Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Edit: Tiểu Lăng

Beta: Nana Trang

Phóng viên vẫn không ngừng truy hỏi: “Anh Ứng, quan hệ của hai người thân mật như thế, vậy lời bình trong thi đấu có công bằng chính trực hay không?”

Ứng Khúc Hòa nhìn phóng viên vẫn quấn lấy không tha, khóe mắt xuất hiện chút lạnh lẽo: “Thứ hai Tây Mễ sẽ mở một buổi họp báo cho mọi người một câu trả lời về scandal. Thi nấu ăn khác với thi hát, khán giả chỉ có thể tưởng tượng ra hương vị của đồ ăn thông qua con mắt, chứ không thể nếm được chúng; dù tôi có nói mình tuyệt đối công bằng thì cũng sẽ không có ai tin. Tới buổi họp báo, Tây Mễ sẽ PK với tuyển thủ đại biểu đến từ chương trình ngay tại hiện trường, tất cả các phóng viên có mặt sẽ làm giám khảo. Nếu Tây Mễ thua, tôi sẽ bỏ ra tất cả tiền thưởng không thiếu một đồng. Để cho công bằng, đề thi sẽ do phóng viên có mặt ra.”

Ứng Khúc Hòa quả quyết nói.

Buổi đấu giá kết thúc, Ứng Khúc Hòa thuận tay mua bức “Nho” của bậc thầy Trương Lâm cho Tây Mễ.

Tây Mễ và thầy Trương Lâm chụp ảnh chung, ôm bức “Nho” chờ Ứng Khúc Hòa ở bãi đỗ xe.

Ứng Khúc Hòa mời rượu, bắt chuyện với mấy ông chủ xong thì rời đi, lúc đi xuống thì đúng lúc đứng chung một thang máy với Diệp Đậu Đậu, xuống tầng trệt, Diệp Đậu Đậu nhanh chân ngăn anh lại: “Anh Ứng.”

Ứng Khúc Hòa mặt lạnh nhìn cô ta: “Chuyện gì?”

Diệp Đậu Đậu lấy mấy tấm ảnh từ trong túi xách ra, đưa cho anh, “Có mấy cô gái, tuổi còn trẻ đã muốn đi đường tắt, vốn không liên quan tới tôi, nhưng trước khi tham gia trận đấu, cô ta thường khoe với tuyển thủ cùng tổ chúng tôi rằng anh với cô ta có quan hệ, có thể thấy cô ta hư vinh cỡ nào.”

Ứng Khúc Hòa tiếp lấy ảnh từ tay cô ta, trừ một tấm Tây Mễ ngồi lên xe sang trọng của Quý Đông Lâm, còn có một tấm cô và Quý Đông Lâm xuống tầng đổ rác.

Diệp Đậu Đậu giải thích về tấm ảnh này: “Tôi ở cùng chung cư với Quý Đông Lâm, sáng đó dậy chạy bộ, lúc bảy giờ thấy cô ta và Quý Đông Lâm đi ra, cũng không thể là… đến làm khách từ sáng sớm chứ?”

Thời gian chụp ảnh ở góc dưới bên phải, là mùng chín tháng trước.

Ứng Khúc Hòa nhớ rất rõ, đêm trước hôm đó, trận đấu kết thúc, Tây Mễ một đêm không về, vì Nam Tinh uống say nên tá túc ở nhà Quý Đông Lâm. Anh thu mấy tấm ảnh lại thành một xấp, giơ lên hỏi cô ta: “Cô cho tôi nhìn mấy tấm ảnh này là có ý gì?”

Diệp Đậu Đậu: “Anh Ứng mắt sáng như ngọc, tôi hi vọng anh không bị người ngoài che mắt.”

Ứng Khúc Hòa hơi nhướng mày lên: “Thì ra cô ấy thường khoe quan hệ của chúng tôi với người cùng tổ? Xem ra địa vị của tôi trong lòng cô ấy vẫn rất cao. Cô mang ảnh chụp tới hội đấu giá, xem ra đã sớm nhận được nhiều bài học.”

Sắc mặt anh bỗng lạnh đi, như áng mây bỗng chuyển đen phía chân trời. Sau một giây, ảnh chụp trong tay đã bị ném mạnh vào mặt Diệp Đậu Đậu với sức cực lớn, phần rìa sắc của ảnh cứa vào làn da mềm mại của cô gái, xuất hiện một vết thương mảnh đỏ sậm.

Người đàn ông thân sĩ trông lạnh lùng bỗng làm một động tác hung bạo như vậy, Diệp Đậu Đậu ngây ra, sau đó đưa tay quệt lên khuôn mặt nóng rát, hình như… chảy máu rồi?

Cô ta đứng nguyên đó như bị đóng đinh, ngây ngốc nhìn Ứng Khúc Hòa.

Ảnh chụp rơi loạt xoạt xuống đầy đất.

Ứng Khúc Hòa bước qua từng tấm ảnh đi tới gần cô ta, ngay cả hơi thở dường như cũng đầy ngập hơi lạnh: “Cô Diệp à, cảm ơn cô đã nhớ thương Tây Mễ lâu như thế, vì có loại người như cô tồn tại, nên tôi mới càng biết cô ấy ưu tú đến cỡ nào. Cảm ơn cô đã dùng cái khuôn mặt đáng ghê tởm của mình để làm nền cho ánh sáng của cô ấy.”

Diệp Đậu Đậu bụm mặt nhìn người đàn ông kia, toàn thân chìm trong nỗi uất ức khổng lồ.

Ứng Khúc Hòa xoay người rời đi, được vài bước thì ngừng lại, quay đầu nói một câu: “Đúng rồi, cô có thể kiện tôi cố ý đả thương, luật sư của tôi rất am hiểu mấy vụ này.”

Ứng Khúc Hòa về xe, Tây Mễ dịch qua đó: “Sao giờ anh mới xuống?”

Ứng Khúc Hòa: “À, vừa rồi bị một con chó hoang đi theo.”

Tây Mễ túm lấy vai anh, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới: “Chó hoang? Bãi đậu xe của khách sạn có chó hoang à? Anh có bị thương không?”

Ứng Khúc Hòa lắc đầu: “Không.”

Tây Mễ ngáp một cái, dựa vào thành ghế, “Về đến nhà thì gọi em, em chợp mắt một chốc.”

“Ừ.” Ứng Khúc Hòa kiên quyết bẻ đầu của cô qua đặt lên vai mình, “Ngủ đi.”

Tây Mễ gà gật, đầu óc hỗn loạn, mơ mơ màng màng nói: “Ba ba tôn đạo, em hi vọng trong vòng một năm có thể trở thành bếp trưởng, cũng mong có cơ hội được tham dự tiệc Chính phủ giống anh. Em muốn kề vai sát cánh với anh, chứ không phải là ngước lên mãi; em muốn một ngày nào đó mọi người sẽ cho rằng chúng ta là một đôi trời đất tạo nên, chứ không phải là tất cả cảm thấy em ở cùng anh là vì em bị anh bao nuôi.”



Về đến nhà, Tây Mễ đã ngủ say.

Ứng Khúc Hòa ôm cô lên tầng, vừa thả cô xuống giường thì đã nghe thấy mấy tiếng kêu ầm ĩ từ sân sau truyền đến.

Sói con cứ kêu “ngao ngao” đặc giọng sữa, nhưng lại bén nhọn vô cùng.

Ulrica vốn sủa “gâu gâu”, nhưng lại bị sói con dẫn lệch thành “ngao ngao gâu gâu, ngao ngao gâu gâu”.

Hai giọng quấn quít lấy nhau, quấy nhiễu sự thanh tĩnh.

Ứng Khúc Hòa ra sân sau nhìn hai con chó, ôm Tiểu Quai ra khỏi chuồng, cẩn thận quan sát thằng nhóc. Dù Ulrica cũng thuộc nòi chó sói, nhưng so với thằng nhóc này thì mõm vẫn chưa đủ nhọn, ánh mắt cũng chưa đủ oai.

Ứng Khúc Hòa bỗng nghĩ, nó không phải là… một con sói đó chứ?

Vừa nghĩ thế, thằng nhóc trong lòng đã hất cằm lên, học Ulrica chồm lên, đôi móng vuốt nhỏ non mềm ôm lấy miệng anh, bắt đầu thè lưỡi ra liếm.

Ứng Khúc Hòa ghét bỏ đặt thằng nhóc xuống lưng Ulrica, bỏ ngay cái ý nghĩ trong đầu đi.

Sói làm sao có thể có đức hạnh giống chó này được?



Buổi họp báo thứ hai, hiện trường kín đặc người.

Trừ phóng viên, còn có những đầu bếp liên hợp khởi tố lần này. Tây Mễ không ngờ lại có nhiều người như vậy, đứng ở hậu trường mà nhũn cả chân ra. Quý Đông Lâm cũng tới trợ oai, vỗ vai Tây Mễ, nói: “Nữ thần, cố lên, bất kể kết quả như thế nào, tôi vẫn luôn là hậu thuẫn kiên cường của em!”

Ứng Khúc Hòa hất ngay cái tay khoác lên vai Tây Mễ của cậu ra, nhắc: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Chỉ anh mới được thân chứ gì?” Quý Đông Lâm rất ngứa mắt cái kiểu lãnh ngạo này của Ứng Khúc Hòa, nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu sao nữ thần lại nhìn trúng anh ta.

Ứng Khúc Hòa thờ ơ quét mắt qua, Quý Đông Lâm lập tức như có mắt sau lưng trốn ra phía sau Nam Tinh. Nam Tinh ôm tay, trừng lại Ứng Khúc Hòa: “Tôi nói này Khúc Hòa, dù sao Tây Mễ cũng coi như CP của tôi, anh chiếm lấy cô ấy như thế hình như không tốt lắm đâu ha?”

Ứng Khúc Hòa không ngờ Nam Tinh lại che chở Quý Đông Lâm, làm một người ngoài cuộc, hình như đã hiểu ra gì đó.

Biết Tây Mễ muốn mở họp báo, Điềm Giản và Ứng Sênh Nam cũng tới trợ trận.

Hai vợ chồng mặc đồ vận động đôi có mũ màu đen, đeo khẩu trang, giấu mình cực kín, chỉ lộ ra hai con mắt. Tây Mễ thấy hai người như trộm, bèn hỏi: “Hai người làm gì vậy?”

Điềm Giản quét mắt xung quanh như trộm, nhỏ giọng: “Gần đây lão Ứng bị anh tôi đuổi giết, gặp ở đâu là đánh ở đó, tôi đau lòng nên ra ngoài cùng lão Ứng phải ngụy trang. Mễ Mễ, thấy chúng tôi giống gián điệp không?”

Ứng Sênh Nam ôm tay đụng vào người Ứng Khúc Hòa, thấp giọng hỏi: “Em hai, gần đây Điềm Hạo có đến công ty không?”

Ứng Khúc Hòa: “Tới ầm ĩ mấy lần rồi. Anh chị cứ như thế, lâu dài cũng không ổn đâu, không bằng hẹn một hôm cùng ngồi lại bàn bạc với nhau xem? Tập đoàn Phong Đạt ở Minh Dương cũng là bá chủ một phương, chi nhánh của Ứng Thực Hiên ở Minh Dương cũng đã bị chèn ép đến không nên hồn nữa rồi, cân nhắc đến vấn đề làm ăn bên đó, có phải anh nên ra mặt hay không? Cũng chẳng trốn mãi được.”

“Anh biết, nhưng anh bị đánh nhiều lần như thế, cũng không thấy Điềm Hạo xuống tay lưu tình với anh tý nào.”

Ứng Khúc Hòa: “Trước đó anh đã bắt cóc Điềm Giản, còn bất chấp tất cả mà tuyên bố chủ quyền trên blog, khiến anh ta không kịp xử trí, anh ta chưa đánh anh thành tàn phế đã là lưu tình lắm rồi. Thế này đi, xong chuyện của Tây Mễ, anh để Điềm Giản tới ở cùng Tây Mễ vài ngày, em đi hẹn Điềm Hạo ra gặp, nói chuyện với anh ta.”

Ứng Sênh Nam liếc xéo anh: “Chú muốn chia rẽ một đôi vợ chồng ân ái hử?”

Điềm Giản nắm tay Tây Mễ, gật gật đầu, bĩu môi nói: “Đúng đó lão Khúc, cua được Mễ Mễ rồi là bắt đầu chia rẽ bọn chị đấy à? Chị không ngờ chú lại là người như thế đó lão Khúc.”

Tây Mễ ở bên cạnh, nghe xong cũng hiểu đại khái, biết Ứng Khúc Hòa có ý tốt, cô cũng nói: “Em… thấy Ứng Khúc Hòa nói cũng đúng, hẳn nên nói rõ chuyện, dù sao đó cũng là anh ruột của Giản Giản, nếu không giải quyết chuyện này, Giản Giản đứng ở giữa mới là người khó chịu nhất.”

Ứng Sênh Nam nghĩ nghĩ, vỗ vai Ứng Khúc Hòa, “Được, vậy hai người mau giải quyết chuyện này đi.”

Cuộc họp báo bắt đầu.

Ở hiện trường, trừ phóng viên ra, hai bên còn có hơn mười đầu bếp liên hợp khởi tố đang ngồi, đều rất lạ mắt, Tây Mễ không có ấn tượng gì với họ, không ai tiến vào top 10 cả.

Tây Mễ lên đài, tim đập thình thịch, còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên cô lên đài thi. Ứng Khúc Hòa động viên cô: “Đừng sợ, lát lên đó phóng viên hỏi gì em cứ trả lời thật.”

Tây Mễ gật đầu, ôm lấy eo anh, đầu cọ cọ vào ngực anh, hít sâu một hơi, lên đài.

Đối diện với đám phóng viên chật như nêm cối ở dưới đài, hai tay cô nắm chặt micro, thở một hơi, nói: “Các anh muốn hỏi gì, cứ hỏi đi.”

Vừa dứt lời, phóng viên đã hỏi: “Cô Tây, trên mạng đều nói chuyện quy tắc ngầm là do một tay anh Ứng sắp đặt cho cô, càng có lời đồn là, lúc cô còn vị thành niên đã được anh Ứng bao nuôi, chuyện này là thật sao?”

Lòng Tây Mễ chấn động, đây toàn là cái quỷ gì vậy?

Cô nén giận nói: “Sao phóng viên thời nay lại biết thêu dệt chuyện vậy, không bằng đổi nghề đi viết tiểu thuyết ngôn tình kiểu “Tổng giám đốc bá đạo bao nuôi tôi” đi cho rồi. Thứ nhất, trong cuộc thi không có quy tắc ngầm, tôi đoạt được quán quân hoàn toàn dựa vào vận may và thực lực. Thứ hai, trước năm 19 tuổi tôi vẫn luôn ở thị trấn cổ Gia Lăng, cả cái thị trấn từng đấy người, không ai không biết tôi. Tôi bị đánh trong nhà, hôm sau đã thành đề tài nói chuyện sau bữa của tất cả các bác gái ở thị trấn cổ. Nếu tôi thật sự được bao nuôi, sao họ lại không biết? Các vị phóng viên có thể đi phỏng vấn điều tra, xin các anh hãy thực tế chút, thực hiện làm theo 15 đại tinh thần của Đảng!”

Ứng Khúc Hòa mới nhận một ly nước từ trong tay trợ lý, vừa uống một hớp đã bị một câu của Tây Mễ làm cho sặc, suýt chút nữa phun nước ra ngoài.

Buổi họp báo được live trên blog, câu “thực hiện làm theo 15 đại tinh thần của Đảng” này của Tây Mễ khiến dân mạng rối rít comment như mưa đạn: “Xì ha ha ha ha, thực hiệm làm theo 15 đại tinh thần của Đảng cái quỷ gì? Nữ thần đúng là gốc rạ cũng đỏ* mà!”

(* gốc rạ cũng đỏ - gốc chính rễ hồng: một cách nói cũ về những người có xuất thân tốt, được dùng khi bàn về chính trị ở thời Mao Trạch Đông. “Gốc chính” chỉ con em công nhân, nông dân trung bần và gia đình thương binh liệt sĩ, họ cho rằng những người xuất thân từ những gia đình này nhất định có phẩm hạnh tốt, nhất định là mầm non Cách mạng. “Rễ hồng” ý chỉ “sinh ở Trung Quốc mới, sống dưới lá hồng kỳ”, không chịu ảnh hưởng của tư tưởng xưa.)

“Ôi ôi, đang cẩn thận nghe nữ thần giải thích, lại thấy một câu như thế, tôi cười chết mất, ha ha ha.”

“Ồ ồ ồ, không biết cái lông gì, nhưng đã tự động coi Tây Mễ là Tiểu Tây Qua của Mỹ Thực Đạo. Tôi chợt thấy, hai người rất xứng đôi QAQ.”

“Vóc người này… không phải chứ?”

“Tây Mễ… Tiểu Tây Qua, rất rõ ràng? Chẳng lẽ Ứng Khúc Hòa là Mỹ Thực Đạo?”

Dân mạng lập tức lôi ảnh cắt trong video của Mỹ Thực Đạo ra, so sánh với Ứng Khúc Hòa trong “Mỹ vị Trung Hoa”.

Cẩn thận so hai đôi tay với nhau, rõ ràng là tay của cùng một người!

Càng có người đưa giọng trong video của Mỹ Thực Đạo với giọng của Ứng Khúc Hòa trong chương trình vào hai bên tai để so. Tuy giọng Mỹ Thực Đạo trầm hơn, nhưng cẩn thận nghe ít câu từ, cũng không khó để biết đó là cùng một người.

Blog nổ tung.

Mỹ Thực Đạo là Ứng Khúc Hòa, Tây Mễ chính là Tiểu Tây Qua nhà Ứng Khúc Hòa, vậy cái bài post khoe ân ái đó chính là của Ứng Khúc Hòa dành cho Tây Mễ!?

Một ít antifan của Tây Mễ lập tức biến thành fan cuồng, mấy hôm trước còn đang lướt “Ứng Khúc Hòa chơi quy tắc ngầm” trên weibo, nay thân phận sáng tỏ, hướng gió hoàn toàn xoay lại.

“Mỹ Thực Đạo là Ứng Khúc Hòa? Nam thần tôi yêu, nam thần của tôi khiêm tốn như vậy, sao có thể làm ra chuyện bao nuôi gái vị thành niên được?”

“Đúng vậy, tuy tuổi nam thần với Tây Mễ chênh nhau hơi nhiều, nhưng Tây Mễ cũng đã trưởng thành rồi mà. Hơn nữa… chênh nhau 11 tuổi, moe quá đi T.T”

“Bất kỳ giám khảo nào cũng có thể chơi quy tắc ngầm, nhưng nam thần của tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy!”

“Mấy kẻ bịa đặt muốn nhảy hố chưa? Còn muốn trả lời nữa không? Yêu người nhỏ hơn mình cũng gọi là bao nuôi? Một người thành công từ lúc còn thanh niên, một người lại là đầu bếp đầy thiên phú với tương lai sáng lạn, hai người họ tuyệt đối xứng đôi! Từ trong blog của Mỹ Thực Đạo, tôi chỉ thấy anh ấy bảo vệ Tiểu Tây Qua, chứ không thấy mấy cái giao dịch bẩn thỉu như lời mấy người kia.”

“…”

Hiện trường buổi họp báo, Tây Mễ nói tiếp: “Sỡ dĩ lúc đầu tôi mượn tên người khác để đăng ký, là vì trong nhà khóa thẻ căn cước của tôi, ai trong thị trấn cổ chẳng biết tôi trốn hôn? Các anh hoàn toàn có thể đi chứng thực chuyện đó. Đấu là đấu, trước đó Ứng Khúc Hòa là thầy của tôi, anh ấy chỉ biết yêu cầu tôi nghiêm khắc hơn thôi, không thể nào thiên vị được. Tôi biết tất cả chất vấn tài nấu nướng của tôi, nên hôm nay đã mời những đầu bếp liên hợp khởi tố đến, quyết đấu công bằng ngay tại hiện trường. Tôi không làm việc trái lương tâm, tôi không sợ.”

Đã đến nước này, đầu bếp ở hiện trường cũng không trốn tránh được, nếu không thì quá mất mặt. Nên đã cử một đều bếp khá mạnh lên PK với Tây Mễ ngay tại hiện trường.

Đầu bếp PK với Tây Mễ tên là Thường Đông, là đầu bếp bị đào thải trong trận lọc vào top 50.

Trận đó được chia làm 2 tổ lớn để PK, Thường Đông không may bị phân vào tổ yếu hơn, bị đầu bếp cùng tổ kéo chân, thua bởi tổ của Tây Mễ, ngay cả cơ hội PK một chọi một với Tây Mễ cũng không có.

Hiện trường có phóng viên ra đề, nguyên liệu chỉ có một quả trứng gà và một con gà mái già chất lượng thịt kém, yêu cầu hai người họ dùng hai nguyên liệu này làm một món.

Tây Mễ và Thường Đông đều có vị trí riêng.

Hình như Thường Đông đã tính trước, gần như không cần nghĩ đã đập trứng cho vào bát đánh.

Thời gian PK là một tiếng.

Gà mái thích hợp để hầm canh, nhưng canh gà mà lại có trứng gà, hình như hơi thừa? Ba mươi phút đầu, Tây Mễ hầm canh, trông không có sáng ý gì. Thấy chỉ còn thừa hai mươi phút, Tây Mễ bắt đầu ra tay với trứng gà.

Quý Đông Lâm ở bên cạnh, dùng di động quay video cho cô, live trên weibo, đảm nhiệm hỏi thay: “Nữ thần, cô đã cân nhắc làm món gì rồi?”

Tây Mễ cẩn thận từng li từng tí đập một lỗ nhỏ trên vỏ trứng gà, đổ lòng trứng ra, nhanh chóng dùng muôi nhỏ hứng lấy lòng đỏ trửng, cho vào canh gà khuấy đều, múc vào vỏ trứng, dùng giấy mỏng bọc lại, để vào nồi chưng.

Như thế, dùng cả trứng gà, cũng dùng luôn gà mái, lại không hề thiếu sáng ý. Cô không nhanh không chậm nói: “Món này tên là ‘hỗn sáo’.”

Quý Đông Lâm: “Hỗn sáo?”

Tây Mễ lau tay, nói với màn ảnh: “Tôi chưa từng làm lần nào, vừa lúc hôm nay thử.”

Bên Thường Đông làm canh gà hầm trứng, có phần giống ‘hỗn sáo’ của Tây Mễ, nhưng Tây Mễ không dùng lòng đỏ trứng.

Khâu nếm do năm phóng viên rút thăm được thực hiện.

Canh gà hầm trứng của Thường Đông, vị vào tươi non, nhưng các phóng viên không phải giám khảo chuyên nghiệp, đầu lưỡi không độc như kiểu chuyên nếm là Ứng Khúc Hòa. Món ăn này trong miệng họ, tuy vị tươi non, nhưng không thể nói tốt ở đâu, bởi nó quá “gia đình”.

Ngược lại là ‘hỗn sáo’ của Tây Mễ, khi phóng viên mở lớp giấy đậy vỏ trứng ra đã bị kinh diễm, một quả trứng bị lấy hết lòng trứng rồi vẫn còn nguyên vẹn. Có lẽ là được bỏ thêm lòng đỏ trứng, hương vị nghiễm nhiên tinh tế gấp bội so với món kia, còn thêm vị canh gà nồng, mùi vị cực tươi.

Năm phóng viên càn quét sạch một quả ‘hỗn sáo’, gần như ăn luôn cả chén đĩa.

Trông tướng ăn của năm phóng viên qua livestream trên điện thoại, nhiều dân mạng tỏ vẻ muốn tới hiện trường tranh đồ ăn: “Cầu Mỹ Thực Đạo và Tiểu Tây Qua hợp thể làm video mỹ thực!”

“Trông phóng viên thè lưỡi ra liếm đĩa, kết quả trận đấu này đã quá rõ ràng rồi, đùng đùng như tát vào mặt chưa, tôi hỏi này, mấy người thấy mặt đau không?”

“…”

Một phóng viên mang vẻ mặt say mê ôm bát thè lưỡi liếm: “Nếu một mình tôi có thể bầu một trăm phiếu, tôi sẽ bầu cho Tây Mễ một trăm lẻ một phiếu. Bao giờ cô Tây sẽ mở nhà hàng? Tôi sẽ đi cổ động đầu tiên!”

Đầu bếp Thường Đông thua trận, đi tới, bắt tay Tây Mễ: “Lần này là tài nghệ của tôi không bằng cô, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ mãi mãi thua cô, hy vọng sau này còn có cơ hội so tài. Mặt khác, tôi sẽ hủy đơn kiện.”

Tây Mễ nắm chặt tay anh ta: “Cảm ơn.”



Trận đấu kết thúc, scandal cũng tự sụp.

Ngay sau đó, fan trên blog của Tây Mễ đăng một văn kiện luật sư, khởi tố Diệp Đậu Đậu (Đậu Đậu mỹ thực) tội phỉ báng bịa đặt.

Blog bị hàng loạt tin tức hot oanh tạc, hệ thống quá tải, không ít server lag chừng mười phút. Trong buổi họp báo trực tiếp của Tây Mễ, công bố chứng cứ bịa đặt của Diệp Đậu Đậu.

Video Diệp Đậu Đậu gặp hai phóng viên giải trí lớn ở quán café, và chứng cứ cô ta gian lận trong nguyên liệu của Tây Mễ ở trận đầu tiên cũng được đăng lên.

Chứng cứ vô cùng xác thực.

Blog của Diệp Đậu Đậu thất thủ, đăng bài tẩy trắng PR cũng bị dân mạng mắng tơi bời.

Chỉ mình fan của Mỹ Thực Đạo thôi đã bom blog Diệp Đậu Đậu thành một vùng đất cằn sỏi đá rồi.

Tối đó.

Ứng Khúc Hòa đăng video mỹ thực mới, đầu đề là “Hỗn sáo cho chó”, bổ sung thêm: “Mỹ thực đã về.”

Trong video, Tây Mễ và Ứng Khúc Hòa cùng lên sóng.

Trong phòng bếp rộng rãi sạch sẽ, Ứng Khúc Hòa mặc áo sơ mi trắng thuần, ống tay áo xắn đến khuỷu, màn ảnh đi từ cánh tay săn chắc của anh lên tới xương quai xanh, yết hầu, rồi đến cằm, môi mỏng…

Dân mạng ôm điện thoại, lâm vào trạng thái điên cuồng. Mãi tới khi ống kính lộ hết ngũ quan của anh, rất nhiều dân mạng tỏ vẻ bất ngờ… tập thể!

Trong chương trình, Ứng Khúc Hòa vẫn luôn xuất hiện với hình tượng giám khảo cao lãnh độc miệng; hiện tại, anh lộ ra thân phận trùm mỹ thực, bỗng khiến tất cả thấy anh thân thiện hơn.

Nhất là gần đây, blog Mỹ Thực Đạo bất chấp tất cả mà khoe ân ái, blog tràn ngập hơi thở trung khuyển mê muội.

Khó có thể tưởng tượng, Ứng Khúc Hòa luôn độc miệng lại có thể đăng những bài viết như vậy?

Trong video, Tây Mễ mặc đồ đầu bếp màu đen, làm trợ thủ cho Ứng Khúc Hòa. Hai người hợp tác rất ăn ý, ống kính còn đưa cả đám vật cưng đáng yêu vào.

Chú Lưng Đen có vóc dáng hơi hùng tráng nằm trong góc bếp, trên lưng là một đồng chí chó săn bé bỏng.

Mõm Tiểu Lang hơi nhọn, trông khá giống sói…

Cả phòng bếp được ống kính có độ phân giải cao đặc tả, phối với nhạc nền vui vẻ, trông vô cùng ấm áp. Cả màn ảnh tràn ngập những chuỗi bong bóng hồng.

Dân mạng:

“Hai chú chó trong góc thật thê thảm, sinh ra đã là chó, còn bị chủ nhân công kích tàn nhẫn.”

“Hâm mộ hai chú chó ấy, ít nhất chúng còn có đôi, mà tôi chỉ có một mình!”

“Thức ăn cho chó ấm áp đập vào mặt…”

“…”

Quý Đông Lâm xem xong video này, đau răng vô cùng, anh chướng mắt cái kiểu giả bộ mê muội này của Ứng Khúc Hòa.

Làm tác giả ngôn tình, Quý Đông Lâm hiểu rất rõ loại lão cầm thú như Ứng Khúc Hòa này, toàn đùa sáo lộ*. Anh thấy cái trò đùa này của lão cầm thú vô cùng trơ trẽn.

(* sáo lộ: một từ lưu hành trong giới trẻ TQ từ năm 2016, chỉ loại người cực thích lừa gạt, đồng thời rất có kinh nghiệm trong việc này, hình thành nên hình thức làm việc, gọi là “sáo lộ”. Từ này mang ý giải trí, hài hước rất đậm.)

Quý Đông Lâm nhắn wechat cho Tây Mễ: “Nữ thần đang ở đâu vậy, meo meo? Ngày mai có rảnh không, meo meo?”

Tây Mễ ra sân sau xem Tiểu Quai, điện thoại đặt trên bàn trà rung lên, màn hình sáng lên trong nháy mắt.

Ứng Khúc Hòa liếc mắt sang, thấy Quý Đông Lâm nhẳn tới, mở ra, đáp: “Sao?”

Quý Đông Lâm: “Tôi muốn nói với em về Ứng Khúc Hòa. Tôi thấy lão cầm thú này không xứng với em! Em có thể yêu đương với anh ta, nhưng tuyệt đối đừng phó thác cả đời, nếu không sẽ rất đáng sợ!”

Ứng Khúc Hòa: “Ồ, đáng sợ như thế nào?”

“Không nói rõ được, đàn ông hiểu đàn ông nhất, xiếc anh ta diễn đầy sáo lộ ra đấy!”

Ứng Khúc Hòa: “Nói xấu sau lưng người ta, có đúng không?”

Quý Đông Lâm: “Oan uổng quá nữ thần, trước mặt anh ta tôi cũng sẽ nói như vậy. Mai em rảnh không? Cafe Lam Loan, gần đây tôi đang bắt tay viết sách mới, cần rất nhiều kiến thức liên quan đến mỹ thực, muốn xin em chỉ dạy. ⊙▽⊙”

Ứng Khúc Hòa: “Được, mai gặp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui