Em Là Của Chính Tôi

Nếu cô ở lại, có thể hắn sẽ khó xử khi thấy cô lúc này cho nên Khả Ngân gật đầu.

- Ừ, vậy tôi mang quần áo tới cho anh. Trong phòng bệnh cũng có chỗ để thay đồ mà.

Vương Dịch Phong tùy ý gật đầu. Khả Ngân nhìn hắn một cái, sau đó rũ mi quay người đi về.

Tận tới khi người kia bước được một đoạn xa, Vương Dịch Phong mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng cô.

Chẳng nhận ra được trong ánh mắt hắn lúc đấy mang theo suy nghĩ gì, chỉ là Vương Dịch Phong cứ như vậy nhìn theo bóng Khả Ngân rời xa, cho tới tận khi khuất hẳn.

Khả Ngân trở về nhà, mang cho Vương Dịch Phong một bộ quần áo sau đó cũng ra về. Dù sao lúc này cô ở đấy cũng không có tác dụng gì cả. Trời cũng đã khuya rồi, mẹ Vương nhìn thấy cô liền nhíu mày.

- Tiểu Phong đâu?


Khả Ngân ậm ờ giải thích:

- Một người bạn của Dịch Phong nhập viện nên anh ấy ở lại chăm sóc.

Mẹ Vương nghe tới vậy cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ tặc lưỡi.

- Đã ăn gì chưa? Mẹ để phần cơm cho hai đứa đấy.

Khả Ngân vừa đi vào phòng vừa lắc đầu.

- Con không muốn ăn.

Mẹ Vương khó hiểu nhìn theo bóng cô đi vào trong phòng, nói với theo.

- Sao thế? Đang ăn kiêng à? Dạo này có béo lắm đâu?

Khả Ngân đi vào trong phòng, lấy một bộ quần áo tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên giường ngủ. Cô không muốn nghĩ gì cả, nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc thật ngon, giả như không bận tâm tới chuyện gì cả.

Cũng đã nửa đêm rồi, chẳng còn sớm sủa gì nữa, đồng hồ trên tường kêu từng tiếng lạch cạch nặng nề, chẳng hiểu sao hôm nay bỗng nhiên đồng hồ lại kêu to tới vậy. Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Khả Ngân mở mắt nhìn lên trần nhà, nhận ra bản thân mình dù cố gắng thế nào cuối cùng cũng không thể ngủ được.

Cô, không thể giả như không bận tâm tới chuyện gì.

Xoay người trở mình một cái, cánh tay không hề chạm vào một cánh tay nào cả. Mở mắt ra nhìn, ở trong tầm mắt ngay bên cạnh mình là một khoảng trống không. Tự nhiên ở trong lòng thấy có gì đó thật trống rỗng, rõ ràng trước kia có thể một mình ngủ trên chiếc giường này vô lo vô nghĩ, hôm nay không có ai đó bên cạnh lại cảm thấy như thiếu thiếu điều gì.


Trước kia cũng chỉ là nói đùa một câu, không ngờ tới hôm nay chính mình đang gặp được cảm giác ấy.

Nghĩ tới chuyện hôm nay, trong lòng một lần liền chùng xuống. Hoàng Thiên Ân xuất hiện rồi, mọi chuyện sẽ ra sao? Đối với khoảng thời gian hơn nửa năm vừa rồi cô không biết tình cảm của Vương Dịch Phong đã thay đổi thế nào, nhưng nhìn được ánh mắt của hắn cũng hiểu được người con gái đó thực sự quan trọng với hắn đến thế nào. Hay là nói thẳng ra, Vương Dịch Phong dường như vẫn còn sâu đậm với Hoàng Thiên Ân nhiều lắm.

Kể ra cũng phải thôi, tình yêu của bọn họ đâu phải một sớm một chiều, nói một tiếng không gặp mặt nữa sẽ có thể quên được hay sao? Vương Dịch Phong dù bề ngoài không nhắc tới Hoàng Thiên Ân suốt thời gian qua nhưng khi gặp lại hắn lại không khỏi xúc động mà trở nên mất bình tĩnh như vậy.

Khả Ngân mím môi, không biết hiện tại bây giờ phải làm gì? Nếu như hai người bọn họ quay lại với nhau, cô phải làm sao với Hoàng Thiên Ân? Có nên giả như không biết gì cả, hay đứng ra công khai tranh giành? Khả Ngân thở dài, cô cũng là con người, cô cũng có ích kỷ của bản thân. Trong lòng cô thật sự cảm thấy khó chịu.

Nghĩ ngợi vẩn vơ cả một đêm, ba giờ sáng Khả Ngân thức dậy giúp mẹ làm bánh. Mẹ Vương nhìn thấy cô ngồi như một cái máy tỉ mỉ nặn từng cái bánh không khỏi nhíu mày.

- Sao tự nhiên hôm nay dậy sớm làm bánh thế?

Khả Ngân không ngẩng đầu, lạnh nhạt trả lời:

- Mẹ ngày nào cũng vậy mà?

Mẹ Vương rất muốn đập đầu cô một cái nhưng vì tay dính bột mỳ nên lại thôi.


- Đi so sánh một con đang tuổi ăn tuổi lớn với một bà già? Mày không biết về già người ta sẽ ngủ ít hơn sao?

Khả Ngân không nói gì, chuyên chú nặn bánh trong tay. Không gian yên tĩnh được một chút, mẹ Vương lại ngẩng đầu nhìn cô.

- Tiểu Phong nó chê mày béo à? Không những không ăn lại còn không ngủ, giảm cân như vậy hại sức khỏe lắm.

Khả Ngân không hiểu vì nguyên do gì tự nhiên bực mình ngẩng đầu gắt.

- Trong mắt mẹ con béo lắm hay sao mà lúc nào mẹ cũng nhắc tới chuyện giảm cân với con vậy?

Mẹ Vương đột nhiên thấy con gái lớn tiếng, bị giật mình trợn mắt nhìn.

- Mày bị cái giống gì vậy? Mẹ chỉ nói đùa thôi, làm gì mà mày lại nổi nóng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận