Em Là Để Yêu Thương

Chương 11: Cô gái của quá khứ…
Tôi nhận ra cô gái ấy là cô gái trong khung hình của hắn. Chắc có lẽ là Như. Tôi nghe tim mình khẽ nấc lên nghẹn ngào.
…………………………………………………………………………………………………..
- Hôm nay cảnh của tôi rất ít, chắc chỉ ở cuối ngày. Còn lại là của Quang Khánh và cô. Không biết, hắn ta làm gì mà chưa đến…- Hắn khoanh tay trước ngực ngồi cạnh tôi.
- Thì tôi ra diễn trước, có sao đâu!
- Đừng có bênh vực hắn ta.- Hắn lườm tôi muốn cháy mặt. Tôi nhún vai.
- Ân, ra đi em!- Chị biên kịch gọi tôi.
Cảnh quay này cũng khá đơn giản đó là tình cờ gặp anh chàng hàng xóm cũ chuyển về đây để học. Anh ta có tình cảm đơn phương với San, cô ấy cũng cởi mở nói chuyện vui vẻ. Tôi gật đầu tỏ ra đã hiểu lời đạo diễn rồi vào cuộc.
Khuôn mặt tôi trở về vẻ tĩnh mặc của San, tôi không còn là tôi nữa. Tôi cầm 1 vài món hàng gần đó xem xem rồi cho vào giỏ. Cái điệu này anh hàng xóm không xuất hiện chắc tôi phải mua hết siêu thị. Quang Khánh bước vào siêu thị lấy chiếc xe đẩy rồi hòa vào cảnh quay với tôi, khác với vẻ lạnh lùng khi vừa đặt chân vào, anh nhanh chóng thay đổi thái độ. Anh mỉm cười:
- Tuyết San!
Tôi quay đầu lại nhìn, ánh mắt có ngạc nhiên đôi chút rồi mỉm cười:
- Anh Minh… Sao anh ở đây?
- À, anh đã chuyển đến đây để học hết cấp 3 rồi học đại học tại đây luôn.
- Vậy sao? Rất vui khi gặp lại anh!- Đạo diễn nhắc nhở tôi cười nên tôi nhìn vào mắt Khánh cười tươi vẻ hiền lành.
- Nụ cười của em vẫn đẹp như thế!
- Thật sao? Em không biết đấy.- Này hình như không có trong kịch bản thì phải, tôi đành tung hứng 1 lời thoại.
- Cắt, Khánh à, hình như câu thoại này không có…
- Nhưng tôi thấy cảnh này 2 người đóng rất đạt, cứ vậy đi!- Chị biên kịch vỗ vai đạo diễn. Tôi nhìn anh ta:
- Sao anh nghĩ ra câu thoại hay thế?
- Sự thật thôi… nhưng chữ vẫn thì thêm vào.- Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười của anh cũng rất đẹp, rất nam tính và cuốn hút trái ngược vẻ đẹp thân thiện, yêu nghiệt của Phong. Nhắc đến hắn mới nhớ, hắn đang lườm tôi cháy mắt. Tôi cũng nhìn lại không hiểu. Đạo diễn bảo quay lại tiếp tục nên tôi hoàn thành tiếp vai diễn của mình.
Cảnh tiếp theo… là tôi bị đánh tập thể, ôi trời, tôi điên mất. Cũng may, cô ta không phải là 1 trong số đó. Hắn sẽ giải cứu tôi. Lúc nào cũng xuất hiện như người hùng ấy nhỉ! Và bỏ qua phân đoạn diễn này đi, cho đến khi hắn xuất hiện thì tôi đã bị tởn bầm dập.
Tôi nằm dài ra trên ghế, không ngờ đồng minh của cô ta ra tay cũng không kém, chỉ bị đánh khoảng 10 giây vậy mà tay chân tôi sưng đỏ, cũng may khuôn mặt không sao. Tôi nằm thừ người ra đó, hôm nay tôi chỉ có 2 cảnh này thôi, chắc phải về sớm tịnh dưỡng. Tôi đứng dậy xách ba lô của mình chuẩn bị ra về. Hắn chặn tay lại:
- Chút xíu xách đồ đạc về nhà cho tôi…
Tôi đảo mắt, nếu lúc này tôi còn ở lại, đem đồ đạc về cho hắn, khi hắn thấy chiếc xe đạp của hắn ra nông nổi như thế thì có lẽ tôi sẽ bị trút giận lên đầu. Tôi nhìn hắn:
- Đưa đây, tôi bắt taxi đưa về trước. Hôm nay tôi phải đi thăm ba mẹ.
- Cũng được. Đống kia!
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng tay của hắn, đống của hắn là 1 núi. Đúng là khổ sai mà, quay phim trong siêu thị thì hắn gom hết siêu thị hay sao ấy. Hắn nhếch mép:
- Nè, mọi người đều rất rất bận, cho nên đừng nhờ ai hết!
- Vậy sao?- Tôi đảo mắt nhìn quanh, có rồi, trợ lý đạo diễn. Anh chàng ục ịch đeo kính cận. Tôi phải biết tận dụng nụ cười và ánh mắt của mình. Haha.
- Anh gì ơi!- Tôi vẫy vẫy tay. Anh ta quay sang nhìn tôi, rồi chỉ vào mặt mình để khẳng định xem người tôi gọi có phải anh ta không. Tôi gật đầu cười:
- Em nhờ anh tí nhá!- Tôi đi về hướng anh ta, lè lưỡi trêu hắn 1 cái. Hắn nhìn tôi, tỏ vẻ trời ơi. Tôi nở nụ cười tít mắt trước mặt anh ta rồi chỉ vào đồng hàng hóa của hắn:
- Anh có thể mang cái này ra taxi giúp em không? 1 mình em thì mang không hết!
- Được…được chứ.- Anh nhìn tôi vui vẻ rồi nhanh chóng bê đống hàng. Tôi lấy ngón tay cái đẩy ra mũi nhìn hắn:
- Được chứ?
- Sao bộ phim này không bắt buộc cô đeo mắt kính chứ?- Hắn ta khoanh tay trước ngực. Tôi nhảy chân sáo theo anh chàng kia.
Sau khi anh ta vào ra cũng hơn 6 lần thì hàng hóa đã được chuyển hết. Tôi gật đầu:
- Cảm ơn anh nhé!- Anh ta bảo tôi mai mốt có việc gì cần nhờ thì bảo anh ấy. Tôi có giá đến vậy sao? Tôi bảo người tài xế chở đến địa chỉ nhà hắn.
10p sau thì đến, tôi lại nhìn đồng hàng hóa trước cổng nhà hắn, làm sao để di chuyển vào đây? Tôi nên bê từng thùng? Vóc dáng bé nhỏ cũng là 1 khiếm khuyết. Tôi chép miệng 1 cái rồi bê thùng mì gói bên trên, hắn thích mì gói hay là thích tôi khuân vác đây. Tôi nhấn chuông, không phải cô người làm hôm qua mà là 1 cô gái xinh đẹp, vặc chiếc váy voan hoa. Tôi nhận ra cô gái ấy là cô gái trong khung hình của hắn. Chắc có lẽ là Như. Tôi nghe tim mình khẽ nấc lên nghẹn ngào. Cô ta hỏi:
- Chị là ai?
- Tôi là trợ lý của Phong, tôi đem hàng hóa theo lời anh ta vào nhà.
- Chị để đó đi, em sẽ gọi người mang vào. Anh ấy mua gì mà nhiều thế nhỉ?- Không chỉ xinh đẹp mà giọng nói cũng rất đáng yêu, dịu dàng. Sao mẫu người của hắn lại trái ngược với tôi hoàn toàn vậy. Người ta 3 vòng điện nước đầu đủ, đâu kẹp lép như tôi. Ăn nói thì nhẹ nhàng chứ đâu có thô lỗ xấc xược như tôi. Tôi bĩu môi rồi nói:
- Vậy tôi về trước nhà. Bye.
- Cảm ơn chị nhé!- Cô ấy mỉm cười, trời đất ơi, tôi là con gái mà còn muốn mê chết lên chết xuống huống chi là hắn. Tôi lại không muốn bắt taxi mà đi bộ về. Tôi nhảy lò cò vào những ô gạch trên vỉa hè, trò này làm tôi đỡ chán khi đi 1 mình. Đi cũng được 1 quãng xa thì có chiếc xe bốn bánh đen đỗ kịt trước tôi. Người trong đó hạ kính xuống, là Quang Khánh, tôi nhe răng cười:
- Chào anh!
- Đi chung không?
- Anh đi hướng ngược lại kia mà, không cần đâu!- Tôi xua tay.
- Tôi tìm cô mà.
- Hả?- Tôi có chút khó hiểu nhưng vẫn lên xe. Lên xe rồi tôi mới hỏi:
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Chỉ muốn tìm hiểu thêm về cô thôi.- Anh ta nhìn tôi. Tôi nhíu mày:
- Em thì có gì để tìm hiểu chứ?
*Nữ chính chúng ta, nhưng Bosin Na cao hơn hẳn :3*
- Chỉ là muốn tôi muốn tranh giành những thứ Phong có và không muốn hắn có được.- Anh nhắm mắt, đầu tựa vào ghế.
- Có?- Tôi hỏi lại.
- Hắn có Như, người con gái tôi yêu! Và giờ tôi không muốn hắn có được cô bởi vì tôi biết, hắn đã có tình cảm với cô.
- Anh thôi đi, tôi vừa gặp Như ở nhà hắn. Nếu anh muốn tranh giành thì hãy nói với Như những lời này. Tôi và hắn chẳng thân thích gì cả mà còn rất rất ghét nhau.- Tôi nói xong thì mặt xìu xuống, anh ta nhìn tôi:
- Như đã về?
- Tôi không biết cô ấy đi đâu nhưng tôi chắc chắn mình đã nhìn thấy cô ấy 15p trước. Anh cho tôi xuống xe đi, tôi muốn đi bộ. Trong xe ngột ngạt quá!
Anh ta suy nghĩ gì đó rồi kêu người tài xế dừng lại. Tôi phóng xuống đi bộ, lại 1 lần nữa lẻ loi. Tự nhiên tôi thấy buồn quá đi mất. Sắp khóc mất thôi, mà cũng lạ, có gì đáng buồn kia chứ?
……………………………………………………………………………………………….
Phong bấm chuông cửa, chiếc xe đạp đã bị anh quẳng lại 1 xó trong siêu thị không thèm lấy về. Tưởng làm khó hắn được sao? Như ra mở, mỉm cười nhìn hắn:
- Anh!
Hắn ngạc nhiên thì cô rồi chạy vào ôm chầm lấy cô ấy sau khoảng thời gian dài xa cách. Hắn hỏi:
- Em về sao không báo cho anh?
- À, em muốn cho anh sự bất ngờ.- Cô ấy mỉm cười rồi đi vào trong. Hắn ngồi trên ghế sô pha, đối diện cô:
- Chân em lành hẳn chưa?
- Như anh thấy nè!- Cô nhướn mày. Hắn cười tươi roi rói, ít ra lòng hắn nhẹ nhõm hẳn. Có điện thoại, hắn nghe máy:
- Chiều nay hủy cảnh quay sao? Báo cho Thiên Ân? okay.- Anh thả điện thoại lên bàn rồi đi vào bếp.- Đồ anh mua nhiều thế sao?
- Anh còn hỏi, trợ lý của anh nhỏ nhắn thế kia mà sao anh ác thế?- Cô cầm chiếc điện thoại lên mở khóa. Màn hình chính là hình của hắn và cô trợ lý ban nãy mặc áo đôi. Cô cười:
- Ít cô gái nào được lên làm hình nền của anh lắm nha!
- Thì có em thôi?- Hắn đưa cô chai nước cam ép.
- Cô này này!- Cô lắc lắc chiếc điện thoại của hắn.
- Con nhỏ sao chổi ấy mà.- Hắn nhếch mép.
- Dạo này anh vui vẻ và nói nhiều hơn trước, chắc là tìm thấy tình đầu của mình rồi!- Cô gõ gõ tay lên bàn.
- Không. Anh không nghĩ thế.- Hắn vuốt tóc rồi ngã người vào ghế sô pha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui