Chương 10: Bức ảnh không caption…
- Cặp áo đẹp thật nha!- Tôi cầm chiếc áo lên ướm vào mình.
- Thì để thắng cá cược phải biết chi chứ!- Hắn cũng cầm chiếc áo lên nhưng thái độ lại trái ngược tôi.
…………………………………………………………………………………………………
Tôi lê bước trên đường, ánh bình minh đang bao trùm lòng thành phố. *Két* Hắn chạy xe đạp vòng xe chặn trước mặt tôi. Tôi nhìn hắn, phồng má:
- Gì đấy?
- Không đi taxi hay sao?
- Muốn tập thể dục thôi mà!- Tôi khoanh tay.
- Thật không? Ví tiền của cô trong túi tôi.- Hắn móc trong túi áo khoác ra 1 cái ví giơ lên, đúng trọng tâm rồi. Tôi nhìn hắn khinh khỉnh:
- Đem đến giúp à? Cảm ơn!- Tôi giơ tay ra giành lấy nhưng hắn giật lại làm tôi hụt chiếc ví.
- Lên xe đi, tôi đưa cô về!- Hắn chỉ tay vào yên sau. Tôi lại nhớ đến chuyện đêm qua, tối sầm mặt. Tôi đi tiếp:
- Không cần, đã nói muốn đi thể dục kia mà!
- 30p, cũng gần nhỉ?- Hắn chạy theo tôi.
- Tôi đang muốn giảm cân cho phù hợp với vai diễn. Okay?- Đột nhiên tôi thấy mình ngu chưa từng thấy, chỉ có 42kg, gió thổi cũng có thể bay vậy mà đòi giảm cân. Hắn cười:
- Muốn giảm cân à? Lên chở tôi cho giảm nhanh. Cô không nên trốn tránh tôi, nếu cô từ chối tôi sẽ… hợp đồng Thuận Bảo thì sao nhỉ?
- Rốt cục anh muốn gì?- Tôi nhăn mặt.
- Đi chung xe!
- Được, anh chở tôi nhé!- Tôi gật đầu.
- Không, đổi ý rồi. Lúc nãy định chở cô nhưng cô đang định giảm cân thì lên chở tôi đi. Cấm cãi!- Hắn lùi xuống yên sau. Tôi dậm dậm chân trên đất rồi hừ hừ. Tôi chưa chở thằng em mình mà phải chở hắn.
Nhưng số phận đã an bài như thế rồi, làm sao có thể cãi? Tôi leo lên yên trước. Hắn cười ha hả, giọng điệu khả ố. Đồ thú tính! Tôi hì hục đạp muốn bỡ cả hơi tai, so với việc đi bộ thì cái này nặng nề hơn nhiều. 1 số fan của hắn đã nhận ra. Hắn mỉm cười với mọi người, tôi thì chẳng buồn nhếch mép. Có lẽ họ cũng đã nhận ra tôi với vai trò của Tuyết San nên lấy điện thoại chụp lia lịa, bàn tán xì xào. Tôi muốn chạy thật nhanh nhưng hắn nặng quá, profile của hắn hình như 75kg thì phải. Heo rồi!!!! Tôi cố đạp hết sức với vận tốc rùa bò. Sau khi diễu hành thị chúng thì cũng đã đến nhà tôi. Tôi lấy chìa khóa trong túi áo khoác mở cửa. Hắn vẫn đứng cửa nhà tôi. Tôi quay lại:
- Nè, muốn gì nữa đây?
- Đi mua thức ăn cho tôi đi!- Hắn vẫn ngồi trên yên sau, 2 tay chống trên yên trước.
- Tự mua đi, tối hôm qua đến giờ anh quấy rầy tôi chưa đủ hay sao?- Tôi mệt mỏi nói.
- Vậy nhà cô có món gì ăn liền không?
- Mì gói! Ăn không?- Tôi kéo cửa vào, hắn cũng dắt xe theo sau.
- Là món gì?- Hắn hỏi.
- Anh giả vờ à?- Tôi khoanh tay khinh khỉnh, trời, mì cũng không biết là sao?
- Không biết thật!- Khuôn mặt hắn thật thà.
- Chị đi đâu suốt tối hôm qua?- Thuận Bảo mở cửa khoanh tay nhìn tôi.
- Hắn bị điên nên chị phải tiêm thuốc an thần cho hắn!- Tôi đẩy tay nó để đi vào nhà!
- Ừ, rồi anh đến đây làm gì?- Nó nhìn hắn.
- Ăn sáng!- Hắn cũng thản nhiên đi vào nhà, đẩy tay nó như tôi vừa làm. Nó cũng mệt với tên điên này hay sao mà không đáp trả gì hết, lấy chiếc xe đạp đi khỏi nhà.
- Ngồi đó, chờ tôi đem mì dâng tới họng! Biết ăn mì bò viên mà sao không biết mì gói?- Tôi chỉ tay vào sô pha. Hắn ngồi xuống, bấm chiếc điện thoại:
- Chẳng lẽ không? Chỉ là muốn vào nhà, ăn thật nhanh gọn thôi!
- Đồ cáo già!- Tôi giơ tay dứ dứ trên đầu hắn rồi mới đi vào bếp.
……………………………………………………………………………………………….
Thiên Ân đúng là đồ ngốc nghếch khi không nhận ra nụ hôn tối qua của hắn rất tỉnh táo. Hắn bấm vào facebook upload 1 tấm ảnh, à, đây là nick ảo hắn vừa tạo. Hắn cũng quên béng việc phải làm khi khởi quay phim. Nick ảo này, hắn toàn kết bạn với nhà báo, phóng viên. Mục đích gì kia?
Chưa đầy 5 phút, cô ấy đi ra với 2 tô mì trên tay. Hắn đón lấy 1 tô rồi so so đôi đũa. Hắn chợt nhớ điều gì đó rồi cười:
- Cô có thích ăn nước mì bên trên rồi mới từ từ tận hưởng gói gia vị ở dưới hay không? Nếu để nó hòa tan thì cô có cho nó thẳng vào áo tôi như trà?
Ân nhíu mày, không hiểu câu nói của hắn cho lắm nhưng từ trà đã làm cho cô hiểu tất cả. Quả thật thì lúc đó cô không nói dối, cô chỉ uống lớp trà bên trên rồi mới ăn đường bên dưới nhưng khi nó hòa tan thì hơi khó uống chứ chẳng đến mức phun ra, có chăng là để đáp lễ với hắn thôi.
- Tôi không quái gở như anh!- Sau 1 hồi suy nghĩ, cô mới trả lời. Ngồi vào ghế đối diện hắn, cô cầm đũa lên ăn. Như thường lệ, cô mở ti vi xem tin tức.
” Đôi “tình nhân” Vị Yêu đạp xe đạp trên phố…” Cô nhìn hắn, trợn mắt rồi cấm đầu ăn tiếp cho khỏi phải nhìn thấy cái điệu bộ đáng xấu hổ của cô trên ti vi, hơn nữa, cô đang đeo mắt kính.
- Choa, lúc tôi cười đẹp đến thế sao?- Hắn đột nhiên vỗ đùi 1 cái, chỉ vào ti vi để châm chọc Ân. Cô ngẩng đầu lên:
- Đồ.biến.thái.không.đối.thủ!
- Lúc cô đạp xe nhìn khuôn mặt rất giống con hề, nhìn đi nào!- Hắn gõ đầu kia của đũa lên tô mì của cô, bắt buộc phải nhìn. Cô ta vừa quay đầu lại thì ti vi cũng đã chuyển sang tin khác…
*Phụt* Bao nhiêu mì đang nhồi nhét vào miệng chưa kịp tiêu hóa vào cổ họng đã nằm gọn trên mặt hắn.
” Dấu chấm hỏi về thành tích học tập của “Tuyết San”.” Sau đó là tấm hình cô quỳ gối giơ cặp lên trên đầu, vẻ mặt hậm hực. Hắn khổ sở gỡ từng cọng mình trên mặt + tóc xuống. Sao tin tức cánh nhà báo nhanh thế? Chưa đến 15p đã có trên ti vi. Ân bây giờ mới hiểu, lúc trước thì chẳng ai quan tâm nhưng sau khi nhận vai trong phim Vị Yêu thì mọi người sẽ chú ý cho nên hắn đợi dịp này mà tung lên. Cô nghiêng đầu, thở ra:
- Anh có cần ác với tôi thế không?
- Cô thì sao? Tôi chỉ trả đũa thôi mà!-Hắn ta giở bộ mặt ngây thơ rồi đi vào nhà tắm rửa mặt, hắn không thể để khuôn mặt này thêm 1 giây nào nữa, dơ bẩn quá đi mất.
- Tôi chỉ làm 1 mà anh lại làm 10 thế kia? Tại ai mà tôi bị phạt, tại ai mà tôi bị lên ti vi với tình huống xấu hổ thế kia?- Ân đứng lên giảy nảy, 1 lúc sau hắn mới trở ra với chiếc khăn trên đầu, lau khô tóc.
- Tôi nhất định sẽ đáp trả anh thích đáng!- Cô nhìn hắn bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn nhún vai:
- Khiêu chiến sao? Tôi chấp nhận!
- Được thôi!- Ân ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục ăn tô mì đang dang dở còn hắn thì bỏ lơ, tay vẫn nghịch cái iphone. Khoe iphone chăng? Tưởng cô không có chắc.
Sau khi ăn sáng xong, cả 2 phải bắt tay vào làm việc. Hắn dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng. Thiên Ân khóa cửa xong thì làm lơ, lướt qua hắn. Hắn gọi:
- Nè, lên xe đi. Tôi chở!
- Có nên tin không? Tốt vậy sao?- Cô đưa tay lên mặt làm vẻ cảm động.
- Không đi sao?- Hắn vỗ vỗ lên yên sau. 1 ý nghĩ bắn qua đầu Ân, con bé cười nham hiểm rồi leo lên yên xe:
- Okay, thank you!
Hắn chạy xe với vận tốc rất không đồng đều, đường rất rộng nhưng toàn chạy vào những vũng nước, ổ gà. Mỗi lần vấp ổ gà Ân đều ngã nhào vào lưng hắn. Cô tháo dây thun đang buộc trên tóc ra, bắt chéo. Lần này cũng vậy, hắn chạy vào ổ gà, khi ngã vào lưng hắn thì *Chóc*
- Aizzz. Cô làm gì đau vậy?
- Xin lỗi nhá, tôi ngã vào lưng anh hơi mạnh. Như anh thấy đó, đường thì nhiều xe, ổ gà thì chi chít, không có đường để chạy, tội anh ghê!
Đường hiện nay không có 1 chiếc xe lui vãn, chỉ có mỗi cái ổ gà bên đó. Hắn nhận ra hàm ý châm chọc mỉa mai cũng như nhận ra dây thun đã bắn vào hông mình. Hắn chạy yên hơn, có vậy chứ, Ân cười đắc ý. Đến siêu thị, đoàn làm phim cũng vừa tới. Chị biên kịch cười xòa:
- Lúc nãy thấy Ân chở Phong kia mà! Đổi vai rồi nhỉ? Có nên thêm vào cảnh hạnh phúc lúc cuối phim không đây?
- Là nam nhi cũng phải ga lăng chút chứ chị! Lúc nãy là do Ân một mực đòi chở em để giảm cân đấy ạ!
*Một mực đòi chở* nghe phát ói, cô bĩu môi:
- Em dắt xe vào chỗ đỗ nhé!
- Okay.- Hắn hơi ngạc nhiên vì cách xưng hô nhưng nghĩ lại thì cô ta cũng đang định lấy lòng thị chúng giống như hắn đây mà.
-Một lát thì hắn xe về nha tên quái gỡ!- Cô đạp chiếc nghe hắn 1 cái sau khi đã tháo cái yên trước, làm xì lốp xe cả 2 bánh, tháo dây sên khỏi ổ. Cô phủi tay đi vào, mình hơi nhẹ tay chăng?
……………………………………………………………………………………………….
Hôm nay cũng giống như hôm qua, cũng bị Nhi hot dog bắt nạt. Trời ơi, cách kịch bản gì mà cũ rích + thê lương thế kia. Tôi chờ cô chuyên viên make up lại ình rồi nhìn qua Nhi, cô ta đã make up từ khi nào rồi. Nhận thấy ánh mắt tôi nhìn cô ta, ả nhìn lại tôi. Tôi tỏ 1 thái độ rất là đáng yêu là mút chuột. Như tôi đoán, cô ta lồng lộn lên đạp chiếc ghế đang ngồi túm lấy áo tôi. Tôi hoảng hốt:
- Nhi ơi, có chuyện gì vậy?
- Mày còn hỏi gì nữa hả? Mày đang chọc tức tao đúng không?
Mọi người trong đoàn phim tiến đến căn ngăn, 1 số phóng viên gần đó đã bắt được hơi. Hôm qua cô ta đánh tôi tôi chưa dám đáp trả bằng thể xác nhưng mà, tôi sẽ đáp trả bằng tinh thần. Hắn tiến về phía tôi nói khẽ qua tai:
- Diễn cũng hay lắm!
- Giống anh thôi!- Tôi cũng cười lại. Tôi xoay xoay tóc mình nhìn cô ta, ả có vẻ bức xúc lắm, giống tôi hôm qua thôi!
- Em và Phong thay thử cái áo này xem vừa không nha, nếu không vừa thì chị sẽ đổi size lại!- Chị đưa cho tôi 2 cái áo màu trắng, chữ đen khá đơn giản nhưng font chữ slogan ” You are my.” rất đẹp.
- Cặp áo đẹp thật nha!- Tôi cầm chiếc áo lên ướm vào mình.
- Thì để thắng cá cược phải biết chi chứ!- Hắn cũng cầm chiếc áo lên nhưng thái độ lại trái ngược tôi. Tôi bĩu môi:
- Nội dung chán òm… Muốn kiss thì nói ra, nhận được tiền của lũ bạn thì chia cho Tuyết San 1 nửa, thế là vẹn cả đôi đường…
- Nói như cô thì quay phim này làm gì?- Hắn chép miệng. Tôi vào nhà vệ sinh thay chiếc áo ra. Chiếc áo hơi quá cỡ với tôi dù nó đã là size S. Chẳng bù với hắn, rất đẹp, vừa khít. Mọi người quay lại nhìn 2 nhân vật chính. Cô chuyên viên trang điểm cho tôi giơ tay số 1:
- 2 người đẹp đôi lắm đó, chụp 1 tấm nha!
- Thô..- Được.- Hắn kéo vai tôi vào ngực hắn rồi giơ tay chữ V. Tôi đành nhoẻn miệng cười để mọi người chụp cho xong tấm ảnh. Dù tôi đã có ý định nói thôi.
Thảo Nhi thấy vậy càng tức giận, chắc cô ta đang kiềm chế rồi đến khi *lên thớt* thì bắt nạt cho thật, ạnh, cho con Ân này chừa. Hố hố, đừng xem thường con nhỏ này, 1 chiêu thì sử dụng 1 lần thôi chứ. Xem tôi đối phó với cô thế nào!