Chương 16: Together. . .
- 1…2…3… Chaaaa…- Người thợ chụp hình thốt lên vì hắn đã… hôn tôi. Tôi cũng sững sờ vì ngay giây thứ 3 hắn mới hành động.
………………………………………………………………………………………………………………………..
Hắn buông tay tôi ra rồi quay sang ti vi, được 2 phút thì xoay lại nhìn tôi:
- Đi ăn sushi không?
- Giống Nhật Bản?- Tôi mở to mắt hỏi hắn, tôi thì khá thích nước Nhật đấy nhưng chưa từng thử qua món ăn nào. Tôi từ nhỏ đã rất khó nuôi, nên mới 42kg và ăn uống không đủ nó sẽ sụt. T^T
- Ừm. Tôi biết quán ăn này người ta cho tự làm đó!- Hắn nháy mắt. Tôi tất nhiên là muốn ăn nên chạy lên phòng thay quần áo. Tôi trở xuống với cái áo crop top cùng quần short, đầu đội 1 chiếc nón cối có nơ.
Hôm nay là ngày đầu tiên ăn sushi nên phải mặc đẹp 1 tí.^^ *Quá quan trọng==”*
Lúc này tôi mới để ý là hắn chạy 1 chiếc xe đạp mới cóng đến đây.
Chiếc kia bị tôi phá hỏng hay gì rồi. Hắn dắt xe ra, tôi đóng cửa.
May, hắn chở chứ không thì phải đay lưng ra chở 1 con trâu mộng. Vừa đi, hắn vừa hỏi:
- Cô thích ăn món gì nhất?
- Tôi rất khó ăn nên cũng không biết. Chắc mì gói!
- Khó ăn mà mì gói?- Hắn hỏi lại, tỏ vẻ không tin.
- Tại tôi thích thôi!
- Bảo đảm khi ăn sushi cô sẽ thích!- Hắn chắc chắn.
- Rìa lý?- Tôi cũng đã xem qua trên ti vi rồi nhưng nhìn có vẻ rất ngấy.
- Tôi làm thì phải thích thôi!- Hắn cười.
- Trời bây giờ không có sao, còn rất sáng.- Tôi giơ tay để lên trán hắn.- cũng không quá nóng, thôi thì uống thuốc tạm đi, tới giờ rồi…
- Xì…- Hắn khinh khỉnh.
Đến nơi, đây là 1 quán ăn toàn về sushi của Nhật Bản. Nhưng tôi thật sự dị ứng mới mấy món tươi sống này nha. Khi ăn, trông rất giống như quái vật ăn thịt. Tôi giật tay hắn:
- Tôi không ăn món sống!
- Vậy sao? Vậy ăn cơm cuộn cũng được mà! Đi thôi!- Hắn kéo tay tôi vào quán. Mọi người nhận ra sự hiện diện của cặp đôi tin đồn thì đưa máy chụp hình lia lịa, chắc để share với bạn. Hắn vẫn bình thản như không có gì rồi lên tầng 2, chọn 1 căn phòng cuối phòng. Cách trang hoàng của quán ăn này rất đẹp, 4 bức tường có hoa anh đào, có cả cửa sổ to tướng làm theo phong cách Nhật để ánh nắng xuyên vào âm ấm. Bàn ăn tất nhiên cũng của người Nhật luôn. Tuyệt quá đi mất!
Hắn thấy tôi hí hửng thì cười:
- Có muốn chụp ảnh không?
- Có. Đây!- Tôi mở túi lấy chiếc iphone đưa cho hắn nhưng hắn không sử dụng mà lấy điện thoại của mình, chút xíu sẽ bắn bluetooth qua cho tôi. Phiền phức ghê cơ. Tôi giơ tay chữ V đứng dưới cành hoa anh đào.
*Tách* Tôi chạy lại xem bức ảnh vừa chụp. Cũng rất xinh xắn nhá!!!
- Tôi và cô chụp chung, chịu không?- Hắn nhếch mép.
- Anh bị điên à?- Tôi đáp lại 1 cách thẳng thừng. Hắn lại cười ma mãnh:
- Ừm… Trợ lý… Hợp đồng…
- Được thôi!- Tôi bĩu môi. Hắn ngồi phía trước cửa sổ, tôi đứng trên đầu hắn đưa tay ngắt mặt hắn. Tuy vậy, hắn vẫn bấm nút chụp. Tấm ảnh rất nhí nhố, ừm, nhìn giống 1 cặp đôi đang hẹn hò đùa giỡn. AAAAA, tôi đang nghĩ cái quái gì thế??? Không được! Hắn cười tỏ vẻ hài lòng. 1 lát sau có 1 cô gái mặc kimono mang nguyên liệu của cơm cuộn lên. Tôi hỏi hắn:
- Nhân viên đều mặc kimono sao?
- Có ướn quần áo đó! Lát nữa ăn xong, tôi sẽ chụp hình cho cô. Cứ hỏi thẳng ra là tôi có thể mượn kimono của cô nhân viên chụp hình không đi!- Câu cuối hắn giả giọng éo éo của nữ làm tôi vừa bực vừa
buồn cười. Hắn xoắn tay áo lên lấy miếng rong biển, cho cơm nếp, trứng rán, chà bông, thanh cua, xong thì ngẩn đầu lên nhìn tôi:
- Ăn đậu que hay cải rốt không?
- Không! Tôi cực kỳ ghét 2 món này đó!- Tôi xua tay. Hắn chép miệng:
- Có thế cũng không biết, ngu ghê!- Tôi nghe xong thì máu sôi đến não, bốp chát:
- Nè, ăn hay không là tính tình chứ ai bảo là ngu?
- Không biết thì là không thể làm, vậy nên là ngu.- Hắn vừa cuốn vừa tỉnh bơ trả lời, xong thì dùng dao cắt ra từng khúc nhỏ. Trông hắn có vẻ rất thành thạo. Hắn giơ 1 miếng trước mặt tôi:
- Ăn thử xem
~! A đi nà!
Tôi bĩu môi rồi phì cười, giống con nít nhỉ? Tôi há miệng ra, hắn đưa vào. Tôi nhai nhai. Hắn nhìn sắc mặt tôi hồi hộp. Tôi cắn môi, chép chép miệng. Mặt hắn cũng xìu xuống. Tôi cười:
- Ăn ngon, nhưng chắc là do nguyên liệu chứ không phải anh làm!
- Nè… không có tôi thì không có vị ngọt đâu nha…- Hắn cũng ăn 1 miếng. Tôi cũng giành làm, tôi đút cho hắn. Hắn im lặng 1 chút rồi nói:
- Cũng tạm, nhưng không ngon bằng tay nghề của tôi!
- Xì, không có tôi là món ăn này dở luôn rồi. Còn tay nghề của anh thì không có gì đặc sắc, cuốn còn không chặt nữa là…
Tôi và hắn vừa ăn vừa chặt chém nhau nhưng tôi cảm nhận được, tiếng cười không ngớt. 1 lát sau thì hắn thực hiện lời hứa, dẫn tôi đi thuê kimono để chụp ảnh. Quán ăn này quả thật là tuyệt vời nha, có cả 1 sân vườn theo phong cách Nhật Bản để khách chụp hình nữa. Tôi đi thay kimono rồi nhờ người ta đội tóc giả. Hắn cũng thay, con trai mà cũng thích chụp hình chăng? Tôi bước xuống, hắn nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi đưa tay che miệng cười hô hố:
- Đẹp chứ gì? Nhật Bổn cô nương đại giá quan lâm đây!
- Thôi đi! Nghe cô nói thì bao nhiêu cơm cuộn ban nãy muốn trào ra hết rồi!
Tôi bĩu môi. Hắn không chụp bằng iphone nữa mà nhờ thợ chụp giúp. Tôi và hắn thi nhau tạo kiểu. Tôi đứng về trái tượng rồng còn hắn đứng bên phải. Cả 2 nhìn vào ống kính cười rất tươi. Người thợ chụp hình nói:
- 2 người là diễn viên đúng không?
- Dạ… đúng!- Tôi vừa di chuyển qua hồ nước vừa đáp.
- 2 người rất đẹp đôi nha, nên tạo kiểu tình cảm 1 chút mới đẹp!- Ông cười hì hì.
- Vâng.- Hắn cười rồi lôi cổ lấy tay chắn miệng tôi lại không cho nói chuyện cho đến gần hồ nước. Hắn giơ tay làm dấu OK với người thợ, ông gật đầu. Tôi đang ngồi thả chân dưới hồ nước hắn ngồi cạnh.
- 1…2…3… Chaaaa…- Người thợ chụp hình thốt lên vì hắn đã…
hôn tôi. Tôi cũng sững sờ vì ngay giây thứ 3 hắn mới hành động. Tôi chết trân không thể nói thêm lời nào mà chỉ biết trợn mắt nhìn hắn.
Hắn vò vò đầu tôi rồi đứng dậy xem tấm ảnh:
- Đúng là tấm ảnh đẹp nha!
- Ừm. Những tấm này đều rửa ra 2 tấm hay sao?
- Vâng. Làm phiền ông, càng sớm càng tốt. Địa chỉ nhà cháu ở xxx…
- Khi nào lão rửa xong thì sẽ đem đến.
15 phút sau tôi vẫn không thể tỉnh được. Hắn ngồi xuống cạnh tôi giơ giơ tay trước mặt:
- Ê…
Tôi quay sang nhìn hắn đấm tới tấp vô ngực hắn:
- Tên đáng ghét! Sao cứ hôn tôi hoài vậy??? AAAAAAAAAAA…
Hắn cười hì hì rồi lôi tôi đi thay quần áo.
…………………………………………………………………………………………………………………….
Ân hậm hực vừa đi vừa dậm muốn thủng đường. Hắn vẫn chai mặt cười hề hề thỏa mãn. Hắn mua 1 cây kẹo bông đưa cho cô. Hắn nói:
- Nè, bớt giận đi. Nếu còn giận tôi hôn nữa đó!- *giận tiếp đê :3* Ân liếc hắn, đồ vô liêm sỉ, mặt dày như mặt đường cà không mẻ 1 miếng.
Tuy nhiên, cô rất thích ăn ngọt nên nhanh chóng khui *hàng*. Hắn véo 1 miếng kẹo cho vào miệng vừa đi vừa nhai. Cô rất không hài lòng:
- Nè nè, anh xin lỗi tôi mà sao còn “chĩa” nữa?
- Cô ăn không hết đâu!- Hắn khịt mũi.
- Thật không? Tôi với ăn thử ăn đua xem ai ăn nhanh nào?- Cô khoanh tay, tỏ vẻ đắc thắng.
- Được thôi!- Hắn quay lại mua thêm 2 cây đưa cho cô 1 cây, 1 cây giữ lại. Hắn tìm 1 quán cafe gần đó chọn góc khuất vào ngồi. Lúc đầu nhìn khách trong quán cũng ít nhưng sau khi vào thì quả thực rất đông. Mọi người cũng nhận ra hắn và cô nên cũng tươi cười chụp hình chung với 1 vài người rồi vào bàn của mình. Ân hí mắt:
- Ở đây đông người quá, vẫn ăn đua hay sao?
- Cô sợ à?- Hắn nhếch mép.
- Chỉ là quan tâm hình tượng của tôi thôi!- Cô đáp trả.
- Vừa ăn vừa cười thật tế nhị là được rồi! Nếu cô thua cô phải đứng trước quán vừa hát vừa nhảy điệu vịt con hôm bữa. Thấy sao?
- Nếu anh thua thì ngược lại?
- Tất nhiên!- Hắn gỡ sợi dây thun buộc ở cây kẹo ra. Ân cũng vậy, cô liếc hắn:
- 1…2…3
Cả 2 khí thế ăn kẹo, có ai đã chết vì ăn kẹo bông gòn chưa ta? Coi chừng 2 người này mở đầu à nha. Qủa nhiên, những người trong quán đã quay sang nhìn và chí chóe chụp ảnh. Như đã nói, 2 người cười muốn hí cả mắt, toác cả miệng nhưng vẫn phải ăn kẹo để thắng cuộc. Do là vua hảo các món ngọt nên cô ăn rất nhanh, còn hắn thì không thể vì lưỡi đã rát rát. Thế là kết quả… Ân thắng. Cô cười híp mí:
- Giữ lời hứa đó nha!
Hắn thầm trách, sao không xem xét kĩ trước khi cá để giờ phải mất mặt.
Ân đứng lên hớn hở nói to như loa phát thanh:
- HÔM NAY MỌI NGƯỜI SẼ ĐƯỢC XEM DIỄN VIÊN NAM PHONG NHẢY ĐIỆU NHẢY VỊT CON DỄ THƯƠNG, CHUẨN BỊ MÁY QUAY ĐI Ạ!!!
Xung quanh bắt đầu có tiếng vỗ tay ầm ầm rồi tiếng hú khích lệ tinh thần. Cô kéo tay hắn, hắn vẫn không thể tin được sự thật, hắn ngồi lì không đứng dậy. Cô ghé vào tai hắn:
- Không giữ lời là con chó con!
Hắn đứng dậy nhìn mọi người mỉm cười, trước tiên phải thông báo cho đỡ ngượng cái đã:
- Hôm nay tôi có cá cược với Thiên Ân là ai ăn xong kẹo bông trước sẽ thắng. Người thua sẽ phải nhảy điệu vịt con, vừa nhảy vừa hát. Và tôi là người thua. Mọi người đừng… quá khích, tôi…ngại lắm!- Hắn giở nụ cười yêu nghiệt lừa lọc ra. Cô cười:
- Nhảy đi nào!
- Đúng đó!- Mọi người nhao nhao theo. Hắn cố kiềm chế nỗi xấu hổ đang trào lên cổ họng mà ra giữa quán. Cô vỗ tay, vừa vỗi vừa hát:
- Chú vịt con, đi chơi không hỏi bà. Mải chơi quá, tối cũng không về nhà. Bà ngác ngơ, mẹ ngác ngơ, ôi chú thật là hư!
Hắn lặp lại động tác hôm đó của cô. Ân muốn nhảy dựng lên vì cười, mọi người cũng vừa quay phim vừa cười. Sau đó cũng hát theo cô, hắn dường như cũng hết ngại mà nhảy tự tin hơn. Ân cũng nhảy theo, mọi người cũng hưởng ứng. Gian cafe náo nhiệt hơn bao giờ hết. Có lẽ cả 2 cũng chẳng ai biết, họ đã đem lại tiếng cười cho nhau như thế nào!