi về phía toilet, ném cho Diệp Đậu Đậu một bóng lưng lạnh lùng.

Diệp Đậu Đậu cùng vào toilet với cô, Tây Mễ vào phòng xả xong đi ra, đặt túi lên bồn rửa mặt, không nhanh không chậm rửa tay, nhìn cô ta qua gương.

"Chẳng phải cô ỷ có Ứng Khúc Hòa nâng đỡ sao? Kéo cái gì? Được bao nuôi vinh dự lắm à?" Diệp Đậu Đậu cũng đi qua rửa tay, bất chợt châm chọc một câu.

Tây Mễ cầm túi xách đi qua trước mặt cô ta, đi tới cửa, khóa trái cửa, sau đó đá hết mấy cánh cửa nhỏ ra, xác định không có ai thì cầm cây lau nhà chọt qua.

Bị chọt bất ngờ, vạt váy trắng tinh của Diệp Đậu Đậu lập tức bị dính bẩn, cô ta phát điên lên: "Tây Mễ! Cô bị bệnh hả!"

Tây Mễ vung cây lau nhà trong tay, nghiêng đầu một cái, "Không sai, ung thư não thời kì cuối không chữa được!" Nói xong ném cây lau nhà sang bên, nhắc thùng đầy nước ở sau cửa hắt qua.

Diệp Đậu Đậu theo bản thân nhảy về sau, nhưng vẫn không thể tránh được thùng nước bẩn, nửa người dưới đều ướt đẫm.

Tây Mễ làm mặt quỷ với cô ta, mở cửa nghênh ngang rời đi.

Trở lại hội trường đấu giá, buổi đấu giá đồ cổ đã bắt đầu. Tây Mễ ngồi trở lại chỗ cũ, sảng khoái thở ra một hơi: "Sướng qua, thật sự nên hắt phân chó vào người cô ta mới đúng."

Ứng Khúc Hòa hơi ngước mắt lên, hỏi cô: "Sao thế?"

Tây Mễ kễ lại chuyện khi nãy, thấy vẻ mặt Ứng Khúc Hòa có chút không tốt, hỏi: "Có phải em... có ngây thơ rồi không? Nhe răng tất báo gì đó?"

Ứng Khúc Hòa: "Lần sau có cơ hội tốt kiểu này, nhớ ăn miếng trả miếng, một lần nổi tiếng."

"..." Tây Mễ ôm lấy cánh tay anh nhỏ giọng nói: "Có hơi độc ác nhỉ?"

Diệp Đậu Đậu trở lại đã thay bộ lễ phục khác, ngồi xuống bên cạnh Tây Mễ, hung hăng lườm cô một cái. Bạn trai bên cạnh thấy sắc mặt cô ta khó coi, hỏi một câu: "Sao thế?"

Diệp Đậu Đậu nghẹn tức không có chỗ phát tiết, hung dữ nói: "Mắt mù à? Không nhìn thấy thay váy rồi sao?"

Bạn trai lập tức ngậm miệng lại, bắt gặp ánh mắt của Tây Mễ thì mỉm cười đáp lại. Tây Mễ rình coi bị phát hiện, lúng túng nhoẻn miệng cười lại với đối phương.

Tầm mắt hai người giao nhau, bị Diệp Đậu Đậu bắt được, hừ lạnh một tiếng trào phúng: "Ngài Ứng, bạn gái của anh thật biết quyến rũ người khác, linh hồn nhỏ bé của bạn trai tôi bị câu đi rồi đấy."

Bạn trai hạ giọng: "Đậu Đậu."

Diệp Đậu Đậu: "Sao? Anh liếc mắt với cô gái khác, bạn gái tôi đây không thể ghen sao?"

Bạn trai: "Có ghen cũng phải chọn nơi."

Ứng Khúc Hòa nghiêng người, nhỏ giọng nói mấy câu với cặp vợ chồng bên tay phải, chẳng mấy chốc dẫn Tây Mễ đổi vị trí với cặp vợ chồng kia. Cách một cặp vợ chồng, tai bọn họ có thể yên tĩnh rồi.

Bậc thầy Trương Lâm đấu giá bộ trang sức thủ công mỹ nghệ điểm phỉ thúy triều Thanh, giá bắt đầu là 1 đồng, sẽ do mọi người có mặt ở đây hô giá, số tiền bán được sẽ quyên hiến cho trường học vùng núi.

Một bộ trang sức từ giá 1 đồng nâng đến 50 vạn, 80 vạn thì Ứng Khúc Hòa cầm bảng hiệu trong tay đưa cho Tây Mễ, gần như cắn lỗ tai cô nói: "90 vạn."

Tây Mễ run run rẩy rẩy giơ bảng lên: "9... 90 vạn."

Bộ trang sức kiểu thủ công mỹ nghệ này hô đến giá cao 90 vạn, cao đến khoa trương, Tây Mễ không khỏi có chút chột dạ.

MC hỏi: "Vị tiểu thư kia đã ra giá 90 vạn, có ai ra giá cao hơn không? 90 vạn lần một, 90 vạn lần hai, 90 vạn...."

"Đợi chút, 100 vạn." Diệp Đậu Đậu giơ bảng lên.

Ứng Khúc Hòa nhếch miệng cười một tiếng, Tây Mễ chọc chọc khủy tay anh: "Có... Có theo nữa không?"

"Không theo, để cô ta mua." Ứng Khúc Hòa nhếch khóe môi lên, "Mục tiêu của chúng ta là cái kế tiếp."

"Ồ... Được."

Giá thị trường của bộ trang sức kia khoản chừng 40 vạn, giờ hô với giá 100 vạn, rõ là quá cao gấp đôi. Thấy Ứng Khúc Hòa từ bỏ dứt khoát như vậy, Diệp Đậu Đậu mới biết mình bị hố, biết vậy chẳng theo.

Đồ tiếp theo là một bình hoa, là cùng một đôi với bình hoa Tây Mễ đã làm vỡ.

Độ cạnh tranh bình hoa này rất lớn, nhưng cuối cùng lại bị Ứng Khúc Hòa dùng giá 120 vạn mua lại. Tây Mễ bụm mặt sắp khóc đến nơi, "Bình hoa lần trước đã bị em đá vỡ, vậy chẳng phải bình này sẽ cô đơn chiếc bóng sao?"

Ứng Khúc Hòa: "Bình hoa lần trước anh đã bảo Chu Minh đi sửa lại, anh định gom hai bình này thành một đôi rồi đặt ở phòng sách."

Tây Mễ: "Tại sao... Cần phải mua một đôi? Không phải anh là cung Sáp sao? Tại sao còn có đặc tính của cung Xử Nữ?"

Ứng Khúc Hòa: "Trước kia đơn thuần là thích bình hoa kia, hai bình sẽ thấy chướng mắt, bây giờ nhìn thứ gì cũng thích một đôi, như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn."

...

Làm người thu hoạch lớn nhất của buổi đấu giá hôm nay, Ứng Khúc Hòa được mời lên bục phát biểu, nói xong vài lời quang minh chính đại, Ứng Khúc Hòa bị phóng viên chặn ở trên bục.

Hoàn toàn giống như Ứng Khúc Hòa đã đoán trước.

Phóng viên hỏi: "Anh Ứng, đã mấy ngày rồi anh không lộ mặt, gần đây chuyện trên mạng được lan truyền rất huyên nào, tại sao anh không ra mặt thanh minh?"

Ứng Khúc Hòa thản nhiên nói: "Quy tắc ngầm trong thi đấu không hề có chút chỗ tốt nào đối với Ứng Thực Hiên, tôi cảm thấy chuyện này vốn không cần thiết phải sáng tỏ, không ngờ dân mạng lại quan tâm đến chuyện này như vậy."

Phóng viên: "Trên mạng đồn đãi anh bao nuôi Tam Xuyên, chuyện này anh thấy thế nào?"

Khóe mắt Ứng Khúc Hòa hiện lên ý cười, liếc nhìn Tây Mễ ở bên dưới nói: "Chuyện này còn phải giải thích sao? Nếu như thanh niên độc thân nói chuyện yêu đương được gọi là bao nuôi tình nhân, vậy tôi không còn lời nào để nói."

Tây Mễ: "..." Khoan đã, không phải nên nói là quan hệ thầy trò à.

Sao lại nói đến chuyện yêu đương thế?

Ứng Khúc Hòa lại nói: "Mấy tháng trước tôi và Tây Mễ tiểu thư quen biết nhau ở trấn cổ, hiện tại tình đầu ý hợp, làm người yêu của nhau, tại sao lại thành bao nuôi? Tôi không biết tại sao lại có lời đồn ác ý như vậy, đối với chuyện này tôi giữ quyền lợi tố tụng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui