Em Là Để Yêu Thương

Chương 15: Full House…
Chẳng biết sao tôi lại hứng thú với bộ phim này dã man rợ. Tôi nằm lì trong nhà không chịu ra đường mà Bảo không cấm cản…
…………………………………………………………………………………………………..
Tôi nhắm mắt bặm môi chờ kết quả cuộc giao tranh này. Tuy nhiên, đạo diễn đã phá hỏng nó bằng từ *Cắt* xong phân đoạn. Tính đến nay cũng quay được 5 tập rồi. Đạo diễn nói được 10 tập thì quẳng lên đài xem lấy thảo. Phim chỉ theo phong trào 20 tập hiện nay. Khi nào tôi mới được giải thoát không gặp bản mặt của tên đáng ghét và Nhi Nhi cô nương đây. Tôi ngồi trong ghế chờ đạo diễn xem lại cảnh quay ban nãy. Bật mí cái nha, à, tập 6 tôi không cam chịu Gia Linh nữa mà tát lại, trông chờ quá. Nhu nhược hoài thì cho bọn gà leo lên đầu ngồi sao? No way, không được.
Tôi cầm chiếc điện thoại lướt tin tức thì Nhi đi lại, khom người lấy chai nước. Trước khi đứng dậy, cô ta có ghé tai tôi nói:
- Nếu cô cứ chọc tức tôi hoài thì… tôi sẽ công khai cha mẹ cô đang ngồi tù vì buôn bán ma túy…
Tôi nghe cổ họng mình nghẹn ứ lại. Câu chuyện không đơn thuần là như thế. Không phải ba mẹ tôi… nhưng tôi nghe Thuận Bảo nói là có ai đã che giấu chuyện này và chẳng ai biết cơ mà. Sao cô ta biết? Tôi liếc cô ta, miệng gầm gừ:
- Đừng lôi cha mẹ tôi vào chuyện này… Tôi.không.sợ.cô.đâu!!!
Cô ta nhếch mép đi khỏi. Tôi vuốt khuôn mặt mình, để xem cảnh quay tiếp theo tôi làm gì cô. Khánh đi lại chỗ tôi:
- Xin lỗi, ban nãy diễn hơi thật! Cô sao thế?
- Không sao!- Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán chuẩn bị hoàn thành phân đoạn cuối giữa 3 người. Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay như muốn cho nó nát vụn.
Đến cảnh quay tiếp theo, Tuyết San là 1 đứa trẻ mồ côi, biết điểm yếu này nên Gia Linh mắng chữi và cô đã đánh trả. Nhi liếc tôi, con ả này, không cho 1 bài học thì không nhớ đời. Tôi lẳng lặng nghe từng lời phỉ báng của nhân vật Linh. Đến lượt tôi ra tay, đạo diễn bảo tôi tát thì tôi cho 1 cước vào bụng cô ta.
-NG, phải tát chứ? Ân, chuẩn bị quay lại!- Đạo diễn nói, tôi cố ý mà. Tôi liếc nhìn cô ta đang ôm bụng rồi rối rít:
- Xin lỗi, là cảnh quay NG!!!- Thực chất tôi đang nghĩ:” Đá ày chết, đá cho thủng ruột, ruột thòng tới mắt cá!”

- Thôi giả vờ đi!- Cô ta gằng giọng liếc tôi. Làm sao bây giờ? Sợ quá đi mất!!! AAAAA…
Tiếp theo… tôi tát vào mặt cô ta 1 cái thật mạnh nhưng miệng lại mỉm cười. Nối tiếp, tôi quên tát má phải mà lại tát má trái làm cô ta té xuống đất…. Sau 8 lần NG thì cô ta thật sự tức giận nhảy bổ vào tôi để đánh lại. Tôi tất nhiên là không ngu đứng yên cho cô ta đánh, tôi chạy ra khỏi phim trường, liếc mắt tìm kiếm paparazzi rồi khóc như chưa từng được khóc. Cô ta cũng rượt tận ổ mới ghê, tuy là đã có người can ngăn. Cảnh quay chấm dứt tại đó, tôi hả hê đi về, trước khi đi, không quên ghé tai cô ta 1 cái:
- Cô đừng nghĩ, công khai chuyện ba mẹ tôi thì sự nghiệp tôi sẽ tiêu tan. Tôi nghe đâu, 1 ông trùm xã hội đen sẽ giết chết ai công bố tin tức diễn viên Hải Băng. Cô.coi.chừng.cái.mạng.quèn.của mình.đó!
Tôi nhận ra, mình không còn ngây thơ hiền lành như trước. 1 phần vì… hắn, 1 phần vì vướng chân vào showbiz. Hiền quá thì người khác sẽ leo lên đầu. Tôi phải bảo vệ ba mẹ mình. Ba mẹ tôi trong sạch nhưng chưa 1 ai dám làm rõ sự thật này. Tôi sẽ làm rõ!!! Đang đi lang thang trên vỉa hè thì hắn chạy vọt lên vỗ đầu tôi 1 cái:
- Biểu hiện cũng khá lắm!
- Sao?- Tôi uể oải nhìn lên.
- Còn NG những cảnh đánh tận 8 lần để đánh cho thõa. Ai nhìn không biết chứ tôi nhìn sơ là biết sao chổi cô giở trò.- Hắn xoa xoa đầu tôi như 1 con…dog? Tôi lụi vô bụng hắn 1 cú:
- Tại cô ta chọc giận tôi trước khi quay cảnh đó! Biết sao giờ?
- Đầu óc của cô không hẳn là thông minh nhưng cô có cái gì đó độc ác giống Võ Tắc Thiên!- Hắn né cú đánh của tôi rồi đổi bên đi cạnh.
- Tôi không ác đến mức đó! Nhưng nếu tôi vào thâm cung lúc xưa thì sẽ ác hơn vì đã rút kinh nghiệm từ đời trước.- Nói đến đây, hắn bật cười thành tiếng. Tôi cũng cười, cũng đúng chứ nhỉ?
​Tôi và hắn cũng có nói thêm vài ba câu nhưng hơi lan man là không đề cập gì nhiều đến nhau. Gần đến nhà tôi mới thấy lạ là nãy giờ hắn đi theo tôi. Tôi dừng bước, nhìn hắn:
- Định đi đâu hướng này?
- Nhà cô!- Hắn trả lời tỉnh bơ như chuyện thường cơm bữa.

- Làm chi? Cho Thuận Bảo nó giết tôi à?- Tôi nhăn nhó. Hắn cười:
- Tôi vẫn trả lương làm trợ lý mà… Nó dám nói gì sao?- Lại là trợ lý, lại là bản hợp đồng của thằng em tôi. Mệt thật… biết bao giờ tôi mới thoát khỏi hắn??? Tôi ghé cửa hàng bán đĩa gần nhà lấy 1 bộ phim Thái đã thịnh hành rồi mới về nhà. Chắc thời gian này, thằng em chẳng cho tôi đi đâu đâu.
Hắn cầm vỏ đĩa xoay qua xoay lại:
- Full House?
- Ừ! Xem chưa?- Tôi nhướn mày.
- Có xem Hàn thôi!- Hắn đưa lại tôi. Tôi chép miệng, ông già không biết theo trào lưu gì cả! Tôi ấn chuông cửa, thấp thỏm xem sắc mặt Bảo. Nó đi ra, khoanh tay trước ngực:
- Dạo này chị hay đi đêm không về?
- Hôm qua chị say rượu! Hắn đã đưa chị về, không có chuyện gì đâu!- Tôi nhăn mặt, nó vẫn không chịu mở cửa:
- Giờ dắt về định làm gì?
- Hắn đi theo chị! Làm sao chị biết?- Tôi cúi đầu tỏ vẻ là 1 đứa trẻ vô tội. Hắn vẫy vẫy tay cười:
- Tôi đến đây không được sao?
- Về nhà quản lý nhỏ em của anh đi. Ăn nói chuyện chẳng ra gì!- Nó mở cửa lôi tôi vào rồi bỏ hắn ngoài cổng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Tôi lắc lắc cái đầu nhún nhún:
- Thế là cắt được cái đuôi nhỏ phiền toái la là lá la là…

Hắn nhìn tôi khoanh tay trước ngực:
- Coi chừng tôi đó đồ sao chổi! Tôi về xem Như ra sao rồi tính sổ 2 chị em các người 1 thể.
- La là lá la là…- Tôi quay lưng nhảy chân sáo vào nhà, chẳng may vấp ngạch cửa ngã 1 cái muốn chết luôn. Hắn nghe tiếng động quay đầu lại cười ha hả:
- Làm như chim chích, nhảy cho té!
Tôi kiệt sức nằm đó luôn, mất mặt quá. Còn đâu là Thiên Ân của ngày hôm qua? Bảo lắc đầu rồi lôi tôi dậy. Tôi mếu máo, đau muốn khóc rồi còn chi…
………………………………………………………………………………………………
Thế là vài ngày hôm sau, không phải lên phim trường do có thể sang nước ngoài quay cảnh của Khánh hoặc của hắn gì đó không quan tâm. Tôi chỉ nằm dài xem phim.Chẳng biết sao tôi lại hứng thú với bộ phim này dã man rợ. Tôi nằm lì trong nhà không chịu ra đường mà Bảo không cấm cản. Tôi mê đắm đuối anh Mike nha, nhưng mà ai biết được. Đời đâu như là mơ, hắn, thần tượng, trời ơi, sụp đổ. Chắc là do mấy nay tôi mất tích nên hắn lân la lại tận nhà. Bảo đi quay rồi, tôi ra mở cửa cho hắn rồi lại nằm dài trên sô pha xem phim.
- Phim hay lắm sao?
- Hay sao không?-Tôi liếc hắn, lúc trước thì phim nào có hắn tham gia tôi mới xem, giờ thì… nằm mơ đi nha cưng. Chị không rãnh…
- Chà, phim tôi cũng nhiều nhỉ?- Hắn lôi rổ sưu tầm của tôi ra. Tôi lấy đại cái cớ:
- Có Thuận Bảo mà! Nó bảo tôi mua đó.
- Vậy sao? Tôi nhớ lúc đầu khi gặp tôi cô niềm nở lắm mà?- Hắn nhìn tôi. Tôi chép miệng không thèm trả lời rồi xem phim tiếp. Hắn có vẻ không buông tha mà tiếp tục quấy nhiễu tôi. Tôi lẩm bẩm trong miệng:” Hắn là 1 tên điên, chỉ là tên điên, chỉ là tên điên…” Hắn vẫn lảm nhảm không thôi, tôi nhấn nút pause rồi mỉm cười nhìn hắn:
- Anh có điên hay không mà nham nhảm mãi thế?
- Tại cô không trả lời!
- Trả lời thì ích gì?- Tôi nhíu mày, hắn cũng im im nhưng nhanh chóng tìm được chuyện khác. Tôi thật sự đầu hàng tên buôn dưa lê này. Hắn nói:

- Như nó bảo trùng hợp lúc đi siêu thị gặp Thuận Bảo. Có lỡ nói vài lời không hay nhờ cô xin lỗi giúp.
Tôi nhìn hắn nghi ngờ:
- Như có phải hạng người như con hồ ly kia không?
- Nè, đừng so sánh thấp thế chứ! Cô mới giống cái thể loại cáo không ra cáo, gà không ra gà đó đó.
- Anh có thích động vật lai không mà nói như thế?- Tôi cắn môi dưới tạo vẻ quyến rũ hoang dại. *Giống điên hơn Phong rồi… T^T*
- Thích, nướng lên cũng ngon lắm!- Hắn gõ lên đầu tôi 1 cái. Tôi đẩy hắn ra xoa xoa đầu.
Tôi bấm qua ti vi. Bản tin tôi bị … hành hạ rốt cuộc cũng lên sóng truyền hình. Hắn xoa xoa cằm:
- Tôi phải đề phòng cô thôi!
- Sao hả?- Tôi nhướn mắt.
- Có khi nào thân bại danh liệt luôn không?- Hắn đặt tay lên 2 má tôi nhìn vào mắt. Tự nhiên tim tôi đập mạnh, aaaa, lại thế nữa rồi. Tôi đẩy hắn ra, phủi phủi má như vừa bị dính bụi bẩn:
- Thôi nào!!! Đừng động vào tôi…
- Tim lại đập mạnh sao?- Hắn cười rồi nắm lấy tay tôi đưa vào lồng ngực mình. Tim hắn cũng đang đập rất nhanh, hắn muốn tỏ tình với tôi chăng? Tôi trợn mắt, hắn cười hề hề:
- Nó cũng đang đập, không đập lấy gì mà sống?
Chân lý hắn vừa nói, hắn không nói tôi cũng biết nha. Tôi khịt mũi, mất cả hứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận